Trong ảo cảnh của ngọc giản ghi sử, Mặc Tức chậm rãi mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đang nằm giữa bóng tối vô bờ vô tận, xung quanh là màn đêm mênh mông vô ngần. Trên mái vòm, một luồng sáng màu xanh ngọc lướt qua, lập lòe những chữ Triện nhỏ không rõ sáng tối.
Đột nhiên, một giọng nói sâu xa ập xuống từ trên màn trời, khản đặc như ngọc giản bị hư tổn ——
“Muốn đọc… chuyện gì?”
Đây là lời mời của ngọc giản ghi sử đã ráp xong, có thể ngược dòng trở về quá khứ.
Mặc Tức chống tay ngồi dậy, nói với luồng sáng màu ngọc bích trông tựa rồng xanh lao khỏi màn sương nhe nanh múa vuốt giữa trời đêm: “Ta muốn biết, trong năm này, Cố Mang có ẩn tình gì sau việc phản quốc không.”
“…”
Luồng sáng vẫn lượn lờ xoay quanh, không có bất kỳ phản ứng khác thường nào. Ngay khi Mặc Tức từ từ hết hy vọng, cho rằng có lẽ ngọc giản không ghi lại chuyện cũ có liên quan, luồng sáng chợt phát ra ánh hào quang lóa mắt, vô số chữ Triện lấp lóe tụ tập ghép vào nhau, biến thành một con rồng hư ảo khổng lồ oai phong lẫm liệt.
Chỉ thấy nó mõm dài mắt to, lông bờm tung bay, chỉ trong chớp mắt, vũ trụ hồng hoang mà ngọc giản dựng nên nổi sấm đùng đùng, gió mây chớp giật! Con rồng hư ảo này phóng mạnh lên chín tầng mây, sau đó thình lình bổ nhào xuống, lao thẳng về phía Mặc Tức nhỏ như hạt thóc giữa đất trời!!
Gió cát tức thì cuộn trào, hào quang xanh biếc chói đến mức mắt người mở không lên, xung quanh chợt nổ “ầm” một tiếng! Nhận thức cuối cùng của Mặc Tức là con rồng khổng lồ đó hệt như mưa to trút xuống từ trên trời, hào quang tựa hàng vạn mũi tên đâm xuyên thủng linh hồn.
“Hôm… qua… đã… chết…”
Một tiếng thở than yếu ớt, nghe như lời cảnh cáo cuối cùng với kẻ đọc trộm ngọc giản.
“Người… hãy… rộng… lòng…!”
Hào quang rực rỡ muôn màu như bông tuyết bay vào hốc mắt của Mặc Tức, hãm sâu vào con ngươi của hắn, như thể muốn khắc tất cả tháng năm ghi lại trong ngọc giản vào cơ thể máu thịt này trong vỏn vẹn một đêm.
Đột nhiên, hào quang lụi tắt.
Mặc Tức thở hổn hển, trước mắt còn chớp lóe tàn dư của vầng sáng chói lọi, thế nên hắn không thấy ngay được mình bị ngọc giản ghi sử dẫn về ngày nào của tám năm trước.
Hắn đứng yên tại chỗ, dùng sức chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, muốn nhanh chóng khôi phục lại thị lực. Lúc này hắn chỉ biết mình đã đến một nơi cực kỳ tăm tối, có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên mái hiên và tạt vào cửa sổ, mưa trút rất nặng hạt, chảy cuồn cuộn trên ngói.
Một lát sau, có người tới, tiếng bước chân truyền đến từ nơi xa, dừng lại ở cách hơn một thước ——
Mưa vẫn rơi lộp độp, người nọ không lập tức mở miệng, ngay khi Mặc Tức suýt cho rằng tiếng bước chân đó là ảo giác mình nghe thấy, cuối cùng một giọng nói quen thuộc cũng phá vỡ sự im lặng này.
Người tới nói:
“Thứ dân Cố Mang, bái kiến Quân thượng.”
Chất giọng nhẹ như tuyết bay này chẳng khác gì một tiếng sấm rền vang, khiến cho máu chảy trong bốn chi trăm xương của Mặc Tức giật nảy!
