Vết Nhơ

Chương 114: Chương 114: Ta lại tin huynh thêm lần nữa






Cùng lúc đó, ở học cung tu chân.

Giang Dạ Tuyết ngồi bên bàn gỗ hoàng dương khảm linh ngọc. Chiếc bàn nhỏ này chân cong vào trong, đế hình móng ngựa, phần khung mặt bàn khảm đá Quy Nguyên (quay về ban đầu) thượng đẳng, tuôn chảy dòng linh lực dồi dào.

(1) Cái bàn đại loại trông thế này.

59

Do các luyện khí sư thường xuyên phải sửa chữa những vật bị hủy hoại, trong phòng họ nhất định sẽ có một chiếc bàn tương tự để phối hợp với tổn hao nghịch chuyển của tu sĩ. Có điều tiêu chuẩn của mỗi luyện khí sư khác nhau, có luyện khí sư chỉ sửa được một cái chén mẻ, còn những người như Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y, thứ mà bọn họ phục hồi được nhiều vô kể.

Bộ thuật pháp thoạt nhìn dễ dàng, nhưng thực tế đòi hỏi cực cao ở luyện khí sư, chỉ cần linh lực khi sửa chữa lệch nhẹ một chút là có thể dẫn đến hậu quả không thể nào cứu vãn. Vì vậy nếu một tu sĩ trẻ tuổi muốn trở thành luyện khí sư, bài kiểm tra tốt nghiệp cuối cùng của học cung nhất định sẽ có hạng mục “sửa chữa” này.

Tương truyền năm đó đại công tử của thế gia luyện khí, cũng chính là Nhạc Quân Thiên, cha của Nhạc Thần Tình hiện giờ, lúc lão tốt nghiệp có thể phục hồi một trăm bảy mươi tám bảo khí bị tổn hại trong thời gian cực ngắn, phá vỡ kỷ lục đứng vững suốt hàng trăm năm qua của học cung. Nhạc Quân Thiên cứ thích lôi chuyện này ra khoác lác, còn muốn dùng thành tích năm xưa đè đầu em vợ Mộ Dung Sở Y, cuối cùng chọc cho Mộ Dung Sở Y nổi cáu lên, lập tức phá hủy hơn một ngàn bảo vật trong Linh Lung các của nhà họ Nhạc, sau đó phục hồi toàn bộ chỉ trong một nén nhang trước bản mặt tái mét của Nhạc Thần Tình, vả mạnh vào mặt Nhạc Quân Thiên. Từ đó trở đi, Nhạc Quân Thiên không còn nhắc đến thành tích tốt nghiệp huy hoàng của mình ở học cung nữa.

Nhưng Mộ Dung Sở Y hay Nhạc Quân Thiên cũng thế, lúc đó bọn họ sửa chữa đồ vật chỉ nhằm mục đích khoe khoang tài nghệ của mình thôi, đồ vật chỉ bị tùy tiện đập vỡ, không phải bị cố ý nghiền nát. Giang Dạ Tuyết thì khác, bây giờ hắn đang đối mặt với một đống ngọc giản ghi sử gần như đã nát thành bột phấn, vỡ tan tành thì thôi, trình tự cũng bị đảo loạn hết sạch.

“… Sao rồi?”

“Thảo nào người phá hủy đống ngọc giản này không cần đem mảnh vụn đi.” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Ngọc giản ghi sử chứa đựng linh lực, cho dù vỡ nát cũng dễ dàng bị tra được vị trí. Đối phương phá hủy chúng đến mức này, toàn bộ Trọng Hoa, người sửa được chúng chỉ e không quá ba.”

Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: “Chuyện ta lẻn vào điện Ngự Sử ắt hẳn không giấu được quá lâu, vẫn mong huynh giúp đỡ, phục hồi được cuộn nào hay cuộn nấy, dù sao cũng đỡ hơn không biết được cái gì.”

Giang Dạ Tuyết nói: “Nếu án cũ của Cố huynh có ẩn tình, ta cũng sẵn lòng giúp huynh vạch trần. Chỉ là…”

Ánh mắt của Mặc Tức ảm đạm: “Không sửa được sao?”

“Vậy thì không phải.” Giang Dạ Tuyết vỗ ngọc giản ráp được phân nửa trên bàn nhỏ: “Nhưng huynh cũng thấy đấy, hiện giờ ta chỉ có thể sửa nó về hình mẫu ban đầu, không thể phục hồi về nguyên trạng. Nếu muốn có được ngọc giản hoàn hảo không tỳ vết, cần ít nhất một tháng.”

