Edit: Andrew Pastel
Đợt tân binh này chất lượng cũng không tồi. Lúc Lục Triệu thay đồng phục huấn luyện đến phòng huấn luyện khoang mô phỏng, các tân binh đã đấu một hiệp với vài huấn luyện viên, khởi động cơ thể xong, tinh thần rất phấn khởi, đúng đang trong trạng thái tốt.
Hàn Miểu và Hoắc Tồn đều đến xem, một số sĩ quan trong ký túc xá khác cũng đến hóng chuyện. Lục Triệu huấn luyện họ cũng gặp nhiều, cũng có chiến đấu với Lục Triệu vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Triệu hướng dẫn tân binh.
Lục Triệu không ngại có người xem. Anh nhét vài đồ dùng cá nhân của mình vào tay của Hoắc Tồn, chọn bừa một khoang mô phỏng cơ giáp bước tới. Không thèm nhìn hơn chục tân binh có trong phòng, vừa đi vừa nói, "Chia thành từng nhóm, mỗi nhóm 5 người luyện tập với tôi. Cho các cậu ba phút để hợp nhóm. "
Các tân binh sửng sốt nhìn nhau, có người nói: "Thiếu tướng Lục Triệu, ý của anh là đánh một lúc năm người?"
"Đúng, có việc gấp." Lục Triệu liếc nhìn đồng hồ nổi trên tường phòng huấn luyện, lặp lại: "Hợp nhóm."
Hàn Miểu giải thích các tân binh hai mặt nhìn nhau: "Ý của anh ấy là các cậu bớt nói nhảm, hợp nhóm nhanh lên."
Các tân binh vốn đang háo hức muốn thử, nhưng lúc này nhìn thấy Lục Triệu, không biết tại sao đều muốn thối lui.
Cái tên Lục Triệu quá có sức uy hiếp. Năm đó anh tự mình lái cơ giáp đánh nát ba thuyền chiến cao tốc của cướp biển không gian, đồng thời dẫn dắt một đội 5 người tắm máu vệ tinh C41, nhất chiến thành danh, tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong quân đội.
Cho đến bây giờ, giới quân sự nhắc đến vệ tinh C41, như còn ngửi thấy mùi máu tanh, nghe tiếng gió luồn qua những kẽ nứt của mảnh vỡ cơ giáp.
Các tân binh xô đẩy lẫn nhau, không ai muốn trở thành nhóm năm người đầu tiên đối kháng với Lục Triệu.
Trong lúc xô đẩy, một thanh niên mặt tròn tròn bước ra khỏi hàng, chào Lục Triệu, giọng run run đầy phấn khích: "Thiếu tướng Lục Triệu, em tên là Chu Lâm Sơn, rất hân hạnh được ngài chỉ dẫn!"
Lục Triệu gật đầu, Chu Lâm Sơn rất hào hứng, vẫy tay với vài tân binh thân thiết phía sau, bốn người trẻ tuổi bước ra khỏi hàng đợi, từng người ngồi vào khoang mô phỏng cơ giáp cùng Chu Lâm Sơn.
Chờ Lục Triệu đội mũ kết nối giữa cơ giáp và trí lực xong, sáu cửa khoang mô phỏng cơ giáp nhanh chóng đóng lại, đưa sáu người bước vào không gian chiến đấu giả lập.
Trong phòng huấn luyện, không gian giả lập trận chiến của sáu người đang được máy chiếu chiếu lên giữa không trung để những người còn lại không tham gia trận chiến có thể theo dõi bao quát.
Có hơn một chục bộ bản đồ của các môi trường khác nhau và các thiên hà khác nhau trong không gian chiến đấu giả lập, mô phỏng một số môi trường chiến đấu thông thường.
Màn hình là màu đen vô tận và những ngôi sao lấp lánh, đây là vũ trụ.
Cách đó không xa là một vệ tinh đang bị xâm lăng, trên đầu có vài tàu chiến lớn chạy ngang qua, các cơ giáp liên tục tách khỏi tàu chiến bắn nhau với đội bảo vệ vệ tinh. Ánh sáng lóe lên từ những thanh kiếm laser và đầu đạn từ tàu chiến loại nhỏ bắn phá vào cơ giáp cho mọi người biết đây là chiến trường.
Sau khi Lục Triệu vào không gian, anh ta lập tức gọi trị số giao diện của bản thân, sau đó nhận ra rằng đây là một khoang mô phỏng được chuẩn bị cho việc huấn luyện tân binh. Cơ giáp mô phỏng cũng là loại KL-766 phổ biến và thông dụng nhất, hiện các sĩ quan ít khi dùng, mẫu cơ giáp này không thích hợp để chiến đấu nhanh, thân máy nặng, di chuyển không linh hoạt.
Năm tân binh khác cũng lần lượt tiến vào không gian, lập tức được hạ cánh xuống các điểm khác nhau trên bản đồ.
Không giống như Lục Triệu, năm người này bước vào không gian chiến đấu với tư cách là một đội, cho nên họ có thể giao tiếp với nhau trong khoang mô phỏng cơ giáp, đây cũng là một chức năng các cơ giáp thực sự được trang bị.
