Chu Hạc nhìn Mặc Tức đưa Cố Mang rời đi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Trưởng lão, ngài xem… bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Còn làm gì được nữa? Mau đi bẩm báo với Quân thượng! Bảo rằng Mặc Tức không xem quốc pháp ra gì, tự tiện xông vào trọng địa, làm trái chiếu chỉ của quân vương, gây chiến trong cung cấm!”
Giang Dạ Tuyết nhíu mày nói: “Chu trưởng lão, chuyện này vô cùng phức tạp, bây giờ Quân thượng lại ngự thể bất an, vẫn mong ngươi cân nhắc thỏa đáng.”
Chu Hạc tức giận mắng: “Họ Giang kia, ngươi đứng nói không đau eo phải không?!”
Giang Dạ Tuyết: “…”
“Hôm nay người của Quân Cơ Thự như hắn dám ngang nhiên xông vào đài Tư Thuật của ta, cướp người từ trong đài của ta, nếu ta còn có thể nén giận, sau này mặt mũi đặt đâu nữa?! Ta biết ngươi là anh em của hắn, nhưng tốt nhất ngươi nên làm rõ, bây giờ anh em của ngươi đang vi phạm vương pháp! Sao hả, ngươi muốn bao che cho tội lỗi của hắn à?!”
Dứt lời, Chu Hạc phất tay áo một cái, nghiêm giọng nói với thuộc hạ: “Các ngươi đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi bẩm tấu Quân thượng!?”
“Rõ!”
Nửa canh giờ sau, phủ Hi Hòa.
Thí luyện hắc ma gây tổn thương quá lớn cho Cố Mang, thế nên từ khi rời khỏi đài Tư Thuật, Cố Mang đã chìm vào hôn mê, sau đó mãi không thấy tỉnh lại.
Mà trong thời gian dài bất tỉnh, Cố Mang mơ một giấc xa xăm.
Trong mơ, y và Mặc Tức đều chỉ mới hai mươi tuổi đầu. Bọn họ cùng đi trên đê dài ở ngoại thành Trọng Hoa, lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời tháo mất nửa lớp trang điểm dày, son đỏ hồng và phấn vàng chói lọi thấm đượm nơi chân trời, nổi thành mây tía trôi vạn dặm.
Cố Mang bẻ một cọng cỏ đuôi chó, vừa đi vừa vẫy, nói: “Thật không ngờ Quân thượng chọn binh chọn tướng, cuối cùng lại chọn đệ đi đánh thành Phan.” Dừng một thoáng lại nói: “Lần đầu tiên nắm giữ ấn soái nhỉ, đệ có hồi hộp không?”
Mặc Tức rũ mi mắt, không nói hồi hộp hay không, chỉ đáp: “Ta sẽ thắng.”
Cố Mang cười nói: “Vậy đúng rồi đó, đệ phải nhớ nha, người làm thống soái, quan trọng nhất là không được sụp đổ. Bất luận gặp phải chuyện gì, chỉ cần đệ không sụp đổ, những người khác sẽ thấy được hy vọng trên người đệ. Nếu ngay cả chủ soái của một quân cũng không có quyết đoán, đội quân đó sẽ rời rạc tan tác, binh sĩ có anh dũng xông pha cách mấy cũng vô ích mà thôi. Đệ là linh hồn của cả đội quân, giây phút đệ đeo quân hàm thống soái lên, đệ sẽ phải chịu trách nhiệm với tính mạng của mỗi người anh em.”
Mặc Tức gật đầu, giơ tay lên, nhìn Cố Mang ngược hướng nắng chiều vàng óng ả.
“Ta sẽ.”
Dừng một lát lại bổ sung một câu.
“Huynh chờ ta về nha.”
Cố Mang cười nói: “Sao tự dưng nghiêm túc vậy, bộ có chuyện gì quan trọng hả?”
Người đàn ông trẻ tuổi này nghiêm túc thật nhưng cũng vụng về lắm, vậy mà vẫn còn cố ra vẻ bình tĩnh: “Quân thượng nói, nếu ta đánh thắng trận này, người sẽ cho phép ta rời khỏi nhà họ Mặc tự lập môn hộ.”
“… Nên là?”
Mặc Tức cắn môi dưới, nhất thời không dám nhìn thẳng vào Cố Mang, trước tiên nghiêng đầu nhìn mặt sông lăn tăn, tia sáng như vụn vàng rọi vào trong ánh mắt của hắn, lơ lửng trên hàng mi của hắn.
