Edit: Andrew Pastel
Bạch Lịch bưng đồ ăn lên bàn, sau đó quay sang tìm đồ uống trong tủ lạnh.
Nhiều năm như vậy, hắn cơ bản đã hòa nhập vào cuộc sống của thế giới này, cho dù là ba giới ABO hay là lần trước du hành giữa các vì sao, Bạch Lịch cũng không khác gì dân bản địa nơi đây.
Nếu nhất định phải nói ra cái gì khác biệt, thì Bạch Lịch vẫn cảm thấy ám ảnh với những hương vị trên đầu lưỡi.
Mùi vị của dung dịch dinh dưỡng thay thế bữa ăn không quá tệ, đáp ứng được lượng calo và chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể nhưng Bạch Lịch vẫn thích cơm canh cháo nóng vừa mới ra khỏi nồi, thích hưởng thụ vị thức ăn chiên xào kho hấp với các gia vị dầu mỡ đan xen và sự thỏa mãn khi thức ăn đi qua thực quản.
Khẩu vị của người dân nơi đây cũng có phần khác biệt so với Bạch Lịch, Bạch Lịch vẫn giữ được khẩu vị và sở thích ẩm thực của đất nước mình ở kiếp trước, nên thỉnh thoảng cũng hay bắt đầu bằng câu hỏi "hôm nay ăn gì".
Bạch Lịch mở tủ lạnh ra, thấy không còn gì để uống, nên rút ra một chai nước trái cây chưa mở, liếc nhìn ngày sản xuất: "Hoa tươi, em uống nước trái cây không?"
Gọi xong đợi vài giây không nghe thấy ai trả lời, Bạch Lịch đứng lên cầm ly nước trái cây, nhìn thấy Lục Triệu đang ngồi trên ghế sô pha lướt thiết bị đầu cuối cá nhân, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Bạch Lịch nghĩ công việc của thiếu tướng rất bận, không định hỏi lại lần thứ hai, rửa sạch hai cái chén đặt lên bàn ăn, đổ đầy nước trái cây xong mới lại gọi: "Hoa tươi, anh đói rồi."
Lục Triệu lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Bạch Lịch, chậm rãi đứng lên.
Bạch Lịch thấy Lục Triệu nhìn mình, hơi khó hiểu nhưng hắn cũng không ngại tất cả những ánh mắt đổ dồn về phía mình, hắn nhướng mày rất tự nhiên mỉm cười: "Nhìn nhiều thêm chút đi, được em nhìn anh thích lắm luôn á."
Lục Triệu: "..." Trong đầu anh tràn ngập câu nói trên diễn đàn "Alpha đĩ đượi ngàn năm có một".
Thức ăn trên bàn bốc khói nghi ngút, Lục Triệu bị bài đăng trên diễn đàn làm cho đầu váng mắt hoa, lúc này mới hoàn hồn, ngửi thấy mùi hương độc đáo của đồ ăn vừa nấu, môi mấp máy trong tiềm thức, anh đã lâu không được ăn kiểu thức ăn nóng sốt này, lần cuối cùng vẫn là tiệc liên hoan của quân đoàn tháng trước, ăn chỉ được mấy miếng nhưng phải uống một bụng rượu.
Lục Triệu ngồi xuống đối diện với Bạch Lịch, Bạch Lịch đưa sang một ly đầy nước trái cây.
Hai tô cháo trắng bốc khói nghi ngút trên bàn, cà chua xào trứng màu sắc tươi sáng, rắc một nắm hành lá thái nhỏ khi bắc ra khỏi chảo, giữa đỏ tươi, vàng ươm điểm chút màu xanh lá, dậy mùi thơm ngào ngạt.
Lục Triệu hít hít mũi ngửi thấy có chút cay cay khó chịu, vô thức vươn tay xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, lúc này mới chú ý trong món thịt lợn xào củ cải có hạt tiêu, chính xác là bỏ một đống tiêu vào xào, nồng đậm ra một mùi cay ngang ngược.
Ăn cay được không?" Tay Bạch Lịch đã cầm đũa rồi, đang gắp một miếng thịt "Anh nấu theo khẩu vị của mình thôi, em có thể nếm thử."
Còn rất chảnh, hoàn toàn không coi khẩu vị của Lục Triệu ra gì.