Lục Triệu đáp xuống bản đồ nhưng không di chuyển, đợi vài phút sau, năm người còn lại cũng không thấy hấp tấp tiếp cận, có lẽ đã liên lạc riêng với nhau vạch ra kế hoạch hành động.
Màn hình giám sát của anh phát ra tiếng bíp bíp, phát hiện đang có cơ giáp tiếp cận phía sau.
Màn hình theo dõi được lắp đặt trên cơ giáp KL-766 đã hơi lạc hậu, phạm vi giám sát không lớn, đồng nghĩa với việc thời gian từ khi kẻ thù tiếp cận đến khi bị tấn công ngắn đi rất nhiều, khá khó khăn cho Lục Triệu trốn tránh.
Cơ giáp phía sau đang tiếp cận nhanh chóng, tốc độ của cơ giáp thể hiện khả năng chịu đựng của người điều khiển chúng. Trong quá trình vận hành, người điều khiển cơ giáp không chỉ phải chịu đựng cơn đau do quá tải mà còn phải tập trung trí lực để đảm bảo tất cả các bộ phận khác của máy hoạt động bình thường.
Dù chỉ mới là tân binh nhưng người lái chiếc cơ giáp này khá giỏi trong việc tăng tốc độ của KL-766. Trước khi Lục Triệu phản ứng, khẩu pháo ion nhỏ mang trên vai cơ giáp đó đã bắn một đầu pháo lên không trung.
Cơ giáp của Lục Triệu lập tức xoay người, gần như đồng thời cũng bắn pháo ion đánh trả, hai quả pháo chạm nhau trên không trung, chặn đường công kích.
Không đợi đám đông theo dõi bên ngoài khoang mô phỏng cảm thán khả năng điều khiển mô hình cũ này của Lục Triệu, đã thấy giữa luồng sáng do hai quả pháo va vào nhau phát nổ, hai chiếc cơ giáp khác xông ra đánh thẳng Lục Triệu.
Thiết kế màn hình theo dõi của mẫu KL-766 không tốt như mẫu cơ giáp nhân tính hóa mới nhất. Khi hai quả pháo nổ tung, màn hình sẽ phát ra tiếng chuông báo động. Cơ giáp tiếp theo sẽ nhân cơ hội này mà tấn công trực tiếp trước khi màn hình theo dõi kịp phát ra chuông cảnh báo thứ hai.
Dù chỉ vài giây nhưng nó có thể quyết định sự thành bại trong thực chiến.
Cùng lúc đó, một chiếc cơ giáp khác tấn công phía sau Lục Triệu, đánh vào mạn sườn, cố gắng hạ gục anh.
Hai cơ giáp phía trước tiếp cận với tốc độ cực nhanh, đồng thời bắn pháo ion vào buồng lái nơi Lục Triệu đang ngồi. Chiếc cơ giáp phía sau cũng bắn pháo ion ở cự ly gần, tấn công phần lưng Lục Triệu cùng một lúc.
Mô hình cơ giáp cũ dùng huấn luyện có nhiều khuyết điểm, tầm bắn pháo ion quá ngắn cũng là một trong số đó, nếu tầm bắn vượt quá mức cho phép thì rất dễ bị trượt. Để khắc phục điểm này, nhóm 5 người đã chọn sử dụng kết hợp cơ giáp để rút ngắn khoảng cách. Đòn tấn công của chiếc cơ giáp đầu tiên chỉ một trò lừa, thu hút sự chú ý để che đậy cho hai chiếc cơ giáp phía sau tiếp cận gần hơn và chiếc thứ tư tấn công sau lưng Lục Triệu
Có vẻ như vị trí mà năm người rơi xuống lúc đầu rải rác thành hình tròn, và Lục Triệu tình cờ ở giữa.
Ba viên đạn pháo ion cả trước cả sau rời khỏi nòng pháo, nhắm thẳng vào Lục Triệu với tốc độ không thể tưởng tượng, âm thanh báo động chói tai trong buồng lái của Lục Triệu suýt nữa đâm thủng màng nhĩ anh.
Giây tiếp theo, cơ giáp của Lục Triệu vốn đang lơ lửng trên không, đột nhiên sụp xuống, thân hình rơi thẳng đứng, tốc độ cực nhanh, chỉ kém một giây trước khi pháo ion kịp bắn trúng nó.
Ba tân binh đang lao nhanh về phía trước chưa kịp nhận ra, vẫn duy trì tốc độ tiến lên, liền nhìn thấy giữa không trung ba viên đạn pháo đan xen, vì mất mục tiêu mà phóng thẳng đến khoang điều khiển của ba người họ, gậy ông đập lưng ông.
Đám đông người xem ồ lên kinh ngạc cảm thán, sau đó lại ồ lên hoảng hốt.
Lúc cơ giáp của Lục Triệu bay xuống, một chiếc cơ giáp khác đã đợi bên dưới từ lâu. Bốn cơ giáp đầu tiên đã dọn đường sẵn sàng cho chiếc cơ giáp thứ năm không xuất hiện từ đầu này, nó lơ lửng ngoài tầm theo dõi của Lục Triệu chực chờ cơ hội.
