Asisu ngồi trên ghế cao, ngưng trọng ánh mắt nhìn xuống quân lính đang quỳ gối bên dưới, Memphis ngồi một bên từ từ uống trà, tuy là trong cuộc chiến giữa các nước, ánh mắt học theo vợ mình cũng đã trầm ổn xuống, còn cả bình lặng hơn. Đừng đùa, Memphis chuyển kiếp, cũng đã sống hơn chục ngàn năm cũng không thua Asisu là bao nhiêu tuổi đâu, vì kiếp trước hắn vô tâm vô tình để tuột mất nàng, linh hồn vẫn hối hận cho đến khi chết, xảy ra bao nhiêu kiếp cho tới bây giờ được ôm mỹ nhân trong lòng cũng xem như hắn thỏa đáng, bây giờ việc vùng vẫy của nàng hắn để mặt nàng chơi đùa, dù sao Memphis vẫn ở bên giúp nàng một tay bảo vệ nàng an toàn là được rồi.
“Nữ hoàng, quân đội Amazos, Hittite, và Assyria kéo quân qua đất nước ta trợ giúp.”
Asisu nheo mắt, phất tay lui xuống. Ánh mắt nhìn sang Memphis bình tĩnh uống trà, lại thở ra.
“Memphis!!!”
“...Được rồi, nữ vương. Bọn họ đưa quân đến trợ giúp nàng thôi. Đừng quá lo lắng”
Memphis đặt tách trà xuống nhìn Asisu ánh mắt ôn nhu, kéo nàng vào lòng lựa cách ăn đậu hủ. Asisu nhìn người nam nhân này lại thở dài, đẩy hắn ra, cau mày.
“Chàng nghiêm túc chút đi!”
“Haiz...được rồi, nàng đã sắp xếp tất cả quân đội, mọi chuyện sẽ theo sắp đặt. Ta sẽ hỗ trợ nàng một tay. Nhưng? Asisu!....Sau lần này nàng phải sinh đứa nhỏ cho ta! Cấm trốn nữa!”
“Ngươi....vô sỉ”
“Chậc! Dù sao ta cũng lập công a~ nàng cần trả công xứng đáng cho ta!”
“...MEM...PHIS...”
“Rồi rồi...ta đi làm việc. Hôn ta cái nào!”
Vừa dứt lời, Memphis lại hôn lướt qua môi nàng rồi vội vàng chạy đi, may mắn né được một cái bình hoa văng mạnh vào mặt. Menphis lúc nhỏ tuy sủng nàng, nhưng hắn cũng rất thích nữ nhân này tức giận, Asisu tức giận sẽ đáng yêu hơn rất nhiều khi nàng lạnh lùng, và đương nhiên những nam nhân khác bên cạnh nàng cũng rõ điều đó, trong thực tế Asisu mỗi khi hiền lành là những tên vô sỉ kia lại chọc nàng tức giận, đến nổi Asisu chỉ dám vát khuôn mặt lạnh lùng trên người khi gặp bọn hắn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Hôm nay, kinh thành Ai Cập bât đầu tổ chức lễ hôn cho Minue, cư dân Ai Cập đều đóng chặt cửa khi đoàn người đi qua. Carol ngồi trên kiệu đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh mắt cực lãnh của nữ nhân mắt xanh tóc vàng thực sự rất khác lạ với hình tượng trước giờ của nàng, môi khẽ nhếch nhẹ. Asisu cứ vui vẻ trên ngôi vị nữ hoàng của mình đi, cho đến khi nàng đạp nàng ta xuống. Đã đến lúc, Carol lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.
Asisu nhìn đoàn quân lễ cưới đi qua trước cung điện, Minue ánh mắt lướt qua nàng sẹt qua tia bất đắt dĩ lại cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Asisu nhìn bóng hắn, chỉ nhẹ mỉm cười, ta vút lại vạc váy, phất tay quân lính ập đến chiếc kiệu lớn. Asisu không nói gì nhìn Carol nước mắt rơi lã chã nói mình bị oan, làm hư cả không khí, nhân dân xoay quanh nhìn chuyện diễn ra không hiểu lại nhìn sang nữ hoàng trước giờ của mình.
Đây không phải vì ghen mà trả thù?!
Hassan vẫn đứng bên cạnh Asisu, chợt một bóng dáng nhạy dựng ôm chầm lấy nàng. Asisu mới từ từ nhìn lại, bất ngờ nhìn nữ nhân trước mặt.
