Công chúa Mộng Trạch mặc áo gấm vàng nhạt, buộc búi tóc cao cao, khoan thai bước vào từ bóng hoa ngoài cửa. Thị nữ Nguyệt Nương đi theo sau nàng ta, tay cầm một chiếc hộp gấm quấn vàng làm bằng gỗ hoàng đàn.
Mộng Trạch vào phòng, ánh mắt lướt qua từng người một, lia đến Cố Mang nằm sau bức màn, cuối cùng dừng trên gương mặt tái nhợt của Mặc Tức.
“Huynh lại định bất chấp tính mạng của mình, phải không?”
“…”
Ánh mắt của Mộng Trạch chớp động: “Lần trước huynh bị đâm thủng tim… cũng vì muốn níu kéo vị sư huynh này của huynh. Lúc đó y suýt nữa đã lấy mạng huynh rồi, là muội cứu huynh trở về, muội không còn mong cầu gì ở huynh, chỉ mong từ nay về sau huynh gặp người gặp chuyện, trước tiên hãy nghĩ xem có đáng giá hay không.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng nói khẽ khàng mà đau lòng tột độ của Mộng Trạch.
Nàng ta nói từng chữ một: “Mặc đại ca, đã nhiều năm vậy rồi, bây giờ muội hỏi huynh, có phải huynh vẫn định chấp mê bất ngộ lựa chọn như lúc trước không?”
Mộng Trạch đang nhắc đến trận thủy chiến hồ Động Đình năm đó.
Năm đó hắn muốn dùng mạng mình đổi lấy Cố Mang quay đầu lại, thế nên mới có nhát đâm xuyên tim trong trận chiến Động Đình. Nhát đâm ấy quá đỗi tuyệt tình, đến độ sau này chỉ cần nghĩ đến nó, hắn lại cảm thấy cõi lòng mình nguội lạnh.
Nhưng hôm nay sau khi biết được Cố Mang là mật thám, hồi tưởng lại chỉ thấy Cố Mang quá khổ sở.
—— “Đệ là cái thá gì, đệ cho rằng đệ chết rồi ta sẽ hổ thẹn quay đầu sao? Đừng ngốc thế.”
“Thân làm tướng sĩ, sống trên đời này, không thể quá niệm tình xưa.”
Lúc nói những lời này, lúc làm những việc này, rốt cuộc Cố Mang cảm thấy như thế nào…
Mặc Tức nhắm mắt lại, hắn thật sự không thể giải thích rõ ràng với Mộng Trạch trong một sớm một chiều, hắn cũng cho rằng Mộng Trạch không thể hiểu ngay được mọi khúc chiết bên trong.
Lòng hắn đã rối như tơ vò. Hắn muốn bảo toàn thần thức của Cố Mang, muốn bảo vệ người đàn ông mình đầy thương tích này, muốn đòi lại công bằng đáng có cho mật thám mai phục trong bầy quỷ suốt năm năm, nhưng lời nói của trưởng lão dược tu đài Thần Nông cứ không ngừng vang vọng trong đầu hắn ——
Sợ rằng sẽ không nhớ gì hết… không biết nói chuyện.
Nếu hư hỏng nghiêm trọng, thậm chí còn có thể tổn hại đến hai mắt.
Cặp mắt đen sáng sủa mà ấm áp trong ký ức cong lên, ý cười tựa muôn sao bập bềnh trên mặt nước. Mắt đen chớp một cái, đến khi mở ra lại biến thành một màu xanh thăm thẳm, hệt như hồ nước không nhiễm chút bụi trần chậm rãi tràn về phía Mặc Tức.
Cố Mang trước khi bị tôi luyện vô tư cười ha ha, Cố Mang sau khi bị tôi luyện yên lặng mà ngoan ngoãn nhìn hắn, bọn họ gọi hắn là —— Mặc sư đệ, Mặc Tức, công chúa của ta, chủ thượng của ta…
Đôi tay của Mặc Tức run rẩy, hắn không trả lời Mộng Trạch nữa mà bước đến bên giường của Cố Mang. Hắn cúi người nhìn chăm chú vào gương mặt trắng như tờ giấy sau khi lau đi vết máu kia.
Sau phút chốc im lặng, Mặc Tức nói với trưởng lão đài Thần Nông: “Tiếp tục đi.”