Lục Triệu lập tức gạt bỏ đi cái chi tiết thiếu đánh này, uống một hớp nước trái cây khai vị.
Bạch Lịch không thể ngậm miệng ngay cả khi đang ăn, thao thao bất tuyệt với Lục Triệu vốn đã rất ít nói, "Anh thấy em bận rộn công việc quá, giờ này rồi vẫn phải xem tài liệu trên thiết bị đầu cuối cá nhân. Lúc anh còn ở trong quân đoàn, mấy cái này đưa cho phụ tá làm hết,cho nên em sai sử thằng oắt Hoắc Tồn, anh thấy cậu ta rảnh lắm, em kiếm chuyện gì cho cậu ta làm đi, đừng để rảnh quá suốt ngày đi đánh Phỏng Chiến phá hỏng bầu không khí của trò chơi."
Nghe giọng là biết vẫn còn cay cú việc suýt rơi khỏi top 200. Lục Triệu buồn cười giải thích: "Em giao tài liệu công tác cho Hoắc Tồn làm hết rồi. Vừa nãy em không làm việc."
Bạch Lịch không nghĩ tới cái gì khác mà Lục Triệu có thể xem đến tập trung như thế ngoài ngủ và huấn luyện, liền hỏi ngay: "Vừa nãy không phải xem văn kiện à? Lúc nãy anh gọi em còn không nghe thấy, hoa tươi, xem gì mà tập trung thế?"
Hắn hơi có ý trêu chọc, Lục Triệu có thể nhận ra, nhưng anh cũng không quan tâm. Giờ xem như anh đã hiểu, Bạch Lịch không giống với Alpha bình thường, càng đôi co với hắn hắn càng khoái chí.
Đôi đũa Lục Triệu phân vẫn giữa hai dĩa trứng xào cà chua và thịt xào củ cải, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được mùi tiêu hống hách, cũng đưa một miếng thịt vào miệng, giả vờ tình cờ nói: "Anh thường lên Diễn đàn Đế quốc đọc bài không?"
"Lên chứ, sao không lên được, mấy người trên diễn đàn thú vị lắm." Bạch Lịch không quan tâm vừa rồi Lục Triệu tránh né câu hỏi của mình, chỉ cần Lục Triệu không bơ hắn đi thì Bạch Lịch đã vui lắm rồi, "Anh còn đăng bài thường xuyên cơ." Mỗi tội đăng xong bị mắng mấy ngày liền.
Lục Triệu "ừm" một tiếng: "Vậy thì anh... đăng cái gì trên đó?"
Bạch Lịch tỉnh bơ, giọng điệu rất bình thường: "Đăng bài về cuộc sống hôn nhân hòa hợp, khuyên người khác hướng thiện."
Lục Triệu không ngờ tới, sặc đến ho khan.
Bạch Lịch nhanh chóng đặt đũa xuống, rút hai tờ khăn ăn đưa qua: "Không ăn được cay thì đừng cố. Còn có trứng xào cà chua mà."
Lục Triệu lấy khăn ăn che miệng ho khan, xua tay tỏ ý mình không sao, bây giờ nhìn thấy Bạch Lịch không biết giận, lại còn ngang nhiên phản hồi mấy đăng tung tin thất thiệt trên diễn đàn, thế mà anh còn ngượng ngùng hỏi Bạch Lịch xem hắn nghĩ như thế nào, loại chuyện này mà còn làm được, Bạch Lịch thật sự là số một rồi.
"Ồ, suýt nữa quên mất." Bạch Lịch cầm thiết bị đầu cuối cá nhân lên, chụp ảnh đồ ăn trên bàn.
Lục Triệu nghe thấy tiếng gửi tin nhắn, nhấp một ngụm nước trái cây, thuận miệng nói: "Làm gì thế?" Anh định bày trò quỷ gì nữa đây?
Bạch Lịch gửi tin nhắn xong lại tiếp tục ăn, cầm lấy ly nước đã cạn của Lục Triệu rót thêm nước trái cây mới: "Mấy ngày nay anh chưa nấu. Hôm nay hiếm khi làm được một bữa ăn ngon như vậy, chụp ảnh qua cho thằng bạn trong viện nghiên cứu xem."
