“Asisu, Algon đến gặp nàng”
“Vâng”
Sức khỏe cô giờ rất yếu, sau việc trúng độc lần trước, Hassan đã tự lấy máu mình cho cô uống, ngoài ra còn có cả Minue và Memphis. Máu của Unas không trùng với máu của cô nên Hassan không sử dụng nó để tiếp thêm máu cho cô. Vài ngày sau đó Asisu mới có thể lấy lại chút sức, và ngồi trên giường. Ari bị Memphis nhốt vào trong ngục tối, tuy vậy anh vẫn đem thức ăn và quan tâm đến cô nô tỳ này hàng ngày. Từ một vị vua rất nhiều năm, Memphis biết được Ari quan tâm, và trung thành với Asisu như thế nào, nhưng chuyện này chưa được giải quyết, nếu Memphis không nhốt cô ta vào ngục thì chưa chắc có thể giữ được mạng sống của cô ta đến bây giờ. Và Asisu cũng hiểu về điều đó, vì vậy cô không nhắc bất cứ chuyện gì với Memphis, chỉ âm thầm nhờ người chăm sóc cho cô.
Sáng sớm hôm nay, Algon vội vàng chạy đến Ai Cập đòi gặp cho bằng được Asisu, sự ngăn cản của Memphis và những người khác không được đành để anh vào. Dù gì Algon là lo cho cô thật lòng, vẫn tốt hơn là hai vị vua ở hai nước kia.
Memphis đẩy cửa, nhìn Asisu trên giường sắc mặt tái nhợt đi, cơ thể yếu đuối, gầy gò, ánh mắt dần tắt trong bóng tối. Chợt anh cảm giác lồng ngực anh như cái gì đó đâm vào. Anh cứ nghĩ sẽ quay lại, sẽ được trả nợ, sẽ được hồi lại những ý tưởng trước kia anh đã đánh mất nó quá vội vàng. Nhưng tại sao lại gây cho nàng những tai họa không đáng có này? Có phải vì anh mà nàng lại bị trúng độc không?
“Asisu...nàng...”
“Memphis, xin lỗi lễ cưới không thể diễn ra”
Asisu nhìn Memphis ngồi bên cạnh, mỉm cười yếu ớt, ánh mắt mông lung nhìn anh. Nàng thấy ánh mắt người con trai kia là đau lòng, đau đến tốt cùng khi nhìn về nàng. Lễ cười này đã làm mất tôn nghiêm của một vị hoàng đế Ai Cập, không những thế còn đến các nước bạn trở thành trò cười.
Thực ra Asisu chỉ luôn ở trong điện mình nên cô không biết, tin cô trúng độc được lang truyền rộng bằng một cách nào đó rất thầm lặng ra cả nước Ai Cập, và đương nhiên thám tử của các nước khác đã nhận được tin và tất cả các nước bạn lẫn nước thù đều biết đến. Đó chính là lý do Algon vội vả chạy đến đây. Hắn nhận được tin tức này từ sáng sớm, và bỏ cả chính sự cốc tốc chạy đến đây. Algon không đến dự lễ cưới của nàng, vì hắn chắc khi gặp nàng rồi lễ cưới sau đó sẽ diễn ra không tốt đẹp được hoặc là do hắn có ý định gì khác, ví dụ như...cướp nàng. Nhưng hắn biết tất cả mọi điều nàng làm đều có nguyên nhân, nàng chọn ai cũng được,Algon vẫn tin tên hắn vẫn có trong trí óc nàng là được, chỉ cần nàng hạnh phục. Algon hắn sẽ tập cách tự sống cuộc sống này trong trí nhớ. Bất quá, buồn cười thay khi nghe tin nàng bị trúng độc liền mặc cho triều chính mà chạy đến đây, thật ra hắn có từ bỏ được hay không đây?
“Asisu, nàng bây giờ đã là nữ hoàng của cả Ai Cập này. Sau này lễ cưới đợi nàng khỏe sẽ diễn ra được không?”
“Nữ hoàng của Ai Cập?”
“Dù nàng thế nào, ngày đó đã chính thức là vợ ta. Nàng đã nhận xác con sư tử, cũng xem như là sính lễ từ ta rồi.”
Asisu nhìn Memphis, anh xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng đặt một nụ hôn nhẹ, cười dịu dàng, đưa tay xoa làn tóc như thác nước đang rủ rượi trên vai và mặt.
“Asisu nàng không giận ta vì hành động như vậy chứ?”
“Không sao, Memphis. Ta nên cảm ơn đệ mới đúng”
“Asisu, nói sai rồi nhé. Là em nên cảm ơn chàng”
Memphis bẹo lấy má trắng mềm của cô, cưng chìu, nhổn người hôn lên môi cô rồi nhìn ra cửa.
“Algon đứng đợi nàng ngoài phòng, có muốn gặp hay không?”
“Được”
“Vậy nàng cứ nói chuyện với hắn đi, ta còn chút công việc chính sự.”
“Được”
Memphis ôm lấy nàng một lát, rồi mới xoay người đứng dậy rời đi, nhưng ngón tay cái bị xúc cảm mềm mại bắt lại, anh xoay người nhìn nữ hoàng của mình nở nụ cười, kiên nhẫn đợi cô trả lời. Asisu yếu ớt nói chất giọng khàn khàn.
“Đệ...Chàng sẽ đi thăm dân tình chứ?”
“Chắc có. Nhưng ta sẽ không để nàng đi đâu. Đợi nàng khỏe đã!”
“Vâng”
“Ngoan, đừng quá sức mình, mệt thì nằm xuống nghỉ. Để Algon trò chuyện với nàng một lát”
Asisu gật đầu, Memphis lại ôn nhu cúi xuống hôn lên trán nàng, căn dặn một chút rồi mới rời đi, khi đi ngang qua cửa gặp bóng người Algon ở đó, anh không quan tâm đi lướt qua hắn, thầm thì bên tai lời gì đó, ánh mắt bắt đầu sắc bén liếc sang nhìn Algon sau đó mới từ từ rời đi, để mặc Algon cau mày nhìn bóng anh rồi đi tiếp.
Algon đến phòng Asisu nhìn nàng đang cố gắng cầm lấy tách trà, anh vội đỡ lấy nàng ngồi lại trên giường rồi từ từ đem tách trà đặt vào tay nàng.
“Tại sao không gọi người đến giúp nàng? Hoàng cung Ai Cập lại thiếu thốn người như vậy sao?”
“Không phải thực ra là không muốn phiền thôi”
“Asisu, nàng là nữ hoàng, như thế nào không muốn có người đến hầu hạ. Đừng cứng đầu nữa! Thế nào rồi nàng khỏe chứ?”
“Khỏe hơn rồi, đức vua...”
“Gọi ta là Algon như khi nàng từng gọi. Cái tên đó do nàng gọi, và ta cũng chỉ muốn suốt đời mình nàng gọi cái tên đó!”