Cuối cùng trong mắt Mộng Trạch cũng lấp lóe những tia sáng nóng nảy, nàng nói: “Mặc Tức ——”
“Sau này ta sẽ giải thích với muội. Chỉ cần muội tin ta.”
Mộng Trạch: “…”
Mặc Tức nói: “Ta phải cứu huynh ấy.”
Bốn bề im lặng đến đáng sợ, dường như có sóng ngầm vô hình đang lặng lẽ trào dâng. Có một thoáng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Mộng Trạch sẽ nổi giận sẽ bùng phát sẽ sụp đổ, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ khựng lại hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng: “… Được. Nếu đây đã là lựa chọn của huynh.”
Dừng một lát, Mộng Trạch bước lên.
“Muội giúp huynh.”
Nguyệt Nương hốt hoảng gọi: “Công chúa!”
Mộng Trạch như đang kiềm nén cảm xúc nào đó, xưa nay nàng luôn là người cực kỳ giỏi nhẫn nhịn, song lần này hầu như ai ai cũng thấy được đau xót và tủi thân nơi đáy mắt của nàng.
Mộng Trạch mấp máy môi, có vẻ định nói thêm gì đó, nhưng coi bộ nàng đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình, lời còn chưa ra miệng vành mắt đã đỏ lên. Nàng bèn rũ mắt quay mặt đi.
Nguyệt Nương đau lòng vô cùng, cũng chẳng quan tâm tôn ti chủ tớ nữa, ả xót xa nói: “Công chúa, người, người tội tình gì chứ…”
Mộng Trạch khép mí mắt, hàng mi run nhè nhẹ, cố kiềm chế cảm xúc lại lần nữa, lần này rốt cuộc nàng đã dằn được nỗi bi thương gần như sắp tràn ra.
Nàng mở mắt ra, nói: “Lấy hộp thuốc của ta tới đây.”
Mọi người đều sửng sốt!
Mộ Dung Mộng Trạch lại định tự hành y thuật lần nữa sao?!
Hai đại tông sư dược tu của Trọng Hoa, một người là Khương Phất Lê trong Tam độc “Tham Sân Si”, người còn lại chính là Mộ Dung Mộng Trạch trong Tam thánh “Giới Định Tuệ”. Song nhiều năm trước vì cứu chữa cho Mặc Tức, Mộng Trạch đã tổn hao lực linh hạch quá độ, rất nhiều chuyện không thể tự làm nữa. Mấy năm qua nàng dốc lòng điều dưỡng, cuối cùng cơ thể mới dần dần hồi phục.
Nếu Mộng Trạch lại tự hành y thuật, dù rằng có thể đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng nàng ta sẽ triệt để biến thành một phế nhân. Mặc Tức làm sao có thể để nàng ta hy sinh thêm lần nữa?
Hắn chụp lấy cánh tay của Mộng Trạch, trầm giọng ngăn cản: “Mộng Trạch, về đi.”
“…”
“Ta đã nợ muội một mạng. Huynh ấy không thể nợ tiếp nữa.”
Mộ Dung Mộng Trạch bị hắn nắm cổ tay, đôi mắt thanh tú từ từ ngập hơi nước.
Có lẽ vì mấy năm qua thật sự chờ quá lâu, kiềm chế mình quá nhiều, cành vàng lá ngọc xưa nay vui giận giấu trong lòng thế mà lại rơi vào tình cảnh đỏ hoe vành mắt trước ánh nhìn chăm chú của bao người.
“Mặc đại ca… y có chuyện huynh sẽ đau lòng, vậy huynh có nghĩ đến muội không?”
Chúng tu sĩ chưa từng nghe công chúa Mộng Trạch kích động thổ lộ như thế bao giờ, nhất thời không biết phải làm sao, rõ ràng bọn họ biết mình không nên nghe không nên nhìn, nhưng lại chẳng thể rời trong phòng, chỉ đành đóng giả làm tượng gỗ.
Mộng Trạch run giọng nói: “Huynh cảm thấy nếu huynh lại xảy ra chuyện, muội sẽ như thế nào? Đời này muội chẳng thể tu thành chính đạo nữa, lẽ nào trong mắt huynh cuộc đời của muội rẻ rúng đến vậy sao, chỉ đổi được vài năm yên bình ngắn ngủi của huynh sao?!”