Mặc Tức lắc đầu: “Không chờ được lâu như thế, Quân thượng tất sẽ phát hiện chuyện này.”

“…”

“Trước khi Quân thượng phát hiện, chí ít ta muốn biết được một phần khổ tâm.” Mặc Tức giương mắt lên, đáy mắt đen láy như đêm dài bất tận, hắn nói khẽ: “Huynh còn cách nào khác không?”

Giang Dạ Tuyết chần chừ hồi lâu, ánh mắt nấn ná trên ngũ quan anh tuấn sắc sảo của Mặc Tức, dừng ở dây buộc tóc của hắn, cuối cùng lại cúi đầu rũ mắt, lẳng lặng vuốt ve đống ngọc giản.

Mặc Tức lại vớt vát được một tia hy vọng từ hành động của Giang Dạ Tuyết, vội hỏi: “Là có, phải không?”

Giang Dạ Tuyết nhắm mắt lại, nâng ngón tay thon dài, cẩn thận gom mảnh vụn vào sát mép một cuộn ngọc giản trong số đó.

“… Phải.”

Chẳng đợi Mặc Tức lên tiếng, Giang Dạ Tuyết đã nói: “Nhưng Hi Hòa quân à, làm vậy quá mạo hiểm.”

“Sao vậy? Là vì sửa chưa toàn vẹn nên sẽ hiểu lầm quá khứ, hay sẽ khiến cho những ngọc giản bị phá hoại không còn khả năng phục hồi nguyên vẹn nữa?”

Giang Dạ Tuyết nhìn Mặc Tức, hắn ít bao giờ thấy Mặc Tức trông mất bình tĩnh và nóng lòng đến thế. Nhưng giờ phút này đây, gương mặt tiều tụy vì bị giày vò mấy ngày liền của Mặc Tức chứa đựng quá nhiều cảm xúc, khiến hắn trông có phần xa lạ.

Giang Dạ Tuyết nói: “Huynh không chịu nổi đâu.”

“Huynh cũng biết, cửa Thời Không Sinh Tử trong tam đại cấm thuật, đến nay vẫn chưa ai phục hồi nguyên vẹn được, nhưng thật ra đại lục Cửu Châu có vô số thuật pháp và bảo khí bắt nguồn từ cửa Thời Không Sinh Tử. Đa phần chúng chỉ thừa hưởng một chi tiết nhỏ nhặt nhất của nó, hoặc chỉ là hình mẫu ban đầu thôi —— cũng như gương Thời Gian mà huynh vừa trải nghiệm.”

Sương mù lan dần trong ánh mắt của Mặc Tức, hắn nhìn ngọc giản đặt trên bàn nhỏ của Giang Dạ Tuyết.

“Ngọc giản ghi sử cũng thế?”

“Đúng vậy.” Giang Dạ Tuyết nói: “Cửa Thời Không Sinh Tử là bản gốc, gương Thời Gian là bản sao, mà đống…” Hắn dùng ngón tay trắng như sứ Nhữ chỉ vào mép bàn: “Đống ngọc giản ghi sử này, đạo lý cũng tương tự. Bất luận uy lực của chúng lớn hay nhỏ, truy về ngọn nguồn, chúng đều đến từ cấm thuật cửa Thời Không Sinh Tử do Phục Hy để lại.”

“Về loại cấm thuật này, trong mọi lời đồn đều cất giấu một chỉ thị của thần —— Nếu có kẻ mở ra cửa Thời Không Sinh Tử, định trước sẽ chết không yên lành. Gương Thời Gian và ngọc giản ghi sử không có khả năng nghịch chuyển thực thụ như cửa Thời Không Sinh Tử, chưa đến mức có thể nguyền rủa tính mạng của người tiến vào, nhưng mà…”

Dừng một lát, Giang Dạ Tuyết đưa mắt nhìn gương mặt tiều tụy của Mặc Tức.

“Mỗi lần cưỡng ép xông vào, cơ thể sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng… Lúc huynh ở đảo Dơi, ắt hẳn đã cảm nhận được.”