Trước mắt đung đưa những ảnh mờ quái lạ, màng tai cũng “ong ong” liên hồi, song Mặc Tức vẫn mặc kệ cảm giác choáng váng dữ dội, vội vã quay đầu lại.
Gió đêm thổi vào, kéo theo mưa gió và mùi hương ngọt ngào của hoa ngọc lan chiều muộn.
Ai cũng nói trong ký ức của con người, thật ra khứu giác là khắc sâu nhất và khó phai mờ nhất. Vừa ngửi được mùi hương đó, dẫu cho lúc này vẫn chưa thấy rõ mình đang ở nơi nào, Mặc Tức cũng thoáng chốc như bừng tỉnh đại ngộ ——
Đài Hoàng Kim.
Không ngờ ngọc giản ghi sử lại dẫn hắn trở về điện đài bí mật nhất và khó với tới nhất ở vương thành Trọng Hoa!
Đài Hoàng Kim được xây dựng trước ngọn núi sau vương thành, hiên cong đấu củng (1), đứng sững trên chín trăm chín mươi chín bậc thang dài. Cả đài được xây bằng gỗ hoàng đàn, toàn điện đều là kết cấu lỗ mộng (2), không dùng đinh hay hồ dán, đều nhờ gỗ tự ghép khớp vào nhau. Xung quanh đài Hoàng Kim trồng hàng loạt hoa ngọc lan lưỡi rồng đến từ tiên đảo Đông Hải, hoa này có màu đỏ trắng đan xen, hệt như đuôi cá chép, quanh năm không héo tàn, hương thơm ngào ngạt mà đặc biệt khôn tả.
(1) Đấu củng: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là “củng” và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là “đấu”.
(2) Kết cấu lỗ mộng: Đầu nhô ra của 1 miếng gỗ được ghép khớp vào lỗ mộng ở miếng gỗ khác.
Vì cái gọi là “Báo quân hoàng kim thai thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử” (3), qua các triều đại, chỉ có thần tử được Quân thượng coi trọng nhất và tin tưởng nhất mới có thể bước lên đây. Vô số tu sĩ từ nhỏ đã được cha mẹ gửi gắm hy vọng tha thiết, mong sau này bọn họ có thể nhận được chiếu thư của quân vương, mang vinh hoa mà người khác không thể với tới bước lên chín trăm chín mươi chín bậc thang này, từ nay về sau nâng kiếm ba thước, lập đại công lao.
(3) “Báo quân hoàng kim thai thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử”: Vì báo đáo ơn huệ của quân vương trên đài Hoàng Kim, tay cầm bảo kiếm nguyện chết vì nước nhà.
Bản thân Mặc Tức là sau khi lập lời thề thiên kiếp mới được Quân thượng ban chỗ ngồi trên đài Hoàng Kim, trở thành “thần tử đáng tin” của Quân thượng. Vì vậy hắn thật sự không ngờ, nơi đầu tiên mà ngọc giản đưa mình về lại là đài Hoàng Kim, càng không ngờ Quân thượng từng triệu kiến Cố Mang lên đài Hoàng Kim.
Chưa kịp nghĩ nhiều, chợt nghe Quân thượng thản nhiên nói: “Cố soái, cuối cùng khanh đã tới.”
Quầng sáng trước mắt vẫn còn lắc lư, nhưng không còn chói lóa như lúc nãy. Mặc Tức cắn răng nhắm mắt lấy hơi chốc lát, chờ khi mở mắt ra lần nữa, cuối cùng hắn đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Là đêm mưa dông, nhìn không ra canh giờ. Màn lụa ở bốn phía đài Hoàng Kim bị gió thổi phần phật, trông cứ tựa khói sương. Quân thượng sống lưng thẳng tắp, đang ngồi ở trên chiếu.
