Một cuộn ngọc giản sứt mẻ trải trên bàn nhỏ, tỏa ra ánh huỳnh quang yếu ớt, tựa như một người sắp chết hấp ha hấp hối ngã vào trong đống tuyết, chờ ai đó nghe được chân tướng cuối cùng bật ra từ khóe miệng của mình lúc gần đất xa trời.
Giang Dạ Tuyết nói: “Hi Hòa quân, ta nhắc lại với huynh lần cuối, huynh phải suy nghĩ thật kỹ. Ngọc giản ghi sử không thể so với gương thần thượng cổ, suy cho cùng chỉ là vật tầm thường. Thế nên nếu huynh nhất quyết phải nhìn trộm nội dung của nó, vậy thì những hư hỏng của nó sẽ cần linh lực và máu thịt của huynh bù vào.”
“Hoặc huynh có thể chọn cách chờ đợi. Chắc gì trong vòng một tháng Quân thượng đã phát hiện ngọc giản ghi sử bị huynh lấy trộm, vậy thì huynh không cần mạo hiểm, mọi việc cũng sẽ ổn thỏa hơn.”
Mặc Tức không đáp, hàng mi rậm dày như mây khói rũ xuống, che khuất vầng sáng tuôn chảy nơi đáy mắt.
Tám năm trước, hắn tận mắt nhìn thấy Cố Mang sa vào phong hoa tuyết nguyệt, hắn đã nghĩ rằng mình phải đợi.
Đợi Cố Mang phấn chấn trở lại, đợi thời gian chậm rãi xóa nhòa vết thương… thế nhưng hắn đợi được cái gì?
Năm tháng không thể giúp trụ cột đã sụp đổ đứng lên lại lần nữa, nó chỉ khiến hiên son bệ ngọc biến thành vách đổ tường xiêu mà thôi.
“Ta đã bắt huynh ấy chờ quá lâu rồi.” Mặc Tức nói.
“…”
“Thanh Húc, bắt đầu đi.”
Bên ngoài phủ Hi Hòa.
Chu Hạc một tay ghìm Liệp Ưng bên hông, một tay chắp sau lưng. Cố Mang bị vài tùy tùng của đài Tư Thuật trói lại, đứng bên cạnh Chu Hạc. Chu Hạc đảo mắt nhìn đám người thấp thỏm lo sợ trong phủ Hi Hòa, liếc nhìn Lý quản gia đầu đầy mồ hôi, liếc nhìn Mộ Dung Liên mặt mày âm trầm, khóe miệng nhếch thành nụ cười nhạt rét lạnh.
“Không nhọc chư vị đưa tiễn, Chu mỗ cáo từ.”
Dứt lời định đưa Cố Mang đi.
Cũng phải, đã qua một canh giờ, Mặc Tức vẫn bặt vô âm tín, mà chiếu thư của Quân thượng lại thật sự nằm trong tay Chu Hạc, giấy trắng mực đen viết rõ cơ quan hàng đầu để thí luyện Cố Mang chính là đài Tư Thuật của Chu Hạc.
Cho dù Mộ Dung Liên muốn nhắm vào Chu Hạc cũng không còn cách nào.
Mắt thấy Cố Mang sắp bị Chu Hạc đưa đi, dục vọng cầu sinh mạnh mẽ khiến cho Lý quản gia kêu ra tiếng: “Chu Chu Chu trưởng lão! Ngài xem ngài có muốn ở lại uống chén trà không? Phủ Hi Hòa có cây mẹ ba mươi năm của giống Dao Trì Phi Diệp trên tiên đảo Bồng Lai, còn là cây mà năm đó Tiên vương ban cho chủ thượng nhà tôi như quà sắc phong đấy!”
Lý quản gia ra chiêu này, không phải là không có lý do.
Chu Hạc là kẻ thích trà, nghe nói do sự vụ thường ngày của đài Tư Thuật quá máu me, vật cực tất phản, ngoại trừ móc não người ta, Chu Hạc thích nhất là nếm trà. Trong cuộc bán đấu giá hàng năm, chỉ cần có lá trà thượng phẩm, nhà họ Chu tất sẽ phái người đi tranh giành, đây là chuyện cả Trọng Hoa đều biết.
(1) Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Đúng như dự đoán, nghe đến Dao Trì Phi Diệp, con ngươi của Chu Hạc khẽ co rút.