"Anh thường nấu ăn sao?" Lục Triệu yên tâm, dùng đũa ăn trứng xào cà chua.
Vừa bỏ vào miệng Lục Triệu nhướng mày ngay, mùi vị rất ngon, có thể là do trồng trên đất, vị của loại cà chua này rất ngon, mặc dù cách nấu ăn ở Bạch Lịch không được tinh tế như ở các nhà hàng nhưng nó có hương vị nóng sốt và cảm giác thoải mái. Lục Triệu rất thích.
Bạch Lịch vừa ăn vừa nói chuyện: "Cũng không thường xuyên lắm đâu. Lâu lâu sẽ nấu. Anh không biết nấu những món quá khó, chỉ biết món đơn giản, dễ học thôi.".
Lục Triệu lại bắt đầu thử thách món thịt heo xào củ cải cay: "Sao không mời người nấu?"
Các thiếu gia và tiểu thư trong giới quý tộc đều được chiều chuộng từ nhỏ, đương nhiên sẽ không chỉ thỏa mãn món duy nhất là dung dịch dinh dưỡng thay thế bữa ăn, đa số đều thuê đầu bếp, trong quân đội cũng có rất nhiều tình huống như vậy, anh đã nhìn thấy rất nhiều.
Bạch Lịch lắc đầu: "Những người khác nấu không hợp khẩu vị của anh."
Tuy rằng chỉ ăn mấy miếng, nhưng Lục Triệu cũng cảm thấy được khẩu vị của Bạch Lịch hơi đậm, đối với khẩu vị của Đế quốc chủ yếu là ăn nhạt, đây là lần đầu tiên Lục Triệu ăn món thịt lợn xào củ cải cay nhiều thế này, cay đến đau đầu lưỡi.
"Ừm, rất ngon." Lục Triệu bị hít một hơi cay, nhưng vẫn không có ý định dừng lại, đổi qua đổi lại hai món thịt lợn xào củ cải và trứng xào cà chua.
Bạch Lịch ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Hoa tươi, em là người duy nhất khen anh nấu ăn ngon."
Lục Triệu kinh ngạc: "Thật sao? Không thể nào."
"Thật." Bạch Lịch mỉm cười, "Vì đây là lần đầu tiên anh nấu ăn cho người khác."
Lục Triệu khựng lại, nhìn Bạch Lịch.
Tình cờ thiết bị đầu cuối cá nhân của Bạch Lịch phát ra âm báo có tin nhắn. Hắn cầm lên nhìn lướt qua, cười vui vẻ: "Thằng bạn trong viện nghiên cứu của anh thấy ảnh rồi gửi lại tin nhắn cho anh này."
Lục Triệu hỏi: "Khen anh?"
"Gần gần vậy á," Bạch Lịch tràn ngập niềm vui, "Cậu ta nói, "Mày rảnh quá nên đau trứng à?"
Lục Triệu: "..."
"Ngày mai em còn muốn ăn cơm không?" Bạch Lịch nhìn thiết bị cá nhân cứ liên tục nhảy tin nhắn, Tư Đồ không ngừng mắng mỏ, "Muốn ăn thì phải đi siêu thị mua thêm đồ, viện nghiên cứu tạm thời không đi được, anh sợ cậu ta đánh anh mất."
(ổng hái trộm rau trong vườn của ông Tư Đồ =)))
Lục Triệu không kìm được, khóe miệng cong lên.
Anh cho rằng Bạch Lịch rất khác người bình thường, người khác càng tức giận thì hắn càng đắc ý, nói hắn cố ý chọc giận cũng gần đúng, nhưng ít nhất Lục Triệu thấy Bạch Lịch rất dễ hòa đồng, chưa bao giờ cố tình chọc giận anh.
"Ngày mai em có việc phải làm," Lục Triệu nghĩ đến lịch trình, "Ngày mai tân binh có một buổi huấn luyện đánh trận cơ giáp mô phỏng."
Bạch Lịch hơi kinh ngạc: "Ủa, em tự mình huấn luyện luôn à?" Các thiếu tướng nói chung không làm loại công việc này.
Lục Triệu thờ ơ nói: "Những tân binh này khá thú vị."
Bạch Lịch hứng thú: "Nói cụ thể nghe xem nào."