Bên cạnh hắn là lan can sơn đỏ khắc rồng trên biển mây, một tấm mành trúc được cuộn lên phân nửa, bên ngoài mưa xối xả tầm tã, hạt mưa bắn tung tóe vào trong đài Hoàng Kim, song Quân thượng lại chẳng hề để bụng, hắn dời mắt khỏi núi xanh mơ hồ không thấy rõ đằng xa, cách ánh nến mông lung, nhìn về phía lối vào.
Mặc Tức nhìn theo ánh mắt của Quân thượng ——
Từ sau gương Thời Gian, Mặc Tức lại gặp được Cố Mang của tám năm trước thêm lần nữa, chỉ là Cố Mang trong ngọc giản ghi sử trông lạnh lùng hơn nhiều. Một tia sấm thình lình xẹt ngang trời, ánh chớp rọi sáng gương mặt của Cố Mang, thế mà lại khiến y trông có phần âm hiểm.
“Cố soái, mời vào.”
Cố Mang mím môi, trong tay còn cầm một chiếc dù giấy đã khép, đang nhỏ nước tí tách. Trên đài Hoàng Kim không có bất cứ người hầu nào, Cố Mang tự đặt dù cạnh hàng lang, mang theo khí lạnh bước chầm chậm vào đài.
“Ngồi đi.”
Quân thượng ra hiệu cho Cố Mang.
“Nửa đêm cô để trống chỗ mà mong ngóng, cuối cùng cũng chờ được khanh tới.”
Cố Mang ngồi vào vị trí bên kia.
Nhìn nét mặt của y, ngoại trừ lạnh lùng và cô quạnh, giữa đầu lông mày còn thấp thoáng chút nghi hoặc mờ nhạt. Dường như y không rõ vì sao Quân thượng phải gọi mình đến đài Hoàng Kim, cũng thật sự không ngờ Quân thượng sẽ cho mình bước lên đài Hoàng Kim.
Đúng như dự đoán, một lát sau, Cố Mang hỏi: “Không biết Quân thượng tìm thần là có chuyện quan trọng gì.”
Quân thượng không trả lời ngay mà loay hoay với lò gốm nhỏ trước bàn, dùng quạt trúc xanh quạt cho nước trà cháy mạnh hơn, hơi nước hầm hập bay vào trong gió lạnh ẩm ướt, thoáng chốc bị màn mưa nuốt trọn.
Trong đêm gió táp mưa rào này, Quân thượng hỏi: “Cố soái, bây giờ khanh hận cô lắm phải không.”
“…”
“Cô nghe nói, Hi Hòa quân từng tìm khanh uống rượu, khanh nói với Hi Hòa quân rằng, khanh mệt mỏi lắm rồi, khanh chống không nổi nữa…”
Cố Mang lạnh lùng hỏi: “Quân thượng phái người theo dõi thần?”
Quân thượng tiếp tục phẩy quạt trúc xanh, không phủ nhận.
“Quân thượng cần gì làm thế. Người đã tháo quân hàm của thần, tước quân quyền của thần, giam giữ toàn bộ tàn quân của thần.” Dừng một lát, Cố Mang nói: “Còn kết án anh em tốt nhất của thần nữa.”
“Bây giờ thần chỉ là dân thường, cánh gãy khó mà bay, Quân thượng hoàn toàn không cần lãng phí tâm sức trên người thảo dân nữa.”
Quân thượng lặp lại: “Cô chỉ hỏi khanh, Cố soái, bây giờ khanh hận cô lắm phải không?”
“…”
“Thật ra khanh không cần phải nói, lòng cô cũng rõ ràng. Khanh bán mạng đánh trận cho nước nhà lâu như thế, cuối cùng trừ mình ra thì chẳng còn gì cả, bị cô cướp hết rồi —— Mà ngay cả ngày đó khanh ở trước mặt văn võ bá quan cả triều, cầu xin cô ban một tấm bia mộ cho anh em của khanh, cũng chỉ nhận được châm chọc và răn dạy.”
Quân thượng cười khẽ một tiếng.
“Nếu như có thể, chỉ e Cố soái đã lóc xương cô đi nấu canh từ lâu rồi.”
Cố Mang hỏi: “Hôm nay Quân thượng mời thần đến là để tán dóc à.”
