Lễ cưới cách sau đêm đó hai ngày được tổ chức. Dù quá sớm nhưng Ai Cập vẫn không bỏ thiếu phần nào của một ngày lễ hội nhất là ngày vui nhất của Ai Cập khi cả hai người trị vì của họ được thống nhất.
Trong khi Hạ Ai Cập đang vui vẻ chuẩn bị cho lễ hội thì trong phòng Asisu bắt đầu có hai người luôn túc trực đứng trong phòng nhìn nàng.
Unas cùng Hassan không hiểu quyết định của nàng nó có nghĩa lý gì, nhưng bọn hắn thật sự không chấp nhận được. Nàng nói đã chấp nhận bọn hắn rồi chẳng phải sao? Nàng chưa bao giờ nói cho bọn hắn trước những quyết định của nàng.
Vậy thật ra, Asisu, nàng xem bọn hắn là gì với nàng?
Một con cờ trên bàn cờ di động.
Hay là... Người yêu thật sự?
“Asisu. Ta cần lời giải thích của nàng!”
Unas đứng bên cạnh nắm lấy bàn tay bé nhỏ và gầy guộc. Có chuyện gì đó khiến đôi mắt kia dần tắt đi sức sống của mình.
Hassan lại không quá nóng tính như thế, hắn từ từ ngồi bên cạnh ôm nàng vào lòng.
Hắn chắc Memphis đã ép buộc nàng hoặc là còn tệ hơn.
“Unas, Hassan ta không tốt như các ngươi nghĩ đâu. Đi ra đi!”
Asisu cũng đã bắt đầu rối mù. Cũng như vậy, chính ngày này là ngày chuẩn bị cho lễ cưới, các trùng hợp hơn lễ cưới diễn ra vội vã nhưng lại đúng ngày cưới ở kiếp trước, cái ngày Memphis thông báo lập Carol làm hoàng phi.
Và cái quái lạ hơn là nguyên nhân nào Memphis cũng được trùng sinh? Hắn đang dự định âm mưu gì? Với một kẻ cáo giá từ tuổi chững chạc đến trở lại tuổi trẻ, hắn chắc chắng sẽ không có bất cứ âm mưu nào khác trong lêc cưới?
Khi hắn biết Unas, Hassan, Minue không còn phục vụ tùy thuộc vào hắn?
Họ sẽ bị nguy hiểm.
Memphis. Thật ra ngươi muốn làm cái quái gì!?
“Asisu! Asisu!”
Cô ngước mắt nhìn, một bàn tay đang huê trước mặt cô. Hassan mang đôi mắt lo lắng không rời đi. Unas lại càng nắm chặt lấy tay cô hơn.
“Asisu, ta biết rồi. Là lỗi của Memphis không phải là nàng!”
“Asisu, về Hạ Ai Cập đi! Người dân ở đó chắc chắng sẽ bảo vệ nàng”
“Không được”
“Tại sao chứ?!”
Tại vì Memphis đã không còn em trai mà ta biết nữa, Unas à. Bây giờ từng bước chân đều được hắn nắm bắt và để ý đến. Cuộc hôn nhân này không phải tình yêu nữa mà do chính trị. Memphis muốn thu tóm Hạ Ai Cập, nếu Asisu làm bất cứ hành động ngu ngốc nào Hạ Ai Cập sẽ mất người đứng đầu và Memphis chỉ được lợi.
“Asisu...”
“Unas, Hassan các anh...đang gặp nguy hiểm...”
“Asisu! Unas? Hassan? Thân phận các ngươi được vào đây sao? Nhiệm vụ của các ngươi đâu rồi?”
Asisu bị chặn ngay lời nói lại nửa chừng, Memphis xuất hiện ngạo ngỡ như thế, rồi nhìn sang hai người bằng ánh mắt khinh bỉ. Rồi nhanh chóng đuổi họ ra ngoài.