Nói đến đây, cuối cùng nước mắt của nàng cũng tràn mi mà ra, chảy xuống dọc gò má trơn mềm, nhỏ lên mu bàn tay của Mặc Tức đang nắm cổ tay nàng.
“Sư huynh này của huynh… Nếu y thật sự quan trọng với huynh đến vậy, muội tình nguyện thi hành cấm thuật thêm lần nữa, cứu y về cho huynh! Mặc đại ca… những gì làm được muội đã làm hết rồi, muội chỉ mong huynh sau này nhớ muội nhiều một chút… vậy thì muội cũng… muội cũng…”
Mộng Trạch bỗng dưng nhắm mắt lại, nước mắt rơi từng giọt to như chuỗi hạt đứt đoạn.
Mặc Tức vốn đã căng thẳng lắm rồi, bệnh tình của Cố Mang thật sự không thể kéo dài nữa, hắn nóng lòng muốn hỏi trưởng lão đài Thần Nông còn cách giải quyết không, nhưng Mộng Trạch ở bên cạnh lại cứ phải như vậy.
Hắn căn bản không biết dỗ dành phụ nữ, trong lòng vừa sốt ruột vừa phiền muộn, không biết nên nói sao mới có thể ngăn nàng ta nhúng tay vào chuyện này.
Mặc Tức hiểu cảm giác thiếu một phần ân tình đã định trước không thể nào đáp đền khó chịu đến cỡ nào.
Mỗi lần gặp Mộng Trạch hắn đều thấy áy náy, thấy tự trách, mà loại áy náy tự trách này đã định trước không thể nào lấp đầy. Bởi vì thứ mà Mộng Trạch muốn, hắn đã sớm trao cho người đàn ông trên giường, tuyệt đối không thể cho nàng nữa.
Chính vì lẽ đó, ở trước mặt nàng ta, hắn luôn không biết nên nói sao cho phải, không biết làm thế nào mới tốt. Hệt như bị trói chặt bởi dây rối vô hình, rất nhiều chuyện bất luận hắn có tình nguyện hay không, chỉ cần Mộng Trạch mở miệng, hắn đều sẽ đi làm.
Cảm giác thân bất do kỷ này quá khó chịu, thế nên hắn không muốn Cố Mang nhận một phần ân tình không thể đáp đền như mình nữa.
Đúng lúc này, dược tu vẫn duy trì thần thức của Cố Mang thình lình hộc ra ngụm máu to, quang trận pháp thuật trên tay cũng thoắt cái lụi tắt.
Trưởng lão đài Thần Nông kêu hoảng hốt: “Sao thế?!”
“Thần, thần thức trong cơ thể của y quá quái lạ, vừa rồi đột nhiên có một loại ý niệm rất hung ác xông tới, đệ tử bất tài, thật sự chống không nổi…”
Đúng lúc này, Cố Mang nằm trên giường bất ngờ trợn to mắt, song chẳng phải vì khôi phục ý thức, tròng mắt của y xoay tới lui, đồng tử đã hoàn toàn rời rạc, miệng lầm bầm như đang nguyền rủa cái gì đó, tiếp theo lệ máu tràn ra khỏi vành mắt, chảy xuống từ khóe mắt mảnh dài như đuôi phượng của y.
Có dược tu đạo hạnh không đủ kêu thất thanh: “Chuyện gì thế này?!”
“Đây là… bây giờ hắc ma chú đang bắt đầu phản phệ trong cơ thể của y…” Mộng Trạch lẩm bẩm.
Nàng bỗng dưng ngẩng đầu nói với Mặc Tức: “Thần trí của y đã bắt đầu sụp đổ. Với tình hình bây giờ muội cũng không chắc có cứu được y không, nếu vẫn tiếp tục không được khống chế, Mặc đại ca —— y sẽ chết.”
Mặc Tức bỗng chốc tái mặt!
Mộng Trạch thu trọn lo lắng của hắn vào trong mắt, buồn bã nói: “… Nếu huynh không muốn y có việc, vậy cứ để muội thử xem, dù sao… dù sao trong lòng huynh muội cũng…”
Nào ngờ còn chưa dứt lời, nàng đã bị một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa cắt ngang.
“Công chúa hà tất bi quan như thế?”
Giọng nói đó vừa lười biếng vừa ẩn chứa vài phần khinh miệt và ngạo mạn trời sinh: “Theo ta thấy, tính mạng của vị nằm trên giường cứng lắm, không chết được đâu, hơn nữa đầu óc cũng chưa chắc sẽ hỏng.”