“…”

“Hi Hòa quân, ta và huynh quen nhau cũng gần nửa đời người, huyết thống của huynh thuần khiết, linh lực cũng mạnh kinh người, vì vậy trước nay đánh địch có mệt mỏi cách mấy, huynh vẫn không để lộ bất cứ điểm yếu nào. Nhưng sau khi rời khỏi gương Thời Gian, linh lực lẫn cơ thể của huynh đã bị tước gọt đến cực hạn rồi.” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Huynh có biết nếu huynh lại tùy tiện xông vào ngọc giản ghi sử chưa được sửa toàn vẹn sẽ như thế nào không?”

Đầu ngón tay trắng mềm trượt chầm chậm qua ngọc giản lạnh lẽo tỏa ánh sáng màu ngà.

“Có thể huynh sẽ vỡ hết gân cốt, cũng có thể sẽ bị nổ linh hạch.”

“Ta nhất định phải vào, ta tin năm đó Cố Mang phản quốc là có nỗi khổ tâm.”

—— Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó cả phòng lại chìm vào yên lặng.

Hàng trúc ngoài cửa sổ lay xào xạc.

Rõ ràng Mặc Tức đã nghe được lời của Giang Dạ Tuyết, hắn rũ mi mắt, song vẫn nói: “… Giang huynh. Quanh đi quẩn lại một vòng như thế, ta vẫn lựa chọn tin tưởng huynh ấy.”

Giang Dạ Tuyết im lặng nhìn Mặc Tức, dường như đôi mắt đen láy dịu dàng kia đã ươn ướt rồi.

“… Mặc Tức.”

“…”

“Năm đó huynh đã tin tưởng huynh ấy một lần rồi.”

Tám năm trước trên đại điện Kim Loan, chàng tướng soái trẻ đứng trước các văn võ bá quan, bộc phát phẫn nộ và đau đớn, một mình đối mặt với bầy hổ sói vây quanh.

Giọng nói run rẩy của Mặc Tức năm đó như vượt qua dòng chảy của tháng năm, lại vang vọng ở bên tai hai người.

——

“Ai phản quốc? Cố Mang làm sao phản quốc được?! Các người điên rồi sao? Lúc huynh ấy nắm giữ đại quân của triều ta không phản bội, lúc huynh ấy gặp địch bốn bề tính mạng nguy kịch không phản bội, tất cả lòng thành và nhiệt huyết của huynh ấy đều ủ cạn ủ nát, năm tháng tốt đẹp nhất của huynh ấy đều hiến dâng cho mảnh đất dưới chân này, bây giờ các người lại chỉ tay bảo huynh ấy là phản đồ?! Bộ điên hết rồi sao?!!”

Bá quan văn võ cả triều biến sắc: “Hi Hòa quân…”

Quân thượng nổi cơn thịnh nộ: “Mặc Tức! Ai cho khanh lá gan!”

Mặc Tức hệt như con thú cô độc đã mất đi đồng bạn… không, đau đớn hơn sự mất mát đó nhiều. Hệt như hùng ưng mất đi đôi cánh, Khoa Phụ bị chặt mất đôi chân, họa sư bị mù cả đôi mắt.

(2) Khoa Phụ là một nhân vật trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, tương truyền có đôi chân chạy rất nhanh.

Trẻ sơ sinh bị khoét mất lòng son.

(3) Bên TQ có câu lòng son như trẻ lọt lòng mới sinh.

Chàng trai trẻ ngây thơ, chính trực, đau khổ đứng giữa chỉ trích và bàn tán ——

Hắn là kẻ khác loài phản bầy trong đám hậu duệ quý tộc, mà các tu sĩ nô tịch do Cố Mang dẫn đầu cũng định trước sẽ không đón nhận hắn.

Hắn chỉ có thể một mình lẻ loi đứng trong đại điện, bảo vệ anh em của mình, người yêu của mình, tàn tích cuối cùng mà vị thần của mình để lại.

Vành mắt ướt đỏ, cổ họng nấc nghẹn, Mặc Tức vẫn kiên định nói: “Huynh ấy sẽ không phản bội.”

“…”

“Ta nguyện lấy mạng mình ra thề thay huynh ấy, đảm bảo cho huynh ấy.”

“Huynh ấy nhất định sẽ trở về…”

Thật ra lời thề đó, chính Mặc Tức cũng không biết mình đang nói cho Quân thượng nghe, hay đang tự cho mình sự an ủi cuối cùng.

Giang Dạ Tuyết thở dài lặp lại: “Huynh đã tin tưởng huynh ấy một lần rồi.”

