Hôm nay là ngày vui của khắp nước Ai Cập.
Những đoá hoa đủ màu sắc, thơm ngát, đẹp nhất được rải rát, ngắt đi kết thành những mẫu loài chim, thánh giá của các vị thần, kết thàn trang phục, vòng hoa, và rải khắp đường đi.
Tơ lụa thượng đẳng, bên bờ sông Nile vui vẻ thả những thỏi vàng xuống cầu phục về sau.
Nhân dân Ai Cập đang vui vẻ trong tiệc cưới của Nữ Hoàng và Đức Vua của họ.
Ngoài những sự rộn ràng đằng kia.
Asisu lại bị đám tỳ nữ xoay vòng vòng vào buổi sáng sớm.
Tiệc cưới sẽ diễn ra vào điện thờ những vị thần, nơi đấy sẽ chứng minh tình yêu của các cặp đôi mãi mãi trường tồn, và các vị pharaong cũng từng như vậy.
Những vòng vàng, vươn miệng, lắc chân, nhẫn. Với trang sức bằng vàng tất cả đều khiến Asisu cảm thấy khó thở và bị chết ngạt.
Nó rất nặng cứ tưởng tượng bạn bị một tấn vàng đè lên người thì sẽ ra sao. Với lại Asisu từ bắt đầu sinh ra đến giờ thì dường như cô rất ít đeo trang sức trên người, cùng lắm là cái vương miệng và vòng tay bằng vàng.
Memphis đã đi săn sư tử cho buổi lễ.
Cô không cản hắn được, vì đây là nghi thức truyền thống để các vị pharaong chứng rõ sức mạnh và sự yêu thương nữ hoàng của mình đến mức nào, nó còn chứng minh mùa gặt hái tiếp theo của người dân Ai Cập có được tốt hay không và Memphis một vị vua phải làm điều đó.
Asisu đã chuẩn bị xong trang phục, sau khi được Ari đỡ tới ngồi trên giường chờ thì Ari đi nấu thứ gì đó gọi là nghi thức của buổi lễ.
Ari bắt Asisu phải uống thứ chất lỏng nhầy nhậy của máu cá sống khi đã cho thêm dược liệu đun sôi lên. Nó có vị tởm lợm và khó uống, Asisu từ chối ngay lập tức Ari đem truyền thống ra doạ nạt cô.
Thế là Asisu đành bịt mũi uống cạn lấy chén thuốc đó.
“Ari chỉ uống một chén đúng không?”
“Không người còn một chén nữa trước khi đức vua trở lại”
Asisu nhăn nhó lắc đầu. Cô uống một chén được rồi, thứ thuốc nhầy nhậy đó tuy là thuốc nhưng thật sự còn tởm hơn cả thuốc tây nữa, trong khi nó có mùi tanh tưởi.
Khi uống vào, Asisu chỉ muốn nôn sạch hết ra.
“Ari, ta không uống được không?”
“Không được!“.
Ari ngắt từng tiếng một, nếu không làm thế nữhoàng cũng chẳng bao giờ để mắt huống chi là chạm vào mà cầm uống.
Sau một canh giờ, Asisu buộc nốc từng ngụm lớn cái thứ thuốc truyền thống kia rồi phải kiềm chế con ói ra của mình.
Nhưng mà tại sao uống xong thuốc đó nàng cảm giác chóng mặt.
Không là chân tay bắn đầu mất cảm giác, người nàng thật sự mền nhũn vô lực rồi ngay cả ngồi cũng không vững.
Lúc này, trong cổ họng trào ra cái gì đó tanh tuởi, khó chịu bắt buộc nàng nôn ra.
“Phụt...”
Chỉ là nôn sao lại khó chịu lồng ngực vậy? Còn có mùi...máu!
Trong thuốc đó là độc!
“Á, nữ hoàng. Người làm sao vậy. Nữ hoàng”
“Phụt..”
Asisu không thể trả lời tiếp tục ói ra máu, tất cả toàn là máu, đứng hơn sáng giờ nàng không có ăn thứ gì để ọi ra. Vậy nên máu đi thay thức ăn.