Không biết vì nắng chiều rực đỏ hay vì nguyên nhân nào đó khác, gò má của Mặc Tức trông cứ phơn phớt đỏ, đặc biệt là thính tai, tưởng như được phủ một lớp màu máu mỏng.
“Ta có thể có nhà riêng của mình.”
Cố Mang: “…”
Lúc đó Cố Mang cũng trì độn lắm. Thật ra hai người đều mới yêu lần đầu, chẳng ai sáng suốt hơn đối phương là bao. Cố Mang bối rối nhìn Mặc Tức, thật sự không rõ rốt cuộc Mặc Tức muốn biểu đạt điều gì, do dự một hồi mới mở miệng: “Tốt… vậy… chúc mừng nha?”
Gần như cùng lúc đó, Mặc Tức nhẹ giọng hỏi: “Huynh có bằng lòng sống chung với ta không?”
Cố Mang: “…”
Mặc Tức: “…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, gương mặt tuấn tú của Mặc Tức trông càng đỏ hơn trước, hắn ho nhẹ một tiếng, dường như muốn gom nhặt tôn nghiêm của mình, lại như không muốn ép buộc đối phương quá, bèn rũ hàng mi dài nói khẽ: “Nếu, nếu không bằng lòng cũng không sao. Ta có thể chờ. Không, ý ta không phải vậy, ý ta là, bản vẽ, bản vẽ ta cũng xem xong rồi, ta…”
Càng nói càng thấy ngượng quá cỡ, Mặc Tức càng giấu đầu hở đuôi, càng lộ rõ những suy nghĩ ngây ngô mà chân chất của mình.
Người điềm tĩnh như Mặc Tức, cuối cùng lại đẩy Cố Mang ra, tự đi đến mép đê đưa tay lên che trán, lẩm bẩm với giọng gần như là tuyệt vọng: “… Xin lỗi, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi…”
Nhìn chàng trai trẻ cố lấy lòng mình một cách vụng về mà quật cường, Cố Mang nhớ lúc đó mình bỗng dưng tỏ tường.
Tiểu sư đệ của y, trận còn chưa đánh, quân chưa xuất chinh, mà đã vững tin mình nhất định sẽ thắng, còn lén lút chạy đi xem bản vẽ… càng nghĩ lòng y càng xót xa.
Y biết trước giờ Mặc Tức luôn thật lòng thật dạ với mình.
Chỉ là y không dám nhận thôi.
Nhưng có lẽ vì Mặc Tức sắp phải ra tiền tuyến, hoặc vì vốn dĩ đáy lòng y đã cất giấu một ít tư tâm, vì vậy lúc đó y không có từ chối yêu cầu của Mặc Tức, điều này khiến cho chàng trai trẻ ấy mừng như điên.
Hôm đó y và Mặc Tức đều không quay về nơi ở của mình, mà dành cả đêm phóng túng ở một quán trọ ngoài thành. Đêm đó trôi qua như mộng ảo, cuối cùng y chẳng còn chút sức, vùi mặt vào gối đầu, đuôi mắt mảnh dài còn giọt lệ chưa khô, y cứ lẳng lặng nằm thất thần như thế.
Lát sau y khẽ khàng hé mắt, hàng mi run nhè nhẹ.
Trong lúc thần trí còn mơ hồ, y nghe Mặc Tức nhẹ giọng nói với mình: “Có thứ này, muốn tặng cho huynh.”
Cố Mang không còn sức hỏi nhiều, Mặc Tức nắm lấy bàn tay níu ra giường của y, áp lòng bàn tay dày rộng lên ngón tay của y. Cố Mang cảm thấy mu bàn tay truyền đến một cơn đau nhoi nhói, sau đó mu bàn tay và lòng bàn tay dính liền của hai người đồng loạt hiện quang trận màu đỏ, quang trận đó lan dần từ đôi tay nắm chặt đến sườn cổ phía trên.
Lúc này Cố Mang còn hơi choáng váng và rã rời, y hỏi khẽ: “Đây là gì vậy?”
“Một kiếm trận rất nhỏ.” Mặc Tức buông tay Cố Mang ra, nhấc ngón tay chai sần xoa nhẹ lên sườn cổ của y: “Ta biết rồi sẽ có kẻ bắt nạt huynh, bọn chúng sợ lớn chuyện, không dám đụng thuật pháp, chỉ dám giở mấy trò tay chân.”