“Lần đó, huynh gần như đã dâng cả tính mạng. Huynh còn phải tin thêm lần thứ hai, đi thăm dò một chân tướng chẳng hề chắc chắn sao?”

Im lặng chốc lát, Mặc Tức nói: “… Năm đó trên chiến hạm ở hồ Động Đình, ta từng nói với huynh ấy một câu.”

Một chuỗi giọt nến lại chảy xuống, chảy sâu vào trong đèn hoa sen, lẳng lặng tích thành vũng.

“Ta nói chỉ cần huynh ấy chịu quay đầu, huynh ấy muốn gì cũng được cả.” Mặc Tức nhắm mắt lại, đan hai tay đặt trước xương lông mày, cúi đầu nói khẽ: “Chỉ cần huynh ấy chịu quay đầu, giết ta cũng được, tính mạng, vinh quang… với ta chẳng còn quan trọng nữa.”

“Nhưng huynh ấy lại không làm như vậy. Huynh ấy dùng nhát dao đó chấm dứt với ta, lại dùng đầu của hàng triệu tu sĩ nói cho ta biết, huynh ấy chọn con đường báo thù.”

“Mấy năm qua, huynh ấy đã giết vô số tu sĩ của Trọng Hoa, bao nhiêu mạng người chết dưới tay huynh ấy, con cháu của các hậu duệ quý tộc đó hy sinh, cha mẹ người thân của bọn họ đều chạy tới mắng ta, hận ta —— Nói năm đó ta bảo lãnh cho lệ quỷ, nói anh em của ta hại biết bao thôn xóm của Trọng Hoa bị san bằng, biết bao bá tánh cửa nát nhà tan… ai cũng nói ta bị mù mắt, bị mê muội… Từng món nợ máu bày ra trước mặt ta, vậy mà ta vẫn không dám đối mặt với huynh ấy, không muốn đánh trận đối đầu với huynh ấy.”

Mặc Tức nói đến đây, dù đã tận sức nhẫn nhịn vì quý khí và kiêu ngạo trong xương, thế nhưng giọng nói vẫn run rẩy. Giang Dạ Tuyết nghe được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng của hắn, tựa như một vò rượu tám năm chưa tháo miếng phong nê, ủ đến mức dây thanh trong cổ họng cũng chua chát không cất nổi thành lời.

Mặc Tức đột nhiên mở mắt ra, khàn giọng tự giễu: “Những gì bọn họ mắng chưa bao giờ sai cả.”

“Nhiều năm như vậy, ta biết huynh ấy nợ Trọng Hoa hàng ngàn vạn sinh mạng, ta đi qua thôn trấn bị khói lửa chiến tranh thiêu rụi, thấy các tu sĩ nằm rạp trong vũng máu, bụng bị lang sói khoét ra ăn, ta thấy những người vợ mất chồng, những cụ ông mất con trai, những đứa trẻ ngồi khóc bên thi thể cha mẹ.” Mặc Tức đau khổ dùng ngón trỏ day trán, bao năm qua những lời này hắn biết nói với ai?

Hắn im lặng, hắn nhẫn nhịn, hắn gắng gượng.

Người khác còn có vợ con cha mẹ, hắn thì có cái gì? Ngay cả ánh sáng và hơi ấm duy nhất trong cuộc đời đã trở thành bóng tối bao trùm hắn.

Hắn còn lại gì đâu…

Mãi đến hôm nay, mãi đến khi bất chấp tất cả để đổi lấy một hy vọng nửa vời, rốt cuộc Mặc Tức mới có thể nói ra những lời này với Giang Dạ Tuyết.

Bờ vai của hắn run nhè nhẹ, giọng nói khàn đến mức khó phân biệt được âm điệu ban đầu.

“Ta từng thấy hài cốt của phó tướng bị xé toang, thấy người chết nhiều đến mức có thể lấp cả một con sông —— Là phạm nhân mà ta che chở gây nên.” Mặc Tức buồn khổ nhắm mắt lại: “Là huynh ấy dẫn tu sĩ của nước Liệu đi làm…”

“Huynh có biết đó là cảm giác gì không?”

Như thể tất cả linh hồn chết oan đều vây quanh hắn, thóa mạ hắn, nguyền rủa hắn, gào thét moi tim dốc máu cầu xin hắn cứu mạng —— Cố Mang của ngài, ngọn hải đăng của ngài, người mà đời này ngài từng ngưỡng mộ trân trọng nhất đã giết chết chúng ta!