“Hullia? Sao công chúa lại...”
“Chị Asisu, em nhớ chị á. Lúc trước em về không gặp được chị cảm ơn. Em lén chị- nữ hoàng, gia trang làm nam nhân mới chạy tới đây được á!”
“Thật ngu xuẩn. Hullia công chúa, ta mới là người cứu người. Asisu chỉ là kẻ hớt tay trên”
Hullia ngơ ngác nhìn sang chủ nhân giọng nói Carol ngẩn mặt, ánh mắt nghiêm túc tự tin, và đầy khẳng định. Với ánh mắt ấy có thể lừa được rất nhiều người nhưng với một người chịu ơn như Hullia, và trí thông minh của mình, Hullia được học hỏi từ Asisu không phải là thừa thải. Hullian nhìn sang Asisu, nàng vẫn ngồi bình thản ở trên ghế, tay chống cằm, ánh mắt nheo lại, chân gác chéo. Bộ dáng không có chút gì ý định muốn nhúng tay vào việc này, Hullia hiểu ý liền sai quân lính xé rách áo trên bã vai của Carol ra. Ánh mắt híp lại, nhân dân lại bất ngờ nhìn bả vai trắng nõn trên người Carol, nam nhân không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực. Carol lại cắn răng nhìn sang Minue.
“Ta sắp sẽ là vợ chàng, ngay cả chuyện này chàng cũng có thể đứng nhìn sao?”
Minue liếc nhìn sang Carol rồi bước đến cúi đầu bên cạnh Asisu.
“Carol, gián điệp của đế quốc Babylon, hợp tác với nước ngoài phản bội Ai Cập. Nhiều lần lập kế ám sát nữ hoàng, nhưng không thành. Tội đáng chết!”
“Hahaha...Vô căn cứ! Bằng chứng đâu ra?!”
Hullia, mỉm cười nói tiếp:“ Chị Asisu mới là người cứu ta, bên vai trái chị có một vết bệt của ngôi sao, nhưng Carol. Ngươi cứu ta, vậy ngươi có hay không?”
Asisu cứu Hullian đúng lúc nhìn nàng công chúa này ăn mặt thảm thương liền vội đem áo choàng của mình trùm lên người nàng, ánh mắt ôn hòa đưa nàng rời đi. Asisu đã cõng Hullia trên lưng chính vì vậy nàng biết nữ hoàng này có vết bớt.
Asisu đứng dậy rời đi, không quên nhìn Minue đưa chứng cứ và nhân chứng ra. Lại liếc mắt nhìn Carol bần thần ngồi trên mặt đất.
“Carol. Ngươi chính là kẻ xuyên qua nơi này, vì tội đột nhập vào mộ pharaong gia tộc ngươi chịu lời nguyền ba kiếp nghèo khổ, ngươi bị đưa đến nơi này. Bây giờ thì quay trở lại với thế kỉ của ngươi! Sống với gia tộc và chịu hình phạt đi! Thế giới này không phải là của người, ngươi không thuộc về thế giới này. Thứ của ta, ta đã lấy lại tất cả. Những thứ của ngươi không thuộc về ngươi, thì tốt nhất đừng cố giành giật. Hai ngày nữa anh ngươi sẽ đến đây đưa ngươi trở về. Carol, suy nghĩ cho kĩ trước khi quyết định. Thần sẽ không cho ngươi một cơ hội lần hai, lần này chết linh hồn ngươi tan biến vĩnh viễn!”
“Ta....Memphis yêu ta....”
“Ta lại không nghĩ ngươi yêu hắn! Trước đây và cả lúc này, ngươi chính là nhờ địa vị của hắn, và sức mạnh của hắn để sống sót. Cơ bản ngươi chính là yêu cơ nghiệp của hắn!”
Asisu phất tay xoay người rơi đi. Ánh mắt híp lại nhìn về bầu trời, thời gian vẫn dài. Cuộc sống tự biến yêu bản thân mình, nhưng đừng quên ngươi thân của mình ở một thế giới nào đó. Asisu từng là một đứa trẻ trong cô nhi viện, cô sống không bằng chết trong đó, cũng vì vậy cô quý trọng tình thương đến mức nào. Nhưng những kẻ không phải quá nhiều tình thương thì bỏ qua nó mà sống, thậm chí còn quên lãng nó đi.