Lý quản gia lập tức rèn sắt khi còn nóng, nịnh nọt nói: “Trà này niêm phong hơn mười năm, khách bình thường chúng tôi không có lấy ra tiếp đãi đâu, chỉ có người sành sõi như Chu trưởng lão mới xứng uống thôi!”
“…” Chu Hạc vuốt ve chuôi Liệp Ưng, dường như khoái cảm của móc não và niềm vui của nếm trà đang đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng biến thái vẫn đánh bại bình thường. Chu Hạc nhấp môi, hất cằm ra hiệu cho tùy tùng: “Không cần. Đưa người đi.”
“Rõ!”
Tùy tùng áp giải Cố Mang định nhét vào xe ngựa của đài Tư Thuật, Lý quản gia thoạt nhìn y hệt con chó giữ nhà không xong bị trộm oanh tạc sợ chủ nhân trách phạt, vịn khung cửa mà sắp xỉu tới nơi. Nào ngờ đúng lúc này, Mộ Dung Liên chợt mở miệng: “Chờ đã.”
Chu Hạc nheo mắt: “… Vọng Thư quân, chiếu thư cũng cho ngươi xem rồi, ngươi còn gì chỉ giáo?”
Mộ Dung Liên hút mạnh một hơi thuốc, nói: “Người, ngươi có thể mang đi. Nhưng mà nói rõ nhé, ngươi không thể chơi quá lố. Chỗ của ta vẫn còn chờ dùng thí luyện thể này, nếu ngươi chơi y tới tàn tạ tới chết, đến nỗi thí luyện của ta không thực hiện được…”
Mộ Dung Liên nheo mắt, dùng tẩu thuốc không nặng không nhẹ gõ lên mặt Chu Hạc, điềm nhiên nói: “Vậy Liên ca của ngươi sẽ rất tức giận, Liên ca của ngươi mà giận, sau này ngươi ở Trọng Hoa sẽ không sống vui vẻ được đâu.”
Chu Hạc cười khẩy: “Mộ Dung Liên ngươi biết xấu hổ không, ngươi chỉ lớn hơn ta ba tháng. Ngươi có mặt mũi nào mà gọi mình là ca.”
Mộ Dung Liên đáp lại bằng cách hút một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, sau đó mỉm cười phun vào mặt Chu Hạc: “Ca ca đây thích thế đấy, không phục thì bảo mẹ ngươi nhét ngươi trở vào sinh lại lần nữa đi, nếu ngươi sinh sớm hơn ta ba tháng, ta cũng gọi ngươi là ca.”
“Ngươi ——!”
“Ầy ầy ầy, chờ chút.” Mộ Dung Liên đột nhiên giơ ngón tay lên lắc lắc: “Khoan hãy ngươi này ta nọ, Liên ca của ngươi vừa bất ngờ nghĩ ra một cách tốt.”
“…”
“Ngươi xem hay là chúng ta làm thế này đi.” Mộ Dung Liên vừa cắn tẩu thuốc vừa loạng choạng đi tới trước xe ngựa: “Dù gì chiếu thư của Quân thượng cũng đã giao cho ngươi, tất nhiên ta không cản ngươi được. Người, ngươi đưa đi trước, ngày mai ta tới lấy, dù sao manh mối hắc ma ở chỗ ta cũng cần thử gấp, một đêm đủ dư dả cho ngươi rồi chứ?”
“Không đủ.”
Mộ Dung Liên bỗng chốc híp mắt lại. Cặp mắt đào hoa của gã hẳn nên phong tình vạn chủng nhu tình vạn trượng, thế nhưng con ngươi lại cứ hếch lên trên, biến thành mắt tam bạch, không khỏi mang theo chút hung tướng âm độc: “Tiểu bảo bối, ngươi đừng tưởng mình cầm một cuộn chiếu thư thì có thể không coi ai ra gì. Sau này ngươi còn phải tiếp tục lăn lộn ở Trọng Hoa đấy.”
Chu Hạc đảo tròng mắt màu lưu ly nhàn nhạt: “Vọng Thư quân đã nghe thí luyện nào chỉ cần một đêm chưa?”
Mộ Dung Liên nhìn đối phương chằm chằm, tẩu thuốc trong tay quả thật đã trở thành hình ảnh phản chiếu tâm trạng của gã, đang giận dữ phả khói xanh ngùn ngụt. Cuối cùng Mộ Dung Liên nói: “… Được. Ngươi không cho thời hạn cũng được. Nhưng chí ít ta muốn đảm bảo, người này sẽ còn mạng cho ta dùng.”