Nhìn thấy Lục Triệu đang đi xuống, cơ giáp thứ năm nhanh chóng rút kiếm laser ra đâm thẳng vào Lục Triệu.
Thân máy bay của Lục Triệu rơi tự do giữa không trung, không hề né tránh, thay vào đó nó rung chuyển đột ngột rồi tăng tốc lao xuống như một con đại bàng sà xuống săn mồi. Tốc độ quá nhanh, ánh sáng của kiếm laser kéo một đường dài trong trên không trung, bổ nhào vào có giáp thứ năm như một tia chớp!
Cơ giáp thứ năm ban đầu vốn đang thế chủ động lại vì sự tăng tốc đột ngột của Lục Triệu mà phải chuyển thành thế phòng thủ. Nó chỉ có thời gian để chuyển kiếm chắn trước ngực chặn đòn tấn công của Lục Triệu.
"Đệt, tôi không muốn chơi chiêu này đâu," Hàn Miểu không nhịn được văng tục, "Chắc chắn tôi sẽ bị chóng mặt nôn ọe ra mất."
Quán tính do cơ giáp lao tới quá nhanh của Lục Triệu khiến hai người họ bổ nhào vào nhau kéo đi một đoạn dài. Không chịu thua kém, tân binh mở khẩu pháo ion nhỏ trên vai. Bắn ở cự ly gần thế này, dù không trúng bộ phận trọng yếu cũng đủ làm tê liệt cơ giáp của Lục Triệu.
Lục Triệu thấy không kịp xoay người giữa không trung, vừa nhận thấy đối thủ mở cổng phóng pháo ion thì ngay lập tức bắn đạn nhỏ vào bên hông nó. Kết quả cơ giáp thứ năm bị nghiêng nhẹ, khẩu pháo ion bắn ra lệch một góc nhỏ, chỉ sượt qua thân máy của Lục Triệu rồi phóng vào vũ trụ vô tận.
Không cho đối phương có cơ hội phản ứng, trong khoang lái, Lục Triệu hai tay nắm chặt điều khiển bên hông, mẫu cũ KL-766 được trí lực của anh khống chế, tốc độ hạ hoàn toàn đạt đến mức nhanh nhất, hất bay cơ giáp của tân binh đập thẳng vào một tàu chiến phía dưới.
Giữa những mảnh vụn và khói, Lục Triệu nắm chặt kiếm laser trong tay xuyên thẳng qua buồng lái. Ánh sáng chói lóa nổ tung, cho dù chỉ là mô phỏng, cảm giác bị kiếm laser trực tiếp xuyên thủng quá chân thực, tân binh điều khiển cơ giáp hét lên một tiếng sợ hãi, năm người còn lại bao gồm cả Lục Triệu cũng chợt cảm thấy tối sầm trước mắt, lần lượt được ngắt kết nối khỏi không gian chiến đấu. Lúc ở mắt ra, đã thấy lại về trong khoang mô phỏng.
"Để bảo đảm an toàn cho trí lực và thể chất của những tân binh, một khi trí lực của ai đó dao động mạnh, tất cả mọi người sẽ bị ngắt kết nối khỏi không gian chiến đấu." Người hướng dẫn chịu trách nhiệm huấn luyện chính những tân binh này giải thích cho những người còn lại, rồi ra hiệu mở khoang mô phỏng.
Cửa khoang vừa mở ra, một trong năm tân binh chạy khỏi chỗ ngồi, nhưng vừa đáp xuống đất cậu ta đã bụm miệng bắt đầu nôn mửa.
Một số trợ lý giáo viên bước tới dìu cậu ta xuống. Có một phòng y tế gần địa điểm đào tạo mô phỏng, mấy tân binh thường xuyên bị cáng qua đó, lâu ngày chết tên thành "phòng y tế tân binh."
Bốn tân binh còn lại tuy không ói nhưng sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Lục Triệu vẫn ngồi trên ghế mô phỏng của mình, cởi mũ bảo hiểm, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì.
"Thiếu tướng, tám phút 21 giây!" Hoắc Tồn ôm áo khoác và thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Triệu, còn không quên huơ tay múa chân.
Hàn Miểu cũng giơ tay tỏ vẻ hâm mộ: "Ghê thật, không tốn bao nhiêu thời gian công sức."
Huấn luyện viên phụ trách huấn luyện chính cấp bậc không cao bằng Lục Triệu, không dám nói đùa như Hàn Miểu, chỉ quay đầu lại phân tích sai lầm trong trận chiến với bốn tân binh còn lại rồi quay sang Lục Triệu: "Thiếu tướng Lục Triệu, ngài có chỉ đạo nào không?"
Trước ánh mắt háo hức của một đám người, Lục Triệu dựa lưng vào ghế đội mũ kết nối lên: "Nhóm tiếp theo."
Đừng hỏi, chỉ cần tiếp tục.
Về sau Lục Triệu nói có việc gấp, sẽ không ai dám nghĩ anh nói giỡn nữa.
Nửa giờ sau, Lục Triệu ra khỏi khoang mô phỏng cơ giáp, liếc nhìn đồng hồ lơ lửng trong phòng huấn luyện, trong lòng thầm nghĩ cứ tưởng phải luyện tập đến nửa buổi chiều, không ngờ mới nửa tiếng đã xong.