Mặc Tức rũ hàng mi, nghiêng đầu hôn lên sườn cổ của Cố Mang.
“Ta để lại một giọt máu, kết thành kiếm trận này, ta còn chưa cho nó ngưng thần hóa hình, vậy nên huynh muốn ngưng kết thành hình dạng gì cũng được, một con chữ hay một đóa hoa… cái gì cũng được cả. Lúc ta không ở đây, nó sẽ bảo vệ huynh. Dĩ nhiên nếu huynh không muốn… huynh cũng có thể phong ấn nó.”
Cố Mang vừa được Mặc Tức dịu dàng hôn, vừa nằm trên giường lẳng lặng nghe.
Trong lòng y ngổn ngang trăm mối, vừa muốn cười vui sướng, lại buồn khổ muốn khóc —— Thật ra y sẽ không vào được dinh thự của Mặc Tức.
Đó là dinh thự, không phải nhà.
Nhà là nơi hai người có thể quang minh chính đại danh chính ngôn thuận ở bên nhau, không cần trốn trốn tránh tránh, không cần ân ái như yêu đương vụng trộm, không cần giấu diếm như đang làm chuyện sai.
Mặc Tức có thể cho y một nơi dừng chân, nhưng không thể cho y một mái nhà thật sự. Bọn họ không phải người chung đường, trước giờ chưa từng phải. Y biết cuối cùng mình sẽ từ chối Mặc Tức, nhưng giờ đây nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa khẩn thiết của chàng trai trẻ này, y nhất thời không thốt được nên lời.
Cơ thể của y đã bị tiểu sư đệ giày vò đến nhũn ra, trái tim của y cũng sớm đã mềm như tan thành nước, y gần như bị áy náy điều khiển, nghiêng mặt qua nâng tay vuốt ve gò má của Mặc Tức.
“Chỉ có đệ để lại kiếm trận cho ta à?”
“… Hửm?”
Mắt đen cười dịu dàng: “Vậy nếu có người bắt nạt đệ thì sao?”
Mặc Tức: “…”
Tất nhiên sẽ không có ai dám giở trò tay chân với Mặc công tử, nhưng dường như hai con người đã định trước không thể đi cùng nhau đến cuối, càng muốn để lại chút bí mật chỉ có đôi bên biết được trên người nhau. Cố Mang cắn rách ngón tay của mình, xoay người qua đưa tay chạm lên sườn cổ của Mặc Tức, nghiêm túc biến ra một đóa hoa sen đỏ.
Tiếp theo y áp tay mình lên bàn tay của Mặc Tức, cười nói: “Ta cũng để lại một giọt máu của ta, đệ thay ta biến nó thành kiếm trận bảo vệ, xem như ta cũng ở bên đệ. Được không?”
Đáy mắt của Mặc Tức tỏa ra hào quang sáng ngời ngợi. Hào quang đó khiến Cố Mang nhìn mà xót nao lòng.
Mặc Tức nói: “… Được.”
Dứt lời, hắn ôm lấy Cố Mang từ phía sau, lồng ngực ấm áp kề sát vào người đang cuộn mình, vừa vuốt ve mái tóc của y, vừa hôn gò má và trái tai se lạnh của y.
“Phải chờ ta trở về.”
“Chờ ta trở về, mọi việc sẽ tốt lên.”
“Huynh tin ta đi…”
Huynh tin ta đi.
Cảnh tượng lúc đó và giọng nói của Mặc Tức bắt đầu trôi xa dần, chúng tan vỡ, sụp đổ như những dòng ký ức bị Liệp Ưng đâm thủng.
Phải chờ ta.
Mọi việc sẽ tốt lên.
Sâu trong tầng ý thức của mình, Cố Mang ngọ nguậy quỳ gối, không ngừng xin lỗi Mặc Tức chan chứa chân tình kia —— Xin lỗi, ta cũng hy vọng mình có thể mãi chờ đệ.
Ta cũng hy vọng mọi việc sẽ tốt lên.
Ta vẫn luôn tin đệ.
Nhưng mà… Mặc Tức à, có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm, có những hy sinh dù sao cũng phải có người hoàn thành. Khi số phận tìm đến đệ, nếu đệ không muốn làm kẻ hèn nhát, định trước chỉ còn cách đối mặt.
Chúng ta đều có con đường phải đi của mình.
Tương lai đó, mái nhà đó, đệ đã miêu tả với ta rồi, ta đã sống cuộc đời tốt đẹp vô ưu đó trong ánh mắt của đệ.