Chu Hạc hỏi: “Ngươi muốn đảm bảo thế nào?”
Mộ Dung Liên không đáp, gã bước lên, thẳng tay túm cổ áo tắm của Cố Mang, kéo người tới gần mình, lười biếng trợn trắng mắt, ngoảnh đầu nói với Chu Hạc: “Ta muốn để lại ấn ký truy tìm tung tích.”
Dứt lời, Mộ Dung Liên tháo một chiếc nhẫn đeo trên tay trái của mình xuống, làm phép rồi tròng lên ngón cái của Cố Mang trước ánh nhìn chăm chú của bao người.
Chiếc nhẫn đó khảm một viên bảo thạch lấp lánh ánh xanh, nhìn không ra phẩm chất, nhưng sau khi đeo vào, Cố Mang bất ngờ có một cảm giác ngơ ngẩn không nói nên lời, lại có một cảm giác rung động khó diễn tả.
“Cái này cũng tương tự pháp chú truy tìm tung tích mà trước đó Hỏa Cầu để lại trên người ngươi.” Mộ Dung Liên cầm tay Cố Mang ngắm nghía một phen, sau đó gật đầu nói: “Ta đã làm phép, không ai có thể tùy tiện tháo xuống. Vậy thì ngươi sống hay chết, trong lòng ta ít nhiều cũng có phỏng đoán.”
Lời này thay vì bảo là cho Cố Mang nghe, chi bằng bảo là cho Chu Hạc nghe.
Làm xong chuyện này, Mộ Dung Liên tỏ vẻ phiền chán phất phất tay: “Được rồi, đám đệ đệ các ngươi cút được rồi.”
Cố Mang cúi đầu nhìn chiếc nhẫn màu xanh ngọc trên ngón cái tay trái của mình, vẻ hoang mang giữa ấn đường càng lúc càng sâu thêm. Y ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Mộ Dung Liên, chỉ thấy Mộ Dung Liên đã quay lưng cầm tẩu thuốc bắt đầu hút phì phèo, nuốt mây rồi nhả khói.
Cố Mang nhìn bóng lưng của gã, cảm thấy trong số ký ức mình còn thiếu nhất định có một đoạn liên quan đến chiếc nhẫn này. Y chẳng nhớ gì về ký ức đó, Mộ Dung Liên lại có vẻ tỏ tường…
Nhưng với hiểu biết của y dành cho Mộ Dung Liên, y không mong chờ Mộ Dung Liên chịu nói cho mình biết.
Chỉ là khi vuốt ve chiếc nhẫn xanh ngọc này, cảm giác quen thuộc đó lại như ngựa mất cương xộc lên đầu. Thậm chí Cố Mang còn có một trực giác đáng sợ, y cảm thấy chiếc nhẫn này hẳn nên thuộc về mình, trời sinh nên ở cùng với mình.
Tại sao lại có trực giác đó? Phần ký ức liên quan đến nó, rốt cuộc là cái gì?
Sau khi Chu Hạc đi rồi, Mộ Dung Liên lại đứng tại chỗ nhìn bóng đêm, chậm rãi hút hết cả tẩu Phù Sinh Nhược Mộng. Hút xong loại mê dược nặng đô này, gương mặt của gã trông như đang ngâm trong nước xuân, mặt mũi ngập tràn một loại khoái cảm phê pha ngất ngư, chỉ là dưới khoái cảm này như đang dằn nén cảm xúc vặn vẹo cực độ nào đó.
Há miệng phun một ngụm khói, cảm xúc đó mới bị thổi tan đi, từ từ trở nên phai nhạt…
“Lý Vi.”
“Vâng, Vọng Thư quân có gì sai bảo.”
Mộ Dung Liên đưa lưng về phía đèn lồng trong phủ, ngửa mặt nhìn đêm tối vô tận, đứng yên thêm một chốc, trâm gỗ cài trên búi tóc và áo bào lộng lẫy thêu tơ vàng của gã trông chọi nhau chan chát.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Liên xoay mặt qua, ánh mắt u ám tột độ.
“Mặc Tức chết rồi hả?”
“… Ớ?”
“Cả một canh giờ cũng không tìm được người, là hắn đã chết hay phủ Hi Hòa các ngươi đều là lũ kiến hôi!”