Ấm sứ nứt nẻ sôi sùng sục, nắp ấm lay động phát ra tiếng “lách cách”. Quân thượng cầm quai ấm bọc cuộn trúc, lần lượt rót cho mình và Cố Mang hai chén trà đậm đặc.
Ngón tay thon dài đẩy ấm trà tới trước mặt Cố Mang.
Quân thượng nói: “Không. Cô tìm khanh, là vì rửa sạch tội danh cho một người.”
Hệt như mặt băng bỗng dưng nứt ra một đường, gương mặt trông như tấm mặt nạ buốt lạnh của Cố Mang bỗng chốc toát ra cảm xúc thuộc về “người”, y vội ngước mắt lên.
Vì trực giác nào đó, bờ môi của Cố Mang run rẩy, y nhìn thẳng vào mắt Quân thượng.
Thật lâu sau mới nặn ra một chữ.
“Ai?”
Tia chớp lóe lên bên ngoài bức màn, vầng sáng trắng xóa chiếu rọi đêm tối và núi xanh, cũng chiếu rọi hai người châm nến tâm sự đêm đang nhìn nhau chằm chằm. Quân thượng nói: “Người mà lòng khanh đang nghĩ đấy.”
“…”
“Lục Triển Tinh.”
Sét nổ một tiếng “ầm” phá trời! Tiếng vang rung chuyển đất trời đó hệt như một thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên thủng mái hiên! Dư chấn từ mái hiên thủng lỗ đâm thẳng vào lồng ngực của Mặc Tức!
Khí lạnh thấu xương như sóng triều trào dâng, xộc thẳng lên sống lưng…
Lục Triển Tinh bị… oan ư?
Quan trọng hơn là, Quân thượng biết Lục Triển Tinh bị oan?
Gió mạnh cuốn theo mưa, bỗng chốc dập tắt vài ngọn nến nhỏ.
Ánh sáng trong đài Hoàng Kim càng lúc càng mỏng manh, nhưng cho dù là thế, Mặc Tức vẫn có thể thấy rõ sắc mặt của Cố Mang —— Tái nhợt đến đáng sợ. Rõ ràng người bị tin tức này kích thích không riêng gì Mặc Tức đứng ngoài cuộc, Cố Mang cũng như bị đóng đinh tại chỗ ngồi, ngây ngẩn hết cả người.
Hồi lâu sau, Cố Mang mới như con rối được thổi sức sống vào, y chậm rãi gằn từng chữ một, hỏi: “Cái gì?”
Quân thượng nói: “Lục Triển Tinh bị oan.”
“…”
“Anh em của khanh, hắn bị tính kế.”
Cố Mang trông đã tái mét như xác chết, vài ngọn đèn lồng hoa sen trên đài cao bị gió thổi đung đưa, ánh đèn lay lắt chớp tắt rọi lên gương mặt chẳng còn chút màu máu nào của y.
Bốn phía mưa như trút nước, một con bươm bướm không thức thời bay vào dưới mái hiên, tưởng rằng mình đã thoát khỏi ma trảo của cơn mưa, nó nào hay biết phần mộ của nó đang chờ nó trên đài cao, nó vẫy cánh gần ngọn lửa chập chờn, trông như sắp lao về phía ánh sáng nhai nuốt sinh mệnh đó vào bất cứ lúc nào.
Hồi lâu sau, Cố Mang mới mở miệng: “… Quân thượng đang nói đùa hả.”
“Cô biết ngay khanh sẽ phản ứng như thế mà.” Quân thượng lại đẩy chén trà đến bên tay Cố Mang: “Uống đi. Nếu không uống sẽ nguội đấy. Đây là trà tiên chốn đào nguyên mà năm đó Hoàng tổ khảo (ông nội) để lại, tổng cộng chỉ có năm miếng, lúc Hoàng tổ khảo được bổ nhiệm làm tể tướng từng bóc một miếng dâng lên để tỏ lòng kính trọng. Miếng thứ hai này, hôm nay cô nếm chung với khanh.”