Nhưng máu có sắc khá là đậm.
“Asisu, ta về...ASISU!!! NÀNG LÀM SAO...LÀM SAO?!”
Memphis đã xong nhiệm vụ của mình, một mình cất tốc chạy đến phòng hoàng phi tương lai nhìn ngắm nàng mặc cho tỳ nữ ngăn cảng.
Nhưng hắn đã đúng, nếu Memphis không xuất hiện thì Ari cũng không thể làm cách nào cả.
Trước mắt hắn là bóng dáng vàng óng, xinh đẹp lung linh. Nhưng những vệt máu loang lỗ trên tà áo khiến nó thảm khốc, đến yêu mị. Càng bàn hoàng hơn dưới chân nàng một vũng máu đỏ thẩm.
Trúng độc!
Đó là suy nghĩ lướt nhanh qua đầu Memphis, hắn lập tức chạy đến ôm nàng vào lòng, khi Asisu vẫn nôn máu như nước.
“Ari gọi Hassan mau lên”
“Nữ...”
“ĐI MAU!!”
“Vâng...vâng...”
Ari sợt tỉnh người đầu tóc rối bời ba chân bốn cẳng chạy đi tìm.
Nàng không biết, sáng tới giờ nữ hoàng không uống gì ngoài hai chén thuốc nàng đưa qua, không lẽ là...
Có nghĩ Ari cũng không dám nghĩ, nàng đã làm gì thế này.
Tại sao lại có thuốc độc trong nồi thuốc đó chứ?!
Trong phòng, Ari vội vả chạy đi, Memphis càng tái mặt hơn khi Asisu không ngừng nôn ra máu, cứ thế này không những bệnh tình nặng hơn mà là Hassan chưa tới nàng đã mất máu mà chết.
“Asisu, cố nhịn lại, nàng không thể nôn ra máu nữa!”
“Phụt...”
Asisu cắn răng lắc đầu, nàng cũng đã cố nhịn nhưng càng cố nuốt lại thì máu lại đẩy ra nhiều hơn. Và giờ nàng cảm giác cái lạnh từ khắp thân thể của mình.
Đầu bắt đầu hoa lên.
Dấu hiệu mất máu quá nhiều.
Memphis nhìn nàng, tơ máu đã tạo thành đường lớn, rồi nhoà đi.
“ Asisu, máu của ta. Mau, uống nó vào!”
Bây giờ cô cũng không còn máu để nôn, Memphis kéo cây kéo bên cạnh đâm mạnh vào cổ tay hắn đưa trước miệng nàng, để máu đổ vào miệng.
“ASISU!”
“Hassan máu cầm máu cho nàng!”
Memphis không cần nhìn người bước vào liền ra lệnh. Hassan cũng không nói, đem một viên thuốc bỏ vào miệng Asisu rồi nhìn cổ tay Memphis, sau lại nhìn vệt máu lênh láng khắp căn phòng, dính cả vào y phục vàng của nàng.
“Memphis, cầm máu lại đi. Ta sẽ điều chế loại thuốc giải này!”
“Minue! Ra lệnh Ai Cập đóng tất cả cửa, điều tra kẻ hạ độc nữ hoàng. Ai khán lệnh giết!”
“Khoan!, Ngươi làm như vậy chỉ tổ loạn thêm thôi! Đưa qua đóng cản các biên ải, cửa khẩu, bao kính hoàng cung lục soát từng phòng của nô tỳ và quan lại, bất kể kẻ nào cũng không bỏ soát “
Minue cau mày, Unas lập tức lên tiếng.
Memphis liếc mắt nhìn nàng nằm bất động trên giường môi tadmis nhợt, gật đầu.
Hassan lúc này đứng lên đem thuốc đặt lên bàn.
“Nàng ngủ rồi, chỉ là tình trạng thiếu máu sẽ khiến nàng hôn mê trong thời gian rất lâu để táo tạo lại máu mới. Nhưng sức khoẻ nàng quá yếu...”
“Hassan nói mau!!!”
“Cần truyền máu cho Asisu nếu không kết quả là không tưởng!”