Hơn chục tân binh chân mềm nhũn, có người ngồi xổm trên mặt đất, có người cúi người chống đầu gối thở hổn hển. Đây là do say cơ giáp, luyện tập cường độ quá cao, thiếu thể lực nên phải chậm rãi ổn định lại. Còn mấy người thể lực kém quá lúc này đã ra nằm trong "phòng y tế tân binh".
Huấn luyện viên chính không có gì để nói, mà còn có thể nói gì nữa, bị "luyện" thành ra thế này, cả đội toàn diệt chỉ trong nửa tiếng, mấy tân binh này phải cảm ơn vận may vì lúc làm bài thi vào quân đoàn không đụng phải Lục Triệu.
Huấn luyện viên trưởng hắng giọng, nói với Lục Triệu: "À...ừm, sao anh không nói vài lời nhận xét?" Ngài đánh một đám thanh niên này te tua đến lòng tin sụp đổ, sẽ không thể không nói cái gì mà cắp mông bỏ đi đâu đúng không...
Lục Triệu nhìn đám tân binh, bỏ xuống bốn chữ: "Luyện tập nhiều hơn." rồi xoay người lôi Hoắc Tồn đi.
(cho cái tội dám nói chồng của ông đây bất lực =)))))
Rất ngầu, rất phong cách, rất không chừa cho ai chút mặt mũi nào.
Bất kỳ ai đứng trước mặt Lục Triệu đều không có mặt mũi.
Đương nhiên, ở đây cần nói một điều, không tính Bạch Lịch, vì hắn không biết xấu hổ.
Hàn Miểu cũng không còn việc gì làm ở đây, anh ta chào hỏi huấn luyện viên trưởng, rồi chạy hai ba bước đuổi kịp Lục Triệu, nói đùa: "Khá lắm Lục Triệu, có phải gần đây không có chiến sự nên cậu nhàn quá, chạy đến đây bắt nạt ma mới để cảm nhận sự uy nghiêm của kẻ mạnh không?"
Hai người quan hệ khá thân nên Hàn Miểu cũng không ngại nói thẳng.
Lục Triệu cũng không thấy có vấn đề gì với Hàn Miểu, anh liếc anh ta một cái: "Một đánh một là bắt nạt, một đánh năm cái gọi làm cỏ."
Hàn Miểu: "..." Thằng nhóc này
Mặc kệ, Lục Triệu cũng quen rồi.
Vẫn còn sớm, Lục Triệu và Hàn Miểu chuẩn bị tới phòng huấn luyện số hai cho một trận chiến mô phỏng cấp thiếu tướng, mấy ngày nay Hoắc Tồn không ở trong khoang mô phỏng, cũng muốn đi tập luyện một chút.
Buổi sáng, không có ai đến chạm vào khoang mô phỏng cơ giáp, không phải ai cũng là phần tử hiếu chiến giống Lục Triệu, luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu nếu một ngày không được đánh đấm, hoàn toàn không có ý thức mình là Omega, còn dữ dội hơn mấy Alpha nữa.
Không ngờ, cánh cửa phòng huấn luyện thứ hai vừa mở ra, đã thấy có một người đứng trước khoang mô phỏng hướng ra cửa.
Hàn Miểu nhìn rõ người đó, nhanh chóng chào: "Trung tướng Giang Hạo, anh cũng tới đây huấn luyện à?"
Lục Triệu và Hoắc Tồn cũng giơ tay chào.
Người đàn ông đứng trước khoang mô phỏng đang nhìn vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, có thể mơ hồ nhìn thấy từ màn hình nổi anh ta đang lướt Diễn đàn Đế quốc. Không đợi người khác thấy rõ, Giang Hạo đã đóng lại, xoay người nhìn lướt qua ba người họ, mỉm cười: "Vừa mới kết thúc, mấy cậu tới khá sớm."
Giang Hạo không mấy khi xuất hiện trong Quân đoàn, Lục Triệu cũng chỉ hợp tác với anh ta vài lần, đều là trong những trận đánh lớn, hoặc là những trận chiến khai hoang hành tinh mới quan trọng. Anh không biết nhiều về anh ta. chỉ biết anh ta là người rất hiền lành, không kiêu căng, rất được lòng cấp dưới. Giang Hạo cũng khá nổi tiếng trong quân đội, bởi vì anh ta là người hiếm hoi ở cấp bậc trung tướng mà không phải là alpha. Giang Hạo là một beta.
Khá hiếm khi một beta có thể đạt đến chức trung tướng trong giới quân sự, mặc dù ở một mức độ nào đó Giang Hạo đến được bước này là nhờ sự giúp đỡ của gia đình, nhưng thực lực của anh ta cũng thật sự rất tốt.
Hàn Miểu trả lời: "Nghịch với với đám tân binh trong phòng huấn luyện đầu tiên, vừa mới ra khỏi."