Lý Vi vội đỡ lời thay chủ thượng và đám người hầu oan ức trong phủ Hi Hòa: “Chuyện này… Vọng Thư quân, không thể nói vậy được, vừa rồi lúc chờ ngài cũng nhìn thấy mà, đã thả gần trăm con bướm truyền âm mà không con nào tìm được bóng dáng của chủ thượng. Hơn nữa chủ thượng lại là thành viên quan trọng của Quân Cơ Thự, nếu ngài ấy ở trong đó, bướm truyền âm cũng không băng qua kết giới được, chúng tôi cũng không thể vào vương cung tìm ngài ấy…”
Lời này nói không sai, ngặt nỗi sắc mặt của Mộ Dung Liên vẫn khó coi như trước.
Gã cắn tẩu thuốc, xoay người bước qua đây.
“Trong khắp Đế đô, nơi mà linh vật truyền âm không thể tùy tiện đến, ngoại trừ vương thành còn chỗ nào nữa.”
“…?” Lý Vi sửng sốt: “Vọng Thư quân không biết sao?”
“Mắc gì bản vương phải biết mấy chuyện vô dụng này! Bộ thường ngày bản vương cần phải truyền tin cho ai à?” Mộ Dung Liên quát: “Nói!”
“Ồ ồ ồ, phải phải phải.” Lý Vi đáp: “Ngoại trừ vương thành, nơi mà linh vật truyền âm không thể tùy tiện đến gồm âm lao, Khương trạch, phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y…” Lý Vi liệt kê hơn hai chục nơi, cuối cùng giọng nói nhỏ dần đều, dè dặt nhìn Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Lý Vi bấm bụng nói: “Còn có quán xá và kỹ viện mà Vọng Thư quân ngài mở…”
“…”
“Với lại học cung tu chân nữa.”
Mộ Dung Liên nói: “Ngươi phái người đến những chỗ đó dò hỏi tung tích của Hỏa Cầu, lập tức đi ngay.”
“Tra kiểu này chỉ sợ phải tra đến sáng mai…”
Đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Liên, Lý Vi vội rụt cổ nói: “Tra tra tra, bây giờ tra liền.”
Sau khi căn dặn xong, Mộ Dung Liên lại nghiêng đầu suy tính chốc lát, coi bộ đang âm thầm dò lại hơn hai chục nơi mà Lý Vi nói với mình.
Cuối cùng, Mộ Dung Liên xoay người ra lệnh cho tùy tùng của mình: “Đi thôi.”
“Chủ thượng định về phủ Vọng Thư sao?”
“Không.” Mộ Dung Liên giẫm ghế mềm bọc lụa bước lên xe ngựa, lạnh lùng nói: “Đến âm lao trước, tiếp theo đến học cung tu chân. Hai nơi này bọn chúng đi chưa chắc thuận tiện, để ta đi.”
Nửa canh giờ sau.
Giang Dạ Tuyết ngồi trên ghế gỗ hoàng đàn, đôi tay mảnh khảnh đan trên đầu gối, chăm chú nhìn Mặc Tức ngủ mê mệt bên ngọc giản ghi sử.
Đèn dầu trong phòng không quá sáng, có thể thấy rõ lồng ngực của Mặc Tức đang liên tục tuôn chảy dòng linh lực đỏ thẫm, cuốn lấy đống ngọc giản sứt mẻ. Linh lực của hắn như biến thành sợi dây nối những chỗ hư hỏng của ngọc giản lại, khiến cho cả cuộn ngọc giản không còn rời rạc vụn vỡ như trước nữa.
Đã được một lúc rồi, Giang Dạ Tuyết nhìn đồng hồ nước trong lòng bàn tay, Mặc Tức rơi vào pháp thuật đã ngủ được hơn một nấc rồi.
Theo linh lực của Mặc Tức hao tổn nghiêm trọng, ngọc giản đã khôi phục hoàn toàn, xem ra bây giờ thần hồn của Mặc Tức đã có thể bắt đầu xem nội dung ghi lại trong ngọc giản.
Đúng lúc này, bên ngoài thình lình truyền đến tiếng gõ cửa thô bạo.
“Cốc cốc cốc!”
Giang Dạ Tuyết chau mày: “Ai thế?”
Giọng nói của Mộ Dung Liên truyền vào từ bên ngoài: “Thằng què chết tiệt, lăn ra đây mở cửa!”
