Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 33: Chương 33: Địa ngục du kí và lẩu




Ở Cảnh Kỳ Trăn vừa cầm quyển sách lên trong đầu liền hiện ra mấy dòng chữ.

【 tên: “Địa ngục du ký” 】

【 loại hình: Sách】

【 phẩm chất: Màu tím 】

【 sử dụng: Mở ra đọc......】

【 hạn chế: Một số người có thể mở ra cánh cửa mới và thay đổi niềm tin của họ】

【 ghi chú: Đây là một quyển sách thần kỳ, bạn có thể sang chấn tâm lý khi đọc nó. Nghe nói có vài người theo thuyết vô thần đọc nó và cảm thấy đây chỉ là một quyển sách lừa đảo; một vài người có niềm tin không vững chắc đọc được thì tam quan đều bị cuốn trôi; Chủ sở hữu cũ Từ Tứ Nha đã từng đọc nhưng cô bé không biết rất nhiều chữ, cô bé chỉ cảm thấy chảo dầu trong hình thật thơm......】

Cảnh Kỳ Trăn đưa quyển sách cho Mạn Mạn rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước đi.”

Mạn Mạn gật đầu, sau khi cầm sách và nhận được thông tin thì lập tức cuộn quyển sách lại cất đi.

Lúc Cảnh Kỳ Trăn, Mạn Mạn lấy đồ và rời khỏi nhà họ Từ vô cùng thuận lợi, trong quá trình đó không phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Ra khỏi Từ gia hai người lại nhìn nhau lần nữa.

Cảnh Kỳ Trăn chủ động nói nhỏ: “Thấy nội dung vừa rồi không?”

Mạn Mạn gật đầu, “Đây hẳn là nguồn gốc của nồi lẩu chúng ta thấy lúc trước —— không phải, là nguồn gốc của địa ngục chảo dầu mới đúng.”

Nghe Mạn Mạn đột nhiên nhắc tới lẩu, Cảnh Kỳ Trăn hơi giật mình rồi chọc ghẹo: “Lại nhớ tới món lẩu Tư Gia Dương nhà cô nấu hả?”

Mạn Mạn tỏ vẻ ngại ngùng dè dặt cười, “Không nhớ lắm!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Tôi cứ tưởng Từ Tứ Nha ban ngày chỉ một cô bé bị người nhà ăn hiếp, đứa nhỏ quỷ dị ban đêm là đại diện cho mặt điên cuồng của cô bé, hoặc là mặt bùng nổ vì bị ăn hiếp.”

Trong lòng Mạn Mạn trong hiểu rõ, trực tiếp bổ sung: “Nhưng khi nhìn thấy quyển sách này thì suy nghĩ của cậu đã thay đổi phải không?”

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

Dừng một chút, Cảnh Kỳ Trăn lại nói: “Phẩm chất của quyển sách này là màu tím, dựa theo phân loại vật phẩm game các cậu thường chơi thì màu tím là phẩm chất gì?”

Mạn Mạn cân nhắc một lúc rồi nói: “Thật ra cái này hơi khó nói, mỗi game sẽ có cách phân loại vật phẩm quý hiếm khác nhau. Từ ba vật phẩm chúng ta thu thập được mà nói vật phẩm trong khu vực ăn mòn được phân loại gần giống trong game online, vật phẩm cấp thấp nhất, bình thường và vô tác dụng nhất có màu xám, tiếp theo là vật phẩm màu trắng có tác dụng nhỏ, rồi đến màu xanh lá, xanh dương, tím, vàng, ngoại trừ phân loại theo màu sắc ra thì còn có những vật phẩm đặc biệt có thể nâng cấp hoặc vật phẩm có miêu tả hơi tây, ví dụ như cấp truyền thuyết, cấp sử thi vv.”

Cảnh Kỳ Trăn lập tức bắt được trọng điểm, “Nói cách khác vật phẩm màu tím là vật phẩm hơi quý hiếm phải không?”

Mạn Mạn gật đầu rồi lại lắc đầu, “Gần giống vậy, nhưng cũng phải dựa vào thiết lập của game nữa! Nếu xem khu vực ăn mòn chúng ta đi vào là một phó bản trong game online thì phó bản đầu tiên chúng ta chỉ có thể đụng tới vật phẩm có màu trắng và màu xanh dương, phó bản thứ hai đột nhiên rơi ra vật phẩm màu tím thì hẳn là đồ hiếm!”

Cảnh Kỳ Trăn trầm ngâm rồi chậm rãi gật đầu.

Lúc bọn họ trở về chỗ ở tạm thời của cả nhóm, ngoại trừ Kim Quế Quyên đang chơi với Từ Tứ Nha ra thì những người khác đều đồng loạt nhìn qua.

Cảnh Kỳ Trăn nói ngắn gọn: “Đã lấy được quyển sách rồi, nó hơi đặc biệt.”