Lục Triệu uống hết cháo trắng không ngẩng đầu lên: "Nói nhiều, luyện tập ít."
Giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn ẩn lộ ra ý nghĩa "mày chết chắc rồi" khiến Bạch Lịch chợt nghĩ đến người ông ngoại quá cố của mình. Trước mỗi lần đánh thằng cháu trai yêu quý, lão tướng Bạch đều nêu lý do đánh cháu rất ngắn gọn súc tích thư thế.
Bạch Lịch không biết mấy tân binh đã làm điều gì xấu xa đến nỗi phải rơi vào họng súng của Thiếu tướng Lục Triệu, nhưng Bạch Lịch kiên quyết nói rõ lập trường của mình: "Được, hợp lý, rất ổn, cứ đánh đi, con nít không đánh không thành tài." Hắn lại đổ đầy nước trái cây cho Lục Triệu, "Ăn uống nhiều hơn đi, Thiếu tướng, ngày mai đừng để mệt mỏi quá, đường còn dài. Nhân tài không phải đánh một ngày là ra, phải đánh nhiều ngày đấy."
Lục Triệu nâng lên mi mắt nhìn hắn, cố nhịn nhưng không kìm lòng được vẫn hỏi: "Anh xem mấy bài trên diễn đàn, có cảm thấy sao không?"
Bạch Lịch ngừng húp cháo nhìn Lục Triệu, lập tức hiểu ý. Hắn đặt bát xuống: "Có chứ."
Lục Triệu bắt chước giọng điệu của Bạch Lịch: "Nói cụ thể nghe xem nào."
Bạch Lịch vuốt tóc: "Nhiều người ghen ghét như thế, ông đây đúng là cái rốn của vũ trụ."
Lục Triệu: "... Anh ăn nhiều chút nữa đi." Để lấp đầy cái mồm của anh.
Hai người nhanh chóng giải quyết một nồi cháo trắng, đồ ăn cũng không dư lại, Lục Triệu vốn không giỏi ăn cay, mồ hôi nhễ nhại nhưng cũng ăn hơn nửa bàn, Bạch Lịch trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ăn xong phải rửa chén, không tiện bằng dung dịch dinh dưỡng, uống xong có thể vứt đi không cần lo nghĩ.
Bạch Lịch cầm hai cái đĩa đi tới bồn rửa trước, đang định xoay người đi lấy những thứ còn lại, đã thấy Lục Triệu đã thu dọn đống bát đĩa còn lại mang theo, chen chúc đi về phía bồn rửa chén.
"Để nó ở đây." Bạch Lịch dùng cằm chỉ vào bồn rửa.
Lục Triệu không nói lời nào, đặt chén đũa vào trong bồn rửa, vặn mở vòi xả nước, bắt đầu rửa chén.
"Ôi, Anh hai Thiếu tướng rất tinh tế đó nha, khác hẳn những kẻ chỉ biết ăn không biết làm." Bạch Lịch khen ngợi.
Lục Triệu nói: "Em nhớ anh lớn tuổi hơn em mà nhỉ?"
"Đúng rồi anh lớn hơn em."
Lục Triệu: "..." Người ta nói anh không biết nhục đâu phải không có lý do.
Để chứng tỏ ý thức của mình cũng rất cao, Bạch Lịch không hề bỏ đi mà còn đứng đó rửa chén đũa của mình.
Trước bồn rửa có hai người đàn ông cao lớn chen chúc, gian bếp thoạt nhìn có vẻ khá rộng rãi chợt như cần cơi nới gấp.
"Hoa tươi, tối nay Hoắc Tồn có việc gì không?" Bạch Lịch vừa rửa chén vừa hỏi.
Lục Triệu suy nghĩ một chút: "Không, mấy ngày nay không bận."
Vừa dứt lời đã nghe Bạch Lịch mắng: Đệt, thế đêm nay anh không online đánh trận."
Lục Triệu không khỏi bật cười.
Rửa chén lau khô xong, Lục Triệu và Bạch Lịch chuẩn bị trở lại phòng ngủ của riêng mình.