Vậy đã đủ rồi.
Thế nên khi đệ chiến thắng trở về trong vinh quang vạn trượng, không nhìn thấy ta… cũng đừng buồn…
Ta yêu đệ.
Cả cuộc đời này, mỗi câu yêu đệ ta từng nói, đều là thật.
Mặc Tức…
Trong cơn hôn mê, vẫn có nước mắt chảy ra từ đuôi mắt của Cố Mang, thấm vào trong tóc mai.
——
Một đám thuật sĩ loay hoay bên giường của Cố Mang, đại trưởng lão dẫn đầu trầm giọng nói: “Trận đông máu, mở thêm ba cái nữa. Cắm châm định hồn vào ba huyệt Thần Đình, Phong Trì và Nhân Nghênh.”
Nói xong không thấy tiểu đồ đệ phụ giúp có phản ứng gì, ông ta giận dữ nhướn cặp mày bạc phơ: “Thất thần cái gì? Còn không làm nhanh lên!”
Tiểu đồ đệ cuống quýt đáp: “Dạ… dạ.” Ánh mắt hốt hoảng dời khỏi mặt Cố Mang, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nhủ thầm —— Xem ra thí luyện hắc ma đau thật chứ chẳng đùa.
Không thì sao tên Cố Mang này hôn mê rồi mà vẫn còn khóc chứ…
Sư phụ của cậu ta thúc giục: “Cắm châm vào ba huyệt, động tác tay phải vững.”
“Vâng!”
Cả đám dược tu tụ tập trước giường ngủ trong phủ Hi Hòa. Màn che đen nhạt thêu hoa văn chữ Hồi rũ xuống, lư hương hình Toan Nghê đốt huân hương giúp an thần bình tâm, song chẳng thể xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng. Y quan của đài Thần Nông lũ lượt ra vào, nước máu rửa vết thương thay hết chậu này đến chậu khác, thuốc uống đã pha xong, thuốc bôi điều chế xong cũng thi nhau đưa vào.
(1) Toan Nghê: Đứa con thứ tám của rồng, linh vật có mình sư tử, đầu rồng, thích sự tĩnh lặng và thường ngồi yên ngắm cảnh khói hương tỏa lên nghi ngút. Toan Nghê được đúc làm vật trang trí trên các lò đốt trầm hương, ngụ ý mong muốn hương thơm của trầm hương luôn tỏa ngát.
Chẳng ai dám hó hé tiếng nào, mồ hôi hột ứa ra trên trán mỗi một gia đinh và tu sĩ.
Trong phòng tổng cộng có hai bệnh nhân, một người là Cố Mang hiện đang nằm trên giường, người kia là Mặc Tức hiện đang ngồi bên bàn.
Không ai biết rốt cuộc Mặc Tức đã trải qua chuyện gì, đang yên đang lành sao lại bị thương nặng đến vậy, cớ sao bị thương nặng đến vậy mà chẳng buồn ngó ngàng, chỉ quan tâm đến…
Tên phản đồ đang hôn mê trên giường.
Các tu sĩ chữa bệnh bị triệu gấp từ đài Thần Nông ngờ vực không tả nổi.
Một dược tu dè dặt bước lên nói: “Hi Hòa quân, cao sinh cơ thượng phẩm lấy tới rồi, vết thương của ngài…”
(2) Cao sinh cơ: Thuốc mỡ bôi lành da.
“Cho huynh ấy.”
Tiểu tu sĩ: “…”
“Đưa hết đống thuốc trị thương thượng phẩm này cho huynh ấy dùng đi.” Vành mắt của Mặc Tức đỏ bừng, đường nhìn chưa từng rời khỏi giường giây nào: “Ta không sao.”
Dược tu duy nhất phụ trách chữa thương cho Mặc Tức xanh cả mặt, muốn nói rồi lại thôi: Đại ca à! Ngài có sao đó! Linh hạch của ngài sắp nứt toác luôn rồi, ngài không sao thế nào được?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của Mặc Tức, không ai dám nói thêm gì nữa, chỉ đành tiếp tục chạy đôn đáo ngược xuôi.
Đang bận đến sứt đầu mẻ trán, đột nhiên có một gia đinh hối hả chạy vào: “Chủ, chủ thượng!”
“Chuyện gì.”