"Ồ, nhóm tân binh này xem ra cũng khá lớn, phải để hai vị thiếu tướng cùng đến huấn luyện." Giang Hạo bỏ thiết bị cá nhân vào trong túi quần, xem ra sau khi tập luyện xong thì chuẩn bị rời đi, thuận đường bước tới vỗ vỗ bả vai Hàn Miểu, "Ừm, mấy cậu luyện tập đi, tôi có chuyện muốn đi trước."
Lục Triệu và Hàn Miểu lùi lại cho Giang Hạo đi đến cánh cửa sau lưng họ.
Giang Hạo liếc nhìn Lục Triệu cười nói: "Tôi không ở hành tinh chính ngày cậu cưới, bây giờ muốn chúc mừng cậu."
Lục Triệu không có nhiều giao tình với Giang Hạo lắm, nghe xong cũng chỉ gật đầu.
Nhưng mà Giang Hạo vẫn chưa đi, tiếp tục nói: "Cậu và Bạch Lịch thế nào?"
Lục Triệu ngẩng đầu nhìn anh ta, Hàn Miểu và Hoắc Tồn cũng sửng sốt.
Đây có được coi là cấp trên quan tâm cấp dưới không? Không ngờ Giang Hạo cũng thích đi hóng chuyện cơ đấy.
"Đừng hiểu lầm, tôi không muốn hỏi chuyện riêng tư hay bất cứ thứ gì." Giang Hạo rất bình tĩnh, vẻ ngoài anh ta không xuất sắc, nhưng nét mặt lại dịu dàng, cách nói năng cũng lộ ra vẻ tao nhã của con nhà giàu. "Tôi chỉ muốn nói với cậu, Bạch Lịch không phải như những gì người ta nói bên ngoài, anh ấy là một người rất tốt."
Vẻ mặt Lục Triệu vẫn như cũ, nói: "Tôi biết."
Giang Hạo lại mỉm cười, không nói gì nữa, chào Hoắc Tồn một cái rồi bước ra khỏi phòng huấn luyện số hai.
Chờ Giang Hạo hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Miểu mới thở dài một hơi, vuốt vuốt ngực mình: "Không biết bị gì luôn, tôi gặp Nguyên soái cũng chưa hồi hộp nữ gặp Trung tướng Giang Hạo."
"Em cũng hồi hộp muốn xỉu. Lúc mới gia nhập Quân đoàn tuyến một em đã thấy Giang Hạo đấu với một sĩ quan của Quân đoàn tuyến hai. Trận đối kháng đó, Giang Hạo đã đánh cái anh bên quân đoàn 2 vào bệnh viện, làm trái tim yếu ớt của em bị để lại bóng ma luôn." Hoắc Tồn vừa nói vừa đưa thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Triệu nãy giờ cậu ta vẫn giữ giùm qua cho anh, "Thiếu tướng, thiết bị của anh nãy giờ cứ kêu như gà gáy ấy, anh xem xem có chuyện gì không?"
Hàn Miểu cũng nhìn Lục Triệu: "Cậu có quen thân với trung tướng Giang Hạo không? Sao nãy nghe nói chuyện thấy xa cách thế?"
Lục Triệu cầm thiết bị đầu cuối cá nhân đang đổ chuông trong tay, không nhìn lên: "Hợp tác vài lần, nhưng không quen thân."
"Này, có lẽ là bởi vì anh ta sợ cậu coi thường Bạch Lịch," Hàn Miểu chọn một khoang mô phỏng ngồi xuống, "Không ngờ Trung tướng Giang Hạo cũng quan tâm đến cấp trên cũ ghê, còn cố tình nói tốt."
Lục Triệu nhướng mày, nghe được trọng điểm: "Cấp trên cũ?"
"Không biết à?" Hàn Miểu đang đội mũ giáp lên đầu, nghe vậy cũng bắt chước Lục Triệu nhướng mày, nhưng không ngầu mà giống làm mặt hề, "Giang Hạo từng là phụ tá của Bạch Lịch, Bạch Lịch giải ngũ anh ta mới được lên thiếu tướng, gần đây mới lên trung tướng thôi. Bạch Lịch còn chẳng phải sếp cũ của anh ta sao?"
Lục Triệu gật đầu.
Sự hiểu biết của anh về Bạch Lịch có khi còn chưa hết cái phần nổi của tảng băng chìm, nhưng Lục Triệu không quan tâm lắm, phần mà Bạch Lịch lộ ra cho người khác xem là Bạch Lịch, phần mà người khác không thể nhìn thấy cũng là Bạch Lịch. Bây giờ họ rất hợp nhau, thoải mái, tọc mạch quá nhiều chuyện riêng của nhau không phải tính cách của họ và cũng không phải là điều họ nên làm trong mối quan hệ này.
Nhưng Lục Triệu nghĩ coi Bạch Lịch là anh em cũng không sao, Lục Triệu không ghét hắn, tuy rằng cách nói chuyện đôi khi rất gợi đòn, hành xử nhiều khi cũng thiếu đánh... Khỉ thật, sao nói một hồi lại cứ như hắn là người xấu thế này.
Lục Triệu lại chợt nhớ đến cái câu "Alpha đĩ đượi ngàn năm có một" trên diễn đàn, nhịn không được phì cười.