Mạn Mạn đưa sách ra. Lão Tiêu ở gần nhất chưa kịp nhận lấy thì đã sững sốt khi nhìn thấy tên quyển sách trên tay Mạn Mạn, vô thức nói: “A? Này giống mấy cái sách tuyên truyền tà giáo ở dưới quê!”

Hắn chỉ chỉ dòng chữ nhỏ “Hàng không bán” cuối bìa sách.

Mạn Mạn: “Anh sờ quyển sách trước đi.”

Tuy Lão Tiêu không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo, ngay khi vừa đụng vào quyển sách trong đầu liền hiện lên thông tin liên quan, sắc mặt của lão Tiêu lập tức thay đổi, trán cũng đổ mồ hôi lạnh.

Nghiêm Hồng trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lão Tiêu đưa sách cho hắn. Rất nhanh quyển sách đã được chuyền tay cho tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng khi nó được chuyền tới tay Lộc Lăng Hi, hắn còn cố ý bỏ kim chỉ xuống đề nghị: “À, tôi là một người kiên định theo thuyết vô thần, tôi mở ra đọc thử nhé?”

Mạn Mạn suy nghĩ một chút rồi từ chối đề nghị của Lộc Lăng Hi, “Thôi đừng đọc!”

Lộc Lăng Hi mở to cặp mắt nai con vô tội chỉ sắc bén khi ngắm bắn mục tiêu ra, bối rối hỏi: “Tại sao không?”

Có lẽ Cảnh Kỳ Trăn đoán được suy nghĩ của Mạn Mạn, cậu do dự một chút rồi trả lời giùm: “Bởi vì quyển sách này có khả năng sẽ có công kích tinh thần, và cậu có thể bị công kích?”

Mạn Mạn yên lặng gật đầu ý bảo Cảnh Kỳ Trăn nói đúng, sau đó chủ động nói: “Cho nên để tôi đọc cho! Lỡ có gì kỳ quái xảy ra thì các anh cứ đánh tôi xỉu là được.”

Lộc Lăng Hi: “......”

Nghiêm Hồng: “......”

Sau vài giây yên tĩnh, Lộc Lăng Hi lẳng lặng trả sách cho Mạn Mạn, trong lòng còn hơi cảm khái, “Sao con gái mấy người lại đối xử tàn nhẫn với bản thân quá vậy?”

Mạn Mạn bình tĩnh nói: “Là phụ nữ thì phải đối xử tàn nhẫn với bản thân một chút!”

Mấy quý ông vô tội đang có mặt: “......”

Khi nói chuyện Mạn Mạn đã lấy quyển 《 địa ngục du ký 》 về, trước khi mở sách ra cô đã móc di động, mở camera lên trước.

Sau đó Mạn Mạn nhanh chóng lật xem quyển sách đặc biệt, trong lúc lật còn chụp lại nội dung từng trang.

Mạn Mạn: “Tôi cảm thấy hẳn là hình chụp trên di động sẽ không có tác dụng như quyển sách.”

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy. Lúc trước Trái đất từng nói những vật phẩm đặc biệt xuất hiện trong khu vực ăn mòn thật ra đều hấp thu năng lượng đặc biệt trong khu vực ăn mòn.”

Mạn Mạn: “Định luật bảo toàn năng lượng đúng không? Năng lượng đặc biệt sẽ không được tạo ra khi chúng ta tùy tiện chụp một tấm hình.”

(Định luật bảo toàn năng lượng: năng lượng không thể được tạo ra cũng như không thể bị phá hủy; thay vào đó, nó chỉ có thể được biến đổi từ dạng này sang dạng khác hoặc chuyển đổi từ vật này sang vật khác hoặc cả hai)

Cảnh Kỳ Trăn: “Ừ, đúng rồi. Nhìn cách nói chuyện của cô thì hình như cô không bị ảnh hưởng gì thì phải?”

Mạn Mạn gật đầu, “Dù sao thì tôi cũng không tin có quỷ thần!”

Còn về ma nữ cô Lý thì đó chỉ là sinh vật đặc biệt được hình thành trong khu vực mòn thôi!

Mạn Mạn tiếp tục vừa lật sách vừa chụp hình, còn tóm tắt ngắn gọn đại ý của quyển sách trong một câu, “Nội dung như tên sách, một người sống tham quan địa ngục rồi viết một quyển du ký.”

Lật lật, Mạn Mạn đột nhiên “A” một tiếng, sau đó nói: “Tìm được rồi, địa ngục lẩu —— không phải, là địa ngục chảo dầu nằm ở tầng thứ chín trong mười tám tầng địa ngục. Mấy cái hình ảnh địa ngục chảo dầu tụi mình thấy lần trước giống y đúc hình minh họa trong quyển sách này.”

Nói xong, Mạn Mạn cẩn thận chụp lại hình minh họa địa ngục chảo dầu rồi gửi qua Bluetooth cho bạn bè xung quanh.