“Quân, Quân thượng phái Triệu Công tới đây tuyên chỉ, nói, nói rằng ngài mau ra ngoài tiếp chỉ.”
Mặc Tức không hé răng cũng chẳng hề nhúc nhích, một tay vẫn đặt trên bàn gỗ đàn đen bóng để dược tu trị liệu cho mình. Lát sau, môi mỏng của hắn nhả ra bốn chữ.
“Bảo gã chờ đi.”
Cả phòng đều thảng thốt, một tiểu tu sĩ đang bưng thuốc vào suýt nữa làm đổ chén, sau đó trợn mắt hoảng sợ nhìn Mặc Tức. Tất cả mọi người đều có cùng cảm giác: Lẽ nào Hi Hòa quân điên rồi?
Gia đinh lắp bắp: “Vậy vậy vậy… vậy sao mà được…”
Mặc Tức chẳng buồn chớp mắt lặp lại lần nữa, lần này dứt khoát chỉ nói hai chữ:
“Chờ đi.”
“…” Gia đinh không còn cách nào, đành phải lảo đảo lui ra ngoài. Mặc Tức vẫn nhìn chằm chằm bóng người trên giường bị quang trận của pháp chú bao phủ.
Trước đó một trưởng lão dược tu râu bạc đã nói, thể chất của Cố Mang bị nước Liệu cải tạo quá quỷ dị, trên người tuôn chảy âm khí cực kỳ nặng, hệt như một tấm thân bị vạn người nguyền rủa.
Trọng Hoa vốn đã mù mờ về loại người có thể chất này, cộng thêm Cố Mang bị thương quá nặng, đám dược tu này dốc hết vốn liếng cũng chỉ miễn cưỡng giữ được tính mạng của Cố Mang.
Nhưng không thể nào cứu chữa đầu óc bị trọng thương lần thứ hai của y.
Trưởng lão dược tu lau mồ hôi trên mặt, hỏi: “Thần thức sao rồi?”
Tu sĩ vẫn thi pháp chữa trị đầu óc của Cố Mang đã xanh mét cả mặt, rõ ràng đã hao sức của chín trâu hai hổ, nhưng vẫn lắc lắc đầu: “… Sắp chống hết nổi rồi, y vốn đã mất hai hồn phách, bây giờ càng… khụ khụ khụ!!” Cuối cùng chính người nọ cũng kiệt sức sặc máu.
Mặc Tức ù cả tai, toàn thân như rơi vào hầm băng.
“Có ý gì?”
“…” Đám dược tu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám đều cúi đầu cụp mắt, chẳng ai dám trả lời trước.
“Huynh ấy sẽ thế nào?”
Lúc này suy cho cùng chỉ có trưởng lão mới đủ sức nói chuyện, trưởng lão dược tu trông hết sức khó xử, dù vậy vẫn đành bấm bụng nói: “Sợ rằng sẽ… không nhớ gì hết… không biết nói chuyện… nếu hư hỏng nghiêm trọng, thậm chí còn có thể tổn hại đến hai mắt…”
Mặc Tức thình lình đứng dậy, cả người run bần bật, bờ môi vốn đã nhạt màu trông càng thêm tái nhợt. Dược tu vẫn đang ổn định tâm mạch của hắn bị linh lực đột nhiên bạo loạn của hắn hất văng ra, không khỏi kêu thất thanh: “Hi Hòa quân, ngài không thể manh động nữa! Ngài ——”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng thở dài khẽ khàng của nữ nhân cắt ngang: “Mặc đại ca, huynh lấy linh hạch của muội để giày xéo mình như vậy à.”
Mọi người đồng loạt quay đầu, sau đó cúi đầu hành lễ.
“Công chúa Mộng Trạch!”
“Tham kiến công chúa Mộng Trạch!”
____________________
Tiểu kịch trường
Chu Hạc: Giang Dạ Tuyết! Ngươi đứng nói không đau eo!!!
Giang Dạ Tuyết: Ngươi sủa bậy bạ gì vậy. Ngươi nhìn xe lăn của ta đi rồi nói.
Hết chương 125
Stormi: Không muốn nói tới cái chụy ở cuối chương… Chỉ muốn nói nhà của Mặc Tức có ghế đôi chén đôi này nọ là để dành cho Mang Mang vì Mang Mang hứa sẽ qua sống chung mà:(( Ông Lý Vi tự kiếm bức tường quay mặt vô kiểm điểm giùm!!
Ui cái hình xăm đôi định tình…
Artist: [email protected]