Thiết bị đầu cuối cá nhân trong tay anh không ngừng đổ chuông. Trong phòng tập đầu tiên chật kín người, ồn ào không nghe thấy, nhưng giờ trong phòng tập thứ hai vắng tanh, tiếng chuông nghe rõ mồn một.
Hàn Miểu và Hoắc Tồn rất tò mò. Lục Triệu nói dễ nghe là thích tập luyện, nói khó nghe là hơi khác người. Anh thường không có nhiều bạn bè và hầu như không có sở thích cá nhân gì. Chưa bao giờ thấy thiết bị đầu cuối cá nhân của anh ồn ào như vậy, nên họ đều duỗi dài cổ ra xem.
Lục Triệu không nghĩ nhiều, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, màn hình ảo mở ra không trung, sau đó hàng trăm cửa sổ pop-up tràn ra, chen chúc giữa màn hình, liên tục che lẫn nhau.
"Trời đất, có chuyện gì vậy?" Hàn Miểu sửng sốt, "Virus? Không, thiết bị đầu cuối cá nhân của chúng ta dùng hệ thống diệt virus Quân đoàn mà."
Lục Triệu nhìn một hồi liền biết là chuyện gì xảy ra: "Buổi sáng tôi đăng blog, đây đều là hồi âm."
Hoắc Tồn cũng sửng sốt, Lục Triệu không sử dụng các nền tảng xã hội giải trí lâu như vậy, không ngờ anh lại đăng blog, cậu ta nhanh chóng mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình vào blog Lục Triệu xem thử, sau đó phát ra một tiếng hú kinh thiên động địa: "*** con mẹ!"
Lục Triệu cau mày nhìn những bình luận không ngừng nhảy lên, nhấp nha nhấp nháy làm cho anh nhức cả mắt, lại bị Hoắc Tồn rú lên đau hết cả đầu, tức giận: "Muốn *** thì ra ngoài ***."
"Không, thiếu tướng, ôi..." Hoắc Tồn không tự chủ được từ ngữ của mình, sắc mặt đỏ bừng, cổ gồng lên, "Cái này... đây là... Bạch Lịch nấu cơm cho anh sao?"
"Có thể coi là vậy." Lục Triệu gật đầu, "Anh ấy muốn làm cơm, nhân tiện làm thêm phần cho anh." Nhìn thấy Hoắc Tồn cầm thiết bị đầu cuối cá nhân, liền hỏi: "Không được à?"
Hàn Miểu nhìn bức ảnh trên thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, dở khóc dở cười: "Không phải vấn đề là được hay không. Cậu thấy có bao nhiêu alpha.... đảm đang như vậy chưa?"
"Ôi má nó, xem những bình luận này đi," Hoắc Tồn vừa lật xem bình luận vừa mắng, "Để em đọc cho hai anh nghe, 'Không hổ là Thiếu tướng Lục Triệu, cưới được vị alpha này cũng không tệ.' "
Hàn Miểu cũng lật qua đọc: "'Nghi ngờ Bạch Lịch bị bảo vô dụng liền thừa nhận mình vô dụng thật, chuyển sang hình tượng alpha ấm áp, còn để cho omega của hắn đăng blog, cắt, khỏi diễn nữa, tưởng ai cũng mắt mù ngu ngốc hết hay gì?". Được nửa chừng đọc không nổi nữa, anh ta phải dừng lại, lắc đầu cười bất lực, "Chậc, mấy người này công kích đáng sợ thật."
Lục Triệu ngồi trên ghế salon, lật xem bình luận bên dưới.
Tất nhiên, cũng có những bình luận tích cực, nhưng phần lớn đều bị những bình luận mắng mỏ đè xuống.
[Tốt lắm, Bạch Lịch đã được thăng chức làm đầu bếp của gia đình, quả là một Alpha mạnh mẽ ha ha ha. ]
[Má ơi, thiệt hay giả vậy, Thiếu tướng Lục Triệu quá trâu bò, quả nhiên một omega như ngài cần phải ghép với một alpha không bình thường ~]
[Tay nghề cũng xịn xò đó. Dù gì tôi cũng khá là ngưỡng mộ Bạch Lịch, co được giãn được, xứng làm đại trượng phu. ]
[Cuối cùng tôi cũng thấy được thần tượng của mình đăng blog hu hu hu, Thiếu tướng Lục Triệu nhìn em đi! ]
[Blog này nói với tất cả mọi người rằng, chỉ cần nắm tay đủ cứng, sẽ luôn có một A thần phục dưới chân bạn...]
...
Lục Triệu không hiểu, anh đăng ảnh bữa tối, tại sao không ai để ý đến bản thân bữa ăn vậy?
"Tôi đi đây, xem cái này đi," Hoắc Tồn trừng lớn mắt đọc một bình luận, "Tôi có một suy đoán táo bạo, cái này có phải là do Bạch Lịch ép Thiếu tướng Lục Triệu đăng không? Tôi có một người quen hay chơi chiêu này, để mọi người cảm thấy hắn ta đối xử tốt với omega nhà mình nên bắt omega đó đăng ảnh hạnh phúc gia đình, nhưng thật ra omega kia bị đánh đập mỗi ngày...."
Hàn Miểu tức đến văng tục: "Chuyện này mà có người tin hả?"