Cuộc hôn nhân này giống như một mối quan hệ hợp tác hơn. Hai người đặt ra một số nguyên tắc trước khi kết hôn. Bạch Lịch sẽ không quản lý công việc của Lục Triệu. Lục Triệu sẽ cung cấp cho hắn quyền tiếp cận quân đội khi hắn cần. Còn về vấn đề đó, cả hai đều ăn ý không đề cập đến.
Lục Triệu về phòng ngủ xem chuyên mục quân sự trên diễn đàn một lúc, anh có thời gian rảnh rỗi mới vào xem trang này, hôm nay bị mục giải trí chấn động đến mức suýt tẩy não luôn chuyên môn của anh.
Vừa nằm xuống, robot quản gia gõ cửa đi vào, trên đầu đội một cái khay có đặt một chai sữa nhỏ.
Lục Triệu cầm lên xem, trên bao bì có ghi dòng chữ: "Hoa tươi, ăn cay kích thích dạ dày, uống chút sữa đi."
Robot quản gia vui vẻ ôm khay trống rời đi, Lục Triệu vừa uống sữa vừa nghịch thiết bị đầu cuối cá nhân, lúc đang xem một bài đăng về thổ dân trên một vệ tinh, Hoắc Tồn gửi sang một tin nhắn.
Hoắc Tồn: "Thiếu tướng, Bạch Lịch làm sao vậy, sao không online Phỏng Chiến, em đang chờ đánh tối nay mà!"
Lục Triệu nhìn chai sữa trong tay, sau đó nhìn tin nhắn của Hoắc Tồn, suy nghĩ ông đây kết hôn cho thằng nhóc chú mày được hời đúng không? Ngày thường còn chưa nói, hôm nay ông đây ăn của người ta uống của người ta, chú mày còn vào đây đòi người ta dẫn đi đánh trận. Anh giơ tay nhắn một mẩu tin: "Anh ấy mệt, ngủ rồi, đừng quấy rầy." Nấu nướng cũng mệt, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hoắc Tồn: "..." Mới có mấy giờ đã mệt mỏi, Bạch Lịch thực sự là "dùng" không tốt mà.
*
Ngày hôm sau Lục Triệu dậy, Bạch Lịch đã rời khỏi nhà, hắn để lại cho anh một mảnh giấy dán lên đầu robot quản gia.
Lục Triệu cầm lên xem, trên đó viết: "Anh đến viện nghiên cứu, nếu bạn anh đánh anh, anh sẽ nói tên em."
Hai chữ "Bạch Lịch" ký tên phía dưới cũng màu mè khoe khoang như con người hắn.
Lục Triệu gấp tờ giấy lại để sang một bên, vỗ nhẹ vào cái đầu tròn tròn của robot quản gia, lấy hai lọ dung dịch dinh dưỡng từ cánh tay nhỏ bé đang giơ lên, một chai là loại thay thế bữa ăn và một chai loại chữa trị.
Bạch Lịch vẫn nhớ anh bị chấn thương, cần dùng dung dịch dưỡng chữa trị lâu dài.
Thay quần áo xong, Lục Triệu đi xuống lầu, lái xe đến căn cứ trung đoàn. Xe vừa lái ra khỏi khu dân cư, Hoắc Tồn đã gọi điện báo cáo cho Lục Triệu những công việc cần xử lý trong ngày hôm nay.
Về cơ bản không có gì lớn, chủ yếu là viết vài tài liệu, Hoắc Tồn báo với Lục Triệu một câu thì tự mình xử lý luôn. Lục Triệu từ khi vào Binh đoàn số một cơ bản là chỉ tham gia các trận đánh lớn, Lục Triệu thông minh, có thể chỉ huy và hợp tác, thể lực và trí lực tốt, điều khiển cơ giáp linh hoạt, là một trong những nhân vật xuất sắc nhất trong quân đoàn, nên chưa từng có ai yêu cầu anh tự tay làm loại tài liệu này, không cần thiết, miễn viết ra là được.
Hoắc Tồn báo cáo xong, Lục Triệu đột nhiên nói: "Hôm nay tân binh đi huấn luyện cơ giáp trong khoang mô phỏng phải không? Bổ sung tên anh vào danh sách huấn luận viên."
Hoắc Tồn không hiểu: "Thiếu tướng, cấp bậc của anh không cần hướng dẫn tân binh."