Lời vừa dứt, một người đàn ông áo xanh ống rộng buộc kim quan lững thững bước vào phòng.
“Không phải còn ta ở đây sao.”
Nếu nói ban nãy công chúa Mộng Trạch xuất hiện đã khiến cho các dược tu ngưỡng mộ y thuật của nàng ta căng thẳng không thôi, vậy thì người này vừa vào cửa, gần như tất cả dược tu đều muốn quỳ xuống trước người hắn.
“Tham kiến Khương dược sư!”
Mộng Trạch cũng hơi giật mình: “… Khương dược sư…”
Khương Phất Lê hờ hững nheo mắt lại. Hắn rất thích nheo mắt, có lẽ vì đếm tiền quá nhiều, thị lực của hắn vẫn không được tốt lắm, những lúc không đeo kính lưu ly, đôi mắt hạnh trông cứ mông lung mịt mờ như vừa đổ một trận mưa bụi Giang Nam.
Khương Phất Lê giơ hai ngón tay, một tấm phiếu vàng kẹp giữa những ngón tay trắng thon, hắn quay đầu hỏi Mặc Tức: “Là ngươi phái linh thú truyền tin đưa cho ta?”
Mặc Tức nói: “Phu nhân của ngươi nói ngươi đã đi biên giới phía Nam…”
“Đúng vậy. Nhưng ta vẫn chưa đi quá xa, huống chi sao ta phải cự nự với đồng tiền. Thấy phiếu là ta vội về ngay.” Khương Phất Lê búng nhẹ vào tấm phiếu vàng lấp lánh kia, đưa mắt nhìn Cố Mang trên giường: “Có điều bệnh của y không nhẹ, phải thêm ba tấm đấy.”
Mặc Tức nóng lòng nói: “Tính mạng sư huynh của ta ——”
“Tính mạng và đôi mắt của y đều sẽ không sao cả.” Khương Phất Lê khựng lại chốc lát rồi bước lên phía trước, nâng tay chạm vào giữa trán của Cố Mang: “… Thần thức thì khó nói, chẳng qua cũng không đến mức không giữ được cái gì. Phải chữa trước rồi nói sau, bất luận thế nào, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Khương Phất Lê bạc tình bạc nghĩa, không có bất cứ lập trường nào, nguyên tắc làm việc của hắn chỉ có một, đó chính là tiền.
Chỉ cần chi số tiền phù hợp, hắn tất sẽ tận tâm tận sức.
Khương Phất Lê ngồi xuống bên mép giường, nâng tay cởi áo bào của Cố Mang, kiểm tra vết thương trên người Cố Mang.
Vừa nhìn vừa cảm thán: “Mất nửa ngày trời mới chữa được nhiêu đây, đúng là lang băm mà.”
Chúng tu sĩ đài Thần Nông: “…”
Khương Phất Lê nhấc ngón tay thon dài, nhanh chóng điểm vào những huyệt yếu hại của Cố Mang, máu đang tuôn ồ ạt lập tức dừng lại ngay. Hắn giơ tay nói: “Đưa đây.”
Hắn còn chưa nói đưa cái gì, hẳn vì cảm thấy người khác có thể tự hiểu ra, dược tu đứng gần hắn nhất vội vã đưa hộp thuốc cho hắn.
Khương Phất Lê: “… Ta cần cái hộp sứt mẻ này của các ngươi làm gì? Đưa ta băng gạc!”
Bị cặp mắt hạnh của hắn nhìn chòng chọc, tiểu tu sĩ sợ đến run lẩy bẩy, hớt hải dùng hai tay dâng một miếng băng gạc.
Khương Phất Lê lau máu ở những chỗ bị thương nặng giúp Cố Mang, lau đến vai thì bất chợt sửng sốt.
Mặc Tức vội hỏi: “Sao vậy?”
“…” Khương Phất Lê cau mày nhìn một vết sẹo trên vai Cố Mang: “Vết sẹo hình cánh sen này…”
“Cái đó không phải mới bị lần này, hồi nhỏ huynh ấy đã có rồi.”