“…” Giang Dạ Tuyết liếc nhìn ngọc giản lấy trộm trên bàn và Mặc Tức đang ngủ say, nói: “Đêm đã khuya, Giang mỗ không tiện gặp gỡ Vọng Thư quân, xin hãy ——”
“Rầm!” một tiếng, không ngờ Mộ Dung Liên lại dứt khoát đá cửa.
Cách lớp bụi bay, ngược chiều ánh trăng, hai người cùng nhìn nhau, song ánh mắt của Mộ Dung Liên không dừng trên người Giang Dạ Tuyết quá lâu, hai đường nhìn âm u khó dò đó nhanh chóng lướt qua Giang Dạ Tuyết, lia quanh phòng một lượt, sau đó không nói hai lời xông vào trong phòng ngủ.
Nhìn quanh một vòng, chẳng thấy bóng người nào.
Mộ Dung Liên trở ra phòng khách, hỏi: “Mặc Tức không ở chỗ của ngươi sao?”
Giang Dạ Tuyết mặt không đổi sắc, nhưng dù rằng trông bình tĩnh như thường, ngón tay thon dài của hắn đã đặt lên cơ quan bí mật nhất trên tay vịn xe lăn.
Giang Dạ Tuyết cười nhạt nói: “Sao huynh ấy lại ở chỗ của ta? Nếu Vọng Thư quân muốn tìm Hi Hòa quân thì cứ hỏi thẳng ta là được, sao phải ngang ngạnh xông vào chứ?”
Ngặt nỗi Mộ Dung Liên đã quen hoành hành ngang ngược gây sự vô cớ, cửa đá được sẽ không đẩy, đẩy được sẽ không gõ. Hơn nữa gã vốn đã chướng mắt loại tiên sinh tốt tính như Giang Dạ Tuyết, tất nhiên sẽ càng không khách sáo. Mộ Dung Liên lườm Giang Dạ Tuyết, tức giận nói: “Chó mà bản vương nuôi, gửi nhờ ở phủ của hắn, bây giờ chó bị Chu Hạc bắt đi làm thí luyện hắc ma rồi —— Ngươi nói xem ta có nên tìm hắn tính sổ một lượt không!”
Ánh mắt của Giang Dạ Tuyết cứng đờ.
“Cố Mang bị đài Tư Thuật bắt đi?”
Mộ Dung Liên lười lặp lại lần nữa, nghiến răng nói: “Sao đi đâu cũng không tìm được Mặc Tức vậy… chẳng lẽ hắn thật sự đang ở phòng mật đàm trong Quân Cơ Thự?”
Hiển nhiên Mặc Tức không ở phòng mật đàm trong Quân Cơ Thự.
Hắn vẫn nằm bên ngọc giản ghi sử, chỉ cách Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Liên chừng gang tấc, chỉ là nhà trúc của Giang Dạ Tuyết đặt hàng lớp cơ quan, vừa rồi ngay khi Mộ Dung Liên phá cửa xông vào, Giang Dạ Tuyết đã mở thuật ảo cảnh trong phòng, thế nên tuy Mặc Tức vẫn nằm ở chỗ cũ, Mộ Dung Liên lại không thấy được bóng dáng của hắn đâu.
“… Được rồi, vậy nếu ngươi gặp hắn thì chuyển lời cho hắn thay ta.” Mộ Dung Liên hút mạnh một hơi thuốc rồi nhả ra, hậm hực nói: “Đi đây.”
“Không tiễn.”
Mộ Dung Liên bỏ đi, Giang Dạ Tuyết đẩy xe lăn tới cạnh cửa, khép cửa phòng lại, sau cùng lại đẩy đến bên người Mặc Tức. Trong phòng rất yên tĩnh, Giang Dạ Tuyết quan sát nhìn Mặc Tức chốc lát, đoạn đưa tay kiểm tra động mạch cổ của đối phương, chân mày hơi chau lại.
Mặc Tức đã tiến vào trạng thái đọc ngọc giản, nếu bây giờ cưỡng ép kéo hắn ra, tình hình chỉ càng nguy hiểm hơn, chỉ có thể chờ, không thể can thiệp.
Giang Dạ Tuyết thả tay xuống, ánh mắt tối sầm.
Cố Mang ở bên kia… có thể chống đến khi Mặc Tức dò được bí mật tỉnh lại không?