Không những có, mà còn có rất nhiều!
Có thể là do suy đoán quá sát với hiện thực, nhiều người cảm thấy còn hơi có lý, còn lôi ra không ít bi kịch gia đình ngoài đời. Không bao lâu sau mấy bình luận dạng "Thiếu tướng, nếu bị uy hiếp thì hãy nháy mắt", bắt đầu được spam số lượng lớn.
Hoặc quan tâm thật sự, hoặc là tâm trạng hóng chuyện, hoặc là mang dã tâm gây rối mắng người, câu bình luận này giống như vi khuẩn sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt trong blog của anh.
Hàn Miểu nhìn không nổi nữa, đóng thiết bị đầu cuối cá nhân lại: "Lục Triệu à, cậu nghĩ thế nào mà lại đăng những bài như thế này vậy?"
Lục Triệu cau mày: "Hoắc Tồn nói có thể đăng ảnh đời sống hằng ngày để thay đổi quan niệm của công chúng."
"Em cũng đâu biết anh đang hỏi cho Bạch Lịch." Hoắc Tồn phân bua, "Em còn tưởng anh nhiều lắm là đăng ảnh lúc đang tập luyện thôi, ai ngờ cuộc sống về đêm của anh phong phú thế, có cả cơm canh nóng sốt."
Hàn Miểu ngắt lời Hoắc Tồn, nói với Lục Triệu: "Ngày đầu tiên cậu biết phụ tá của cậu ngây ngô sao? Cậu ta nói gì là cậu làm theo ngay. Cậu là ai, là Lục Triệu, gần như là nhân vật của công chúng rồi, còn cái rắm gì gọi là cuộc sống hằng ngày đâu."
Rất hiếm khi Lục Triệu khiêm tốn nhận lời dạy bảo của Hàn Miểu.
"Sau này đăng cái gì cũng phải suy nghĩ kỹ." Hàn Miểu tận tình khuyên bảo, "Cậu đã rất thu hút sự chú ý vì là một Omega rồi, còn kết hôn với Bạch Lịch có hoàn cảnh đặc thù. Cậu quên quãng thời gian lúc cậu vừa vào Quân đoàn tuyến một à? Nói chuyện bâng quơ vài câu cũng có một đám người bu vào cắt câu lấy nghĩa, còn chẳng bằng không nói. Sau này đăng blog phải suy nghĩ nghe chưa."
Lục Triệu nhìn dòng chữ "Thiếu tướng, nếu bị uy hiếp thì hãy nháy mắt" trong bình luận, chìm đắm trong suy nghĩ.
Anh thật sự không ngờ blog của mình lại có thể có sức mạnh như vậy, Hàn Miểu nói cũng đúng, trước tiên phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động.
Sau khi suy nghĩ kỹ khoảng...ba giây, Lục Triệu nhấp vào cột nội dung chỉnh sửa, bắt đầu đánh chữ.
*
Bạch Lịch bước xuống khoang mô phỏng cơ giáp, trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn cầm một chai dung dịch dinh dưỡng chữa trị lên nhấp một ngụm, trợ lý nhỏ của Tư Đồ đang đứng bên cạnh cầm khăn mới bước đến, đưa tay ra định lau mồ hôi cho Bạch Lịch.
Vừa nhấc tay, Bạch Lịch đã lau mồ hôi trên đầu, nhân tiện cũng vuốt lại tóc bết trên trán, nhìn trợ lý nhỏ cười nói: "Tôi không cần cái đó đâu, cảm ơn cô đã quan tâm."
Khuôn mặt ăn khớp với nụ cười này, khiến cô trợ lý nhỏ đỏ mặt, tim đập chân run.
Tư Đồ nhìn thoáng qua, tìm bừa một lý do đuổi trợ lý ra ngoài, đợi cô đi khuất mới quay sang nói với Bạch Lịch: "Được rồi, Bạch thiếu gia, kết hôn xong là giữ kẽ, đến cái khăn cũng không dám nhận, ý thức rất cao, đáng được khen ngợi."
"Boss của mày là ai mày còn không biết sao?" Bạch Lịch uống cạn dung dịch dinh dưỡng. "Alpha tuyệt thế vô song, lên được phòng khách xuống được phòng bếp."
Tư Đồ vội vàng ngăn cản: "Nhưng ngưng ngưng, mày tự khen mình là khen mãi không dứt. Hôm nay tao đang vui, đừng lại làm bố tức giận đến mức không ngủ ngon."
Bạch Lịch cười không ngừng.
"Nó thế nào?" Tư Đồ hỏi, vô thức nhìn chân của Bạch Lịch.
Bạch Lịch nói: "Tốt hơn một chút so với lần trước, nhưng lúc lái mô phỏng cảm giác vẫn khá tệ, thân máy không thể theo kịp tốc độ phản ứng của tao."
"Có lẽ vẫn còn vấn đề với kết nối." Tư Đồ nói, "Tao không dám điều chỉnh dữ liệu nhiều cùng một lúc. Các dây thần kinh trên chân mày rất nhạy cảm, xương cũng bị tổn thương nghiêm trọng., sợ lại tạo áp lực quá lớn lên chân mày lúc điều khiển. Nếu lại bị giống như năm ngoái nữa là mày phải vào bệnh viện đó."