Lục Triệu nhạt nhẽo nói: "Anh không hướng dẫn tân binh."
Hoắc Tồn: "Vậy anh...?"
Lục Triệu suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa tìm được câu nói thích hợp, chợt nhớ tới lời Bạch Lịch nói ngày hôm qua, buột miệng: "Anh muốn khuyên người hướng thiện."
Hoắc Tồn: "?"
Hoắc Tồn tuy vẫn không hiểu, nhưng dù sao có hiểu hay không cũng không quan trọng, Lục Triệu bảo gì thì cậu ta làm nấy.
Thêm một tên sĩ quan đào tạo rất dễ dàng, đặc biệt là Lục Triệu. Ngay sau khi được thông báo, các tân binh bừng bừng phấn khởi.
Mặc dù số lượng tân binh rất nhiều, nhưng có thể trụ đến cuối để gia nhập vào quân đoàn tuyến một thì một nửa số lượng đã là nhiều. Một số người không đủ tiêu chuẩn bị loại ngay trong thời gian đánh giá. Mà ngay cả khi đủ tiêu chuẩn, họ cũng có thể không thể đi tiền tuyến lái cơ giáp, huống chi là được huấn luyện với sĩ quan có cấp bậc như Lục Triệu.
Có cơ hội nhìn thấy phong thái của Đại bàng Đế quốc, bị đánh cũng rất đáng.
Các tân binh như tiêm doping. Họ đã sớm chờ đợi trong phòng huấn luyện khoang mô phỏng cơ giáp, được vài người hướng dẫn để thích nghi với khoang mô phỏng của quân đoàn tuyến một. Trước đó bọn họ cũng đã huấn luyện một thời gian, khoang mô phỏng cũng đã quen thuộc rồi, nói là thích nghi, nhưng thật ra là khởi động.
Lục Triệu không coi trọng việc huấn luyện tân binh, điều khiển xe bay đến căn cứ của quân đoàn tuyến một. Hôm nay Lục Triệu không gọi Hoắc Tồn lái xe nên quên kết nối hệ thống với quân đội, vừa bật kết nối, hệ thống trong xe đã tự động kết nối, nhảy ra một chương trình phát thanh buổi sáng đại chúng, bàn về một số sự kiện gần đây, Lục Triệu cũng không bất ngờ lắm khi nghe thấy tên của mình và Bạch Lịch trên đài.
Vì cuộc hôn nhân với Lục Triệu, tên tuổi Bạch Lịch lại trở lại với công chúng, những năm trong quân ngũ của hắn cũng bị đào ra nhắc lại, nhưng người ta lại quan tâm nhiều hơn đến tình hình hiện tại của Bạch Lịch.
Hai người MC cũng không quá khắc nghiệt như Lục Triệu nghĩ, một người có lẽ có ấn tượng tốt với Bạch Lịch, nhắc tới vài trận chiến xuất sắc mà Bạch Lịch tham gia, nhưng cuối cùng lại nhanh chóng chuyển sang hoàn cảnh hiện tại của Bạch Lịch.
Bạch Lịch sau khi giải ngũ thì tiếp quản sản nghiệp ông Bạch để lại, những việc này đều do người có chuyên môn xử lý, Bạch Lịch rất ít khi lộ diện, những năm gần đây cũng kín tiếng, chỉ nghe nói rằng hắn đã đầu tư vào một viện nghiên cứu, kiếm được rất nhiều tiền bằng cách phát triển các sản phẩm trí tuệ nhân tạo cho những cư dân bình thường.
Người phụ trách viện nghiên cứu cũng là chủ lực lãnh đạo nhóm nghiên cứu và phát triển, là bạn học của Bạch Lịch khi còn học trong học viện quân sự, ngành chế tạo phát triển cơ giáp, vì vậy viện nghiên cứu do Bạch Lịch đầu tư không chỉ phát triển các sản phẩm trí tuệ nhân tạo, mà còn có nghiên cứu phát minh cơ giáp.
Mặc dù hai người MC nói chuyện rất sôi nổi nhưng không có nhiều thông tin chính xác. Lục Triệu nghe câu có câu không. Anh hơi ngạc nhiên khi biết viện nghiên cứu của Bạch Lịch còn có phát triển cơ giáp. Anh nghĩ sau khi giải ngũ, Bạch Lịch đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì về quá khứ nữa.