Unas bắt đầu nổi điên, nắm lấy cổ áo Memphis đập vào tường, vươn nắm đấp nhưng Hassan ngăn lại. Nơi này không phải Hạ Ai Cập, nếu họ phạm tội, Asisu không còn ai bảo vệ nữa. Lúc đó..tính mạng của nàng...
Asisu vẫn có gì đó muốn nói với họ nhưng không thể mở miệng.
“Ra ngoài!”
Memphis kéo mạnh cổ tay Unas rời khỏi cổ áo mình rồi nhắc lại mệnh lệnh. Cả hai người đành rời phòng, đóng cửa trước khi đi họ không ngừng quét ánh mắt lo lắng nhìn về người con gái đang mất sức sống, ngồi một góc giường cúi đầu im lặng.
Memphis đợi cánh cửa đóng lại, hắn từ từ đến gần Asisu. Nàng vẫn ngồi đó không ngẩn đầu nhìn hắn, cũng chẳng cất một tiếng nói. Dường như Asisu đang dần chìm vào không gian riêng biệt.
“Asisu”
“...”
“Asisu.”
Asisu không trả lời khi Memphis quỳ trước mặt nàng đưa tay áp vào gò má lạnh buốt của nàng, hắn bàng hoàng.
Nàng tự hành hạ mình!!
“Asisu, lễ cưới diễn ra quá nhanh nàng không thích ứng kịp sao?”
“Memphis, ngươi không còn là em trai ta nữa! Ngươi muốn gì ở ta?”
Asisu ngẩn mặt nhìn hắn, lời nói cắn nứt môi chảy cả máu mà phát ra, ánh mắt tối sầm nhìn hắn đã không còn sức sống.
Memphis nheo mắt nhìn nàng.
“Nàng nghĩ ta muốn gì ở nàng Asisu? Nàng cũng biết với một vị vua trị vì bao nhiêu năm. Ta muốn thực hiện kế hoạch nào đó mà cần đến một kế hoạch không ổn định này ư? Asisu?”
“Ngươi dùng việc cưới sinh ra...”
“Để nàng bên cạnh, để yêu, để chịu trách nhiệm về cuộc đời sau này của nàng. Được chưa? Nàng còn nghĩ ta cướp lấy Hạ Ai Cập của nàng nữa sao?”
“...”
“Asisu, nàng có phải đang lo về sinh mạng của mấy tên khác không? Ta hứa sẽ không đụng đến mạng bọn hắn, trừ khi bọn hắn hại nàng. Sau này nếu nàng không tin, ta có thể chuyển luôn Thượng Ai Cập cho nàng cai quản. Ta chỉ giúp nàng thôi được chứ?”
“Ta...”
“Nàng còn nghi ngờ gì nữa?! Hay là muốn ta chết đây?”
Memphis cười trêu nàng khi nhìn thấy ánh mắt kia dần phục hồi lại sức sống. Thật ra Asisu không phải người lạnh lùng như kẻ bờ ngoài, có đôi lúc quấn bách, nàng trở về hình dạng trẻ con sợ sệch. Bản tính trẻ con cứ thế tự nhiên bộc lộ ra, thực ra nếu nói Asisu độc ác, thì Memphis lại nghĩ nàng là một con mèo biết cắn người thôi.
Asisu bây giờ cũng giống như vậy.
Và nàng bắt đầu khóc, khóc oà lên như đứa trẻ. Memphis phì cười, ôm nàng vào lòng.
Asisu vẫn đáng yêu như vậy, không thay đổi. Còn chuyện nàng có yêu hắn không cũng không còn quan trọng nữa, hắn sẽ để thời gian giúp hắn.
Nhưng trước đó, Memphis muốn tách nàng ra khỏi những tên tranh thủ tình cảm kia đã. Sau này Asisu có hình bóng của hắn rồi hãy tính đến việc khác đi.
“Nhưng mà Asisu”
“...”
Asisu lau đi nước mắt nhìn Memphis, kiên nhẫn chờ hắn nói. Memphis nhìn nàng lập tức làm bộ mặt tức phụ.
“Sau này muốn lập người khác làm chồng cũng phải để ta lớn nhất đấy!”
“....”