Bạch Lịch gật đầu, biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Không sao, tùy mày."
"Bảo mày thử thêm các phương pháp phục hồi, mày chưa thử à?" Tư Đồ hiểu rõ Bạch Lịch, vừa nhìn vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình vừa nói chuyện phiếm, "Đã bao nhiêu lần bác sĩ khuyên mày giảm cường độ tập luyện phù hợp rồi, mày lại không nghe, ngày nào cũng cố mà gồng."
Bạch Lịch thản nhiên lau mồ hôi: "Nói như tao chưa từng chú ý tới bảo dưỡng thân thể vậy? Mà thôi, không có gì để nói với một tên nghiên cứu chỉ biết uống dung dịch dinh dưỡng sống qua ngày, tao thà tập luyện nhiều một chút, sau đó ra ăn sườn heo kho tộ, thăn heo sốt chua ngọt, bánh bao nhồi thịt."
Nói chuyện một hồi Bạch Lịch cảm thấy bao tử lại trống rỗng.
Sáng sớm đã phải chạy đến viện nghiên cứu, chỉ mới uống một chai dung dịch dinh dưỡng phục hồi, hắn chẹp chẹp miệng bắt đầu nhớ thương đến ruộng rau nhỏ ở sân sau viện nghiên cứu của Tư Đồ: "Vậy... hôm nay để tao đào mấy củ khoai tây đem về nha?"
Nói xong, đợi một lúc lâu, không thấy Tư Đồ trả lời, thậm chí còn không mắng mỏ, Bạch Lịch hơi lạ, lúc ngẩng lên, hắn thấy Tư Đồ đang nhìn chằm chằm vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình xem đến mê mẩn.
"Nhìn cái gì vậy?" Bạch Lịch không khách khí với Tư Đồ, duỗi đầu lại xem.
Tư Đồ quay đầu lại, ánh mắt anh ta rất kỳ lạ, dò xét Bạch Lịch từ đầu đến chân một hồi rồi chìa thiết bị cá nhân ra cho hắn: "Nè, tự mình xem đi, vị Alpha tuyệt thế vô song!"
Bạch Lịch nhìn thoáng qua tấm ảnh, đó là ảnh lúc sáng mới gửi cho Lục Triệu, còn đang bực bội không biết tự nhiên mình lỡ tay đăng lên khi nào, nhưng nhìn kỹ lại thì là người khác đăng, ngay lập tức thấy không ổn.
Nhìn lại lần nữa, tên người đăng bức ảnh này viết hai chữ "Lục Triệu".
Avatar là một khuôn mặt hơi mơ hồ, nhưng Bạch Lịch ngay lập tức nhận ra đây chính là Lục Triệu.
Lục Triệu đăng bức ảnh này lên blog của mình kèm theo dòng chữ: "Bạch Lịch nấu ăn rất ngon."
Nhìn những lời này, Bạch Lịch cảm thấy Lục Triệu thẳng thắn đến đáng yêu.
Mặc dù khuôn mặt với đường nét lạnh lùng của Lục Triệu thực sự không liên quan gì đến từ "đáng yêu", nhưng Bạch Lịch nhớ đến lúc sáng Lục Triệu hỏi hắn bức ảnh, hóa ra để đăng blog như vậy, hắn cảm thấy đáng yêu chết đi được.
Hắn có thể đoán được Lục Triệu nghĩ gì. Kỳ thật Lục Triệu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Bạch Lịch khá tốt, khác với những gì người khác nghĩ.
Bạch Lịch rất vui.
Có người nghĩ hắn tốt, không có lý do gì lớn, chỉ là cảm thấy bản thân Bạch Lịch hắn tốt.
Bạch Lịch suy nghĩ một lúc, rất nhiều năm rồi không ai vì hắn mà cố tình viết blog khen ngợi cả.
Nhìn vào khu vực bình luận bị spam "Thiếu tướng, nếu bị uy hiếp thì hãy nháy mắt", Bạch Lịch thích thú:" Anh hai Thiếu tướng của chúng ta vẫn còn quá non nớt để đương đầu với tinh phong huyết vũ trên mạng."
"Mày còn ở đấy mà vui vẻ," Tư Đồ rất bất mãn với Bạch Lịch, "Mày nhanh đi đăng khùng điên gì đó cho thiên hạ chuyển sang chửi mày đi."
Bạch Lịch liếc nhìn Tư Đồ, nghĩ Tư Đồ hình như quên mất ai là người đầu tư cho mình thành lập viện nghiên cứu rồi.
"Đăng cái gì mà đăng. "Bạch Lịch lười biếng nói, "Lúc này chỉ nên im lặng, sau hai ngày là không còn ai nhớ tới. Càng nói càng đổ thêm dầu đấy biết không? Chậc chậc, phần tử trí thức mà hiểu biết kém thế."
Vừa dứt lời, blog của Lục Triệu đã cập nhật.
Lục Triệu đăng thêm một bài mới: "Tôi tình nguyện."
Bạch Lịch: "..." Đệt!
./.