Hi Hòa quân… Hi Hòa quân…

Bốn đời trung lương, hậu duệ nhà tướng… vị thần hộ vệ của Trọng Hoa… ngài cứu chúng ta với… ngài bảo vệ chúng ta đi… cầu xin ngài trả lại công bằng cho chúng ta, cầu xin ngài đưa tên ma đầu tay đầy máu tanh tội không thể tha đó lên giá treo cổ, xin ngài giết y đi!!!

Cầu xin ngài rửa sạch máu hận cho núi sông của ngài.

Cầu xin ngài…

Cầu xin ngài trả lại công bằng cho chúng ta…

Tại sao ngài không xuống tay?

Tại sao ngài không đối đầu ngươi sống ta chết với y, tại sao ngài không khẳng khái mặc giáp ra trận lấy mạng y? Ngài còn tin y sao? Ngài còn yêu y sao…

Ngài còn chấp mê bất ngộ mong chờ lệ quỷ quay đầu lại mong chờ y tỉnh ngộ mong chờ y trở lại như trước sao!

Ngài cũng là phản đồ…

Kẻ hèn nhát… phản đồ!! Kẻ hèn nhát! Phản đồ!!

Mặc Tức vùi mặt vào lòng bàn tay, bịt kín hai tai lại, những âm thanh này bám theo hắn tám năm, không có lúc nào là không cấu xé hắn dằn vặt hắn đánh đập hắn —— Phải! Hắn từng ước gì Cố Mang chết!

Nghĩ đến những đứa trẻ mất cha mẹ khóc lóc thảm thiết trong ngực mình, thút thít như con mèo nhỏ, cuối cùng ma khí vẫn lan tràn, chết vì dịch độc hắc ma của nước Liệu.

Nghĩ đến cụ ông tóc bạc da mồi chống quải trượng đứng dưới nắng chiều như máu trong thôn trang xập xệ, nước mắt ngắn dài tâm trí lú lẫn, lặp lại tên đứa con không về nhà được nữa hết lần này đến lần khác…

Sao hắn có thể không hy vọng Cố Mang bị xử tử, sao hắn có thể không hy vọng tướng lĩnh đánh những chiến dịch tàn khốc này bị giết chết?!

Vì vậy lúc Cố Mang sa lưới, hắn từng chọn cách không hé nửa lời, giao người này cho Trọng Hoa, giao cho Quân thượng xử trí theo luật. Nhưng mà…

Mi mắt mảnh dài khép lại giờ đây đã ươn ướt.

Nhưng mà khi thật sự nhìn thấy người đó… hắn mới phát hiện thì ra trái tim sớm nên bị rèn thành sắt đá, cuối cùng vẫn làm bằng máu thịt.

Hắn có tư tâm.

Hắn nhục nhã vì tư tâm của mình, cảm thấy ngày đêm khó ngủ tâm thần không yên, hắn thấy đứa trẻ trong ngực mở cặp mắt đỏ quạch nguyền rủa mình thóa mạ mình, thấy cụ ông quay đầu biến thành mặt xanh nanh vàng quát hỏi mình mắng chửi mình.

Phản đồ!!

Phản đồ…

Giang Dạ Tuyết nhìn người trước mắt, cuối cùng nhịn không được nói khẽ: “… Mặc huynh…”

Mặc Tức không trả lời, hắn im lặng giây lát, khóe miệng nhếch thành một nụ cười gần như là bi thương cùng cực.

“Nếu ngọc giản ghi sử có thể giúp ta biết được chân tướng năm đó, nếu ta thật sự có thể phát hiện huynh ấy có nỗi khổ tâm…” Mặc Tức ngước mi, ánh mắt ngấn nước nhìn Giang Dạ Tuyết: “Cho dù có chết, ta cũng vui lòng.”

“…”

“Chí ít cả đời này, ta không có bảo vệ lầm người, không có nhìn lầm người. Ta cũng… chúng ta cũng…” Bình tĩnh và điềm nhiên vẫn bị nghiền nát trong câu chữ, Mặc Tức bỗng dưng nhắm mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, không nói thêm gì nữa.

Chúng ta cũng không còn là phản đồ và kẻ hèn nhát.

Tám năm ngâm mình trong biển máu này, cuối cùng cũng có một kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.