“Tất nhiên ta biết không phải vết thương mới.” Ánh mắt của Khương Phất Lê vẫn dừng trên vết sẹo đó: “Ta chỉ cảm thấy quen mắt thôi, sao cứ cảm thấy trước đó đã nhìn thấy một cái tương tự trên người bệnh nhân khác rồi nhỉ…”
Nói một hồi chính hắn cũng không xác định được, bèn lắc lắc đầu: “Chắc là hơi giống nên nhớ lầm.”
Dứt lời ném băng gạc dính máu đi, ngồi thẳng dậy bắt đầu chính thức thi pháp chữa thương cho Cố Mang.
Đồng hồ nước trên bàn dài cạnh giường ngủ chảy chầm chậm, trong phòng lặng ngắt như tờ. Khương Phất Lê ngồi bên người Cố Mang, hai ngón tay mảnh khảnh đặt lên cổ tay của Cố Mang, vừa bắt mạch vừa truyền linh lực pháp chú vào trong cơ thể này.
Pháp chú chữa bệnh của hắn hoàn toàn không giống pháp chú truyền thống của Trọng Hoa, thế nên đám dược tu xung quanh cũng nhìn không ra đường lối gì, chỉ giương mắt ngóng nhìn, nhìn vết thương trên da thịt của Cố Mang lành lại với tốc độ kinh người, vết xanh tím trên mặt cũng từ từ biến mất.
Mộng Trạch nhẹ giọng nói: “Quỷ đạo hồi thiên Khương Phất Lê, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
(1) Quỷ đạo: Thuật pháp gian giảo. Hồi thiên: Hình dung sức mạnh phi thường, có thể xoay chuyển cục diện khó vãn hồi.
Khương Phất Lê điềm nhiên đáp: “Công chúa quá khen rồi.”
Trưởng lão đài Thần Nông dè dặt nhích tới gần, hỏi một câu: “Khương dược sư, ngài xem… ngài có cần gì khác không, chúng ta có thể giúp ngài không?”
Khương Phất Lê nói: “À, có chứ, cần chứ.”
Trưởng lão vội nói: “Khương dược sư ngài cứ nói, chúng ta nhất định sẽ làm theo.”
Khương Phất Lê nói: “Ta cần các ngươi giữ im lặng.”
Nhưng sự tình cứ như quyết phải đối nghịch với hắn vậy, hắn vừa nói xong câu đó chưa bao lâu, bên ngoài đột nhiên có một gia đinh hối hả chạy xổ vào, gân cổ rống: “Không xong rồi, không xong rồi!”
Khương Phất Lê: “…”
Mặc Tức quay phắt đầu lại: “Lại sao nữa?”
Gia đinh nói: “Không xong rồi! Chủ thượng ơi, Lý quản gia ở ngoài sắp chống hết nổi rồi, Triệu Công đã nổi cơn thịnh nộ, bảo rằng chủ thượng ngài kháng chỉ bất tuân, nếu ngài còn không chịu ra ngoài, gã sẽ dẫn người xông vào áp giải ngài vào cung!”
__________________
Tác giả có lời muốn nói: À phải ~~~ Để tôi giải thích hai việc nha ~~ Việc đầu tiên là tôi thấy có bạn nhỏ cho rằng Hi Hòa quân công khai come out, không có không có, lúc ảnh cứu Cố Mang chỉ ôm một cái rồi hôn tóc và mu bàn tay, không có hành động nào quá lộ liễu, nếu không nhìn từ đúng góc độ sẽ không cảm thấy đó là động tác gì quá đặc biệt, xét thấy Mặc Tức trông quá chính trực, hầu hết người của đài Tư Thuật chỉ cho rằng bọn họ là tình chiến hữu thấu trời xanh = = Vậy nên không tính là công khai come out…
Tiếp theo chính là, các bạn đặt tên cho Quân thượng sai hết rồi! Quân thượng không thể tên Mộ Dung Cẩu Đản (trứng chó) hay Mộ Dung Vương Bát (khốn nạn) gì đó được = = Tên của Quân thượng chỉ có một chữ thôi, trong gia tộc Mộ Dung, con trai đều đặt tên một chữ, con gái mới hai chữ hahahahaha
Mộ Dung Sở Y: … Vậy ta thì sao?
Nhạc Thần Tình: (hoảng hồn) Cái gì?!!! Thì ra tứ cữu là con gái hả???!!
Giang Dạ Tuyết: Nói bậy bạ gì đó em trai ngốc của ta, tiểu cữu không tính, tiểu cữu được nhặt về mà.