Lúc này Cố Mang không chỉ khiếp sợ mà còn thấy phẫn nộ, kinh hãi. Y hệt như con thú bị bao vây bỡn cợt, bị cà rốt và cây gậy xoay cho chóng cả mặt, y thậm chí không biết rốt cuộc người trước mắt muốn làm gì, muốn mưu cầu cái gì trên người mình, bước tiếp theo là đường mật hay roi da.
Cố Mang thình lình đứng dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cúi mắt nhìn người đàn ông quyền lực cao nhất và tôn quý bậc nhất ở Trọng Hoa.
“Rốt cuộc đây là ý gì?!”
Mặc Tức đứng bên cạnh hoàn toàn có thể nhìn ra, chỉ e Cố Mang đã dốc hết sức nhẫn nại cả đời mới ngăn được mình không rống giận ra tiếng.
Nhưng đôi tay của y đang run rẩy, móng cũng đã ghim sâu vào lòng bàn tay.
Quân thượng giơ chén trà, điềm nhiên nhìn về phía Cố Mang. Gió rít thổi tay áo rộng của Quân thượng bay phần phật, bấy giờ Mặc Tức mới chú ý, đêm nay Quân thượng không mặc bất cứ phục sức đế vương nào.
Quân thượng chỉ mặc một thân quần áo rất đỗi bình thường, trâm bạch ngọc giản đơn cố định mái tóc đen.
“Ý là, xin lỗi, Cố soái. Là cô nợ khanh.”
Dứt lời, Quân thượng vẫn không ngó ngàng đến ánh mắt thảng thốt và rối loạn của Cố Mang, mà lại nốc một hơi cạn trà đặc trong chén, sau đó nghiêng chén nhìn Cố Mang.
Cố Mang lùi về sau một bước, ấp a ấp úng, cánh môi mấp máy.
Nhưng cho dù y không lên tiếng, Mặc Tức vẫn hiểu y đang nói gì.
Lục Triển Tinh bị oan… Lục Triển Tinh bị oan…
“Huynh ấy bị oan cái gì… huynh ấy bị oan cái gì?” Cố Mang bỗng dưng mất bình tĩnh, giọng y khàn khàn, từ thấp đến cao, từ nhanh đến chậm, từ thì thào tự nói đến cuồng loạn hét to: “Đại sứ trên núi Phượng Minh không phải do huynh ấy chém chết đúng không!! Đúng không! Tại sao huynh ấy không nói với ta, tại sao huynh ấy không kêu oan? Tại sao lại đột nhiên nói cho ta biết những chuyện này, tại sao người nói cho ta những biết chuyện này lại là ngươi!!”
Tròng mắt gần như co rút của y nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh như không của Quân thượng.
Quả nhiên đã đánh mất lý trí, thế nên một kẻ áo vải mang tội mới dám nói năng như vậy với hậu duệ hoàng tộc, thế nên Cố Mang trước nay luôn dè dặt cẩn thận trước hậu duệ hoàng tộc cũng dám gọi Quân thượng là “ngươi”.
Còn Quân thượng thì sao, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Kẻ luôn đa nghi và ngang ngược như hắn, thế mà lại không trách mắng sự vô phép của Cố Mang.
Quân thượng nói: “Không, chiến dịch núi Phượng Minh, đại sứ đúng là do Lục Triển Tinh tự tay chém chết.”
“…”
“Không ai mưu hại khanh ấy, không ai ép buộc khanh ấy —— nhưng mà.”
Nhìn bóng hình lung lay chực đổ của Cố Mang, Quân thượng khựng lại giây lát, đoạn lấy ra một quân cờ màu trắng loang lổ vết máu từ tay áo Càn Khôn, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Khanh ấy bị kẻ khác mê hoặc, vô thức cam tâm tình nguyện làm quân cờ của kẻ khác.” Đầu ngón tay dời khỏi mặt bàn, Quân thượng nhẹ giọng hỏi: “Cố soái tinh thông cấm thuật, nhìn thử xem… khanh có nhận ra quân cờ màu trắng này không?”