Đài phát thanh nói cỡ nào cũng chỉ loanh quanh về Bạch Lịch hiện tại và ảnh hưởng của hắn sau khi kết hôn với Lục Triệu, còn lại cũng không có gì khác.
Điều này chủ yếu là do Bạch Lịch là một kẻ hành xử rất khác người. Mặc dù hắn thường hoạt động tích cực trên các diễn đàn và blog nhưng về cơ bản hắn không bao giờ đề cập đến cuộc sống của mình. Người ngoài chỉ có thể nghe ngóng những tin đồn thất thiệt trước đây của hắn.
Người ngoài suy đoán hình tượng Bạch Lịch rất tệ hại, gần đây lại thêm một tính chất mới là ăn bám.
Lục Triệu sốt ruột tắt đài đi.
Một lúc sau, anh gửi tin nhắn cho Hoắc Tồn: "Làm sao cho người ta biết được một người khác với những gì họ nghĩ?"
Hoắc Tồn: "?"
Hoắc Tồn đầu bên kia khó hiểu nhìn thiết bị cá nhân, tự hỏi Thiếu tướng đổi tính tình, bắt đầu quan tâm người đời đánh giá mình thế nào rồi sao?
Hoắc Tồn thận trọng gửi một tin nhắn: "Thể hiện ra nhiều sự ưu tú hơn? Hoặc làm một cái gì đó tích cực và khác biệt với số đông, nó sẽ khiến người khác xem sẽ cảm thấy mình tuyệt vời hơn. Em thấy mấy minh tinh hay làm như thế, rảnh rỗi là hay đăng ảnh về cuộc sống của riêng trên blog, độc thân thì khoe ảnh tập thể dục, đã kết hôn thì đăng ảnh ân ái tình cảm."
Lục Triệu trầm ngâm, bỏ qua truy vấn của Hoắc Tồn, đưa tay mở số liên lạc của Bạch Lịch, gửi một tin nhắn cho hắn.
Lục Triệu: "Gửi cho em ảnh chụp bàn ăn tối hôm qua được không?"
Bạch Lịch không biết đang làm gì bên kia mà trả lời rất nhanh: "Sao thế hoa tươi? Đói bụng nên muốn nhìn cho đã thèm à?" Sau đó hắn cũng gửi sang ảnh chụp ngày hôm qua.
Lục Triệu ngắm kỹ, món trứng cà cà chua có màu sắc hấp dẫn, thịt heo xào nạc mỡ đan xen, nhìn thật đã mắt.
Anh truy cập vào tài khoản blog sắp đóng mạng nhện của mình. Tài khoản này được quân đội yêu cầu sau khi anh nhập ngũ, lúc đăng ký cũng được xác nhận tài khoản thật. Quân đội ban đầu hy vọng Lục Triệu có thể đăng một số hình ảnh cá nhân công khai với dư luận, nhưng Lục Triệu quá lười để chăm sóc. Ngoại trừ một số thông báo quan trọng thì hầu như không đăng gì khác. Ảnh đại diện của anh cũng là do Hoắc Tồn và Hàn Miểu chỉnh cho, là một bức ảnh chụp lén anh.
Lục Triệu tải ảnh bữa tối lên, do dự một lúc mới soạn caption.
Phải viết một cái gì đó, nhưng nên viết gì đây? Thân mật quá, Lục Triệu không chịu nổi, một là tính tình anh như thế, hai là anh thực sự không liên quan gì đến Bạch Lịch, chỉ cảm thấy tội cho Bạch Lịch thôi, muốn làm cái gì đó cho hắn, giống như hắn chuẩn bị dung dịch dinh dưỡng cho anh mỗi buổi sáng.
Lục Triệu cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định viết theo cảm nhận trực quan của mình: "Bạch Lịch nấu ăn rất ngon."
Nhấp vào nút "đăng".
Chiếc xe bay thẳng vào căn cứ của quân đoàn tuyến một, lúc Lục Triệu xuống xe anh nhớ lại những gì mình vừa đăng, rất đời, rất thường, rất gần gũi, không có gì sai cả, rất ổn.
Ừm, rất ổn.
./.