Cảnh Kỳ Trăn nhỏ giọng thì thào một câu: “Không ngờ vụ án được giải quyết nhanh tới vậy......”

Mạn Mạn không đọc kỹ quyển sách mà chỉ lướt sơ sơ một lần, sau đó cô sắp xếp lại tất cả hình ảnh rồi gửi hết cho mọi người.

Cảnh Kỳ Trăn lấy quyển sách từ tay Mạn Mạn, “Tôi đi hỏi Từ Tứ Nha một chút.”

Trong phòng, Kim Quế Quyên đang chơi với Từ Tứ Nha, cô đang cầm di động của mình dạy chữ cho cô bé!

Cảnh Kỳ Trăn vén rèm cửa bước vào, Từ Tứ Nha liếc mắt một cái liền thấy quyển《 địa ngục du ký 》 trong tay cậu, lập tức nói: “Chính là quyển sách này!”

Kim Quế Quyên cũng thấy chữ trên bìa sách, sửng sốt một chút, “A, là nó hả?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Quế Quyên, cô cũng biết quyển sách này hả?”

Kim Quế Quyên: “Tôi chưa đọc quyển này bao giờ nhưng thường xuyên thấy mấy đồ vật giống vậy trong làng. Ngôi làng hồi đó tôi sống rất lạc hậu và phong bế, trừ nhà nào cho con đi học ra còn mấy nhà khác đều không có sách, đại đa số dân làng cũng không có thói quen mua sách. Thỉnh thoảng có mấy buổi hội thảo giúp đỡ nông dân sẽ phát mấy cuốn sách nhỏ dạy nuôi heo trồng rau, mấy quyển đó là xịn nhất rồi.”

Cảnh Kỳ Trăn nhanh chóng hiểu ra, “Vậy nên dưới tình huống mọi người không chủ động mua sách thì những ấn phẩm được lưu truyền trong làng là mấy cuốn sách nhỏ được các tà giáo tặng khi họ truyền giáo hả?”

Kim Quế Quyên “Ừ” một tiếng, “Còn có một ít báo chí, lịch treo tường rẻ tiền hết hạn được dùng để dán tường nữa.”

Cảnh Kỳ Trăn: “......” Quần chúng lao động rất giản dị và thực tế, rất biết cách tận dụng mọi thứ.

Sau đó Cảnh Kỳ Trăn lại hỏi Từ Tứ Nha: “Quyển sách này từ đâu ra vậy?”

Từ Tứ Nha nhích lại gần Kim Quế Quyên, nhỏ giọng trả lời: “Lượm được lúc cắt cỏ trên núi.”

Nghĩ đến phạm vi đặc biệt của khu vực ăn mòn này, trái tim Cảnh Kỳ Trăn chợt run lên, cậu chỉ tay về phía ngọn núi bọn họ xuất hiện hỏi: “Là ngọn núi bên kia phải không?”

Từ Tứ Nha gật đầu.

Tiếp theo không đợi Cảnh Kỳ Trăn hỏi Từ Tứ Nha đã buồn bã nói: “Em không biết chữ trong quyển sách này, nhưng nghe nói người chết rồi sẽ phải xuống địa ngục, địa ngục thật đáng sợ, em không dám chết......”

Cảnh Kỳ Trăn và Kim Quế Quyên cùng lặng im.

Kim Quế Quyên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Từ Tứ Nha, dịu dàng nói: “Đừng sợ đừng sợ, em còn nhỏ sao cứ nghĩ tới chuyện chết chóc cả ngày vậy? Em còn trẻ lắm, cứ sống cho tốt, tương lai còn dài mà! Đừng có sợ mẹ em, một ngày nào đó em sẽ lớn lên, bà ta sẽ già đi, chúng ta không cần sợ bà ta.”

Từ Tứ Nha vẫn rụt người theo bản năng nhưng đã kiên định gật đầu nói nhỏ: “Dạ, em không sợ bà ấy.”

Một lát sau, Cảnh Kỳ Trăn hơi do dự nhưng vẫn chọn hỏi thẳng: “Vậy em có sợ địa ngục chảo dầu không?”

Từ Tứ Nha nhỏ giọng nói: “Địa ngục chảo dầu thì khác, lúc đói em không cảm thấy chỗ đó đáng sợ mà chỉ thấy chỗ đó rất thơm thôi......”

Cảnh Kỳ Trăn cứng họng trong giây lát.

Kim Quế Quyên nhịn không được vừa bật cười vừa cố đè ép nỗi chua xót trong lòng xuống, một đứa con nít phải đói tới mức nào mới có thể nghĩ đến đồ ăn khi thấy địa ngục chảo dầu gớm ghiếc chứ?

Cảnh Kỳ Trăn ép đủ loại suy nghĩ xuống, nở nụ cười nói đùa: “Thì ra là một nhóc tham ăn!”

Mạn mạn đang đứng ở cửa đút tay vào túi quần cười nói, “Đêm nay chúng ta nấu lẩu đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.