Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 32: Chương 32: Sách của Từ Tứ nha




Sau khi biết Tiểu Lộc biết may vá, bà Phương lập tức đi qua nhà trưởng làng mượn kim chỉ, sẵn tiện nhìn xem có thể mua một ít vải và bông để làm quần áo mùa đông không.

Lão Tiêu ngồi xổm trước bếp lò, dùng kinh nghiệm sống dưới quê lúc nhỏ cố gắng nhóm lửa nấu nước.

Kim Quế Quyên dẫn Từ Tứ Nha vào căn phòng mới dọn dẹp, sau khi kiên nhẫn thương lượng với con bé, cô cởi áo khoác của mình ra mặc cho Từ Tứ Nha rồi đem cái áo bông rách nát của con bé ra ngoài.

—— Lý do không vứt cái áo bông này rất đơn giản, tuy Tiểu Lộc nói đã học may nhưng nếu có cái áo bông cũ này làm mẫu sẽ dễ hơn là để hắn tự cắt may một cái áo bông mới.

Cảnh Kỳ Trăn gọi Nghiêm Hồng cùng đi về căn nhà ở nhờ lúc trước để lấy balo leo núi và hành lý qua đây.

Mạn Mạn còn nhắc nhở: “Hình như ông chồng nhà đó nói hôm nay sẽ đi qua làng kế bên mua mua lương thực, nhớ đem lương thực và rau dưa về nhé.”

Cảnh Kỳ Trăn ra dấu “OK” .

Tầm nhìn ban ngày rất thoáng đãng, lúc Cảnh Kỳ Trăn và Nghiêm Hồng đi đến ngã tư bọn họ có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh vì không có ngôi nhà nào che chắn tầm nhìn của họ, ngoại trừ con đường bọn họ đi xuống núi tối hôm qua ra thì các con đường khác quanh làng đều bị sương mù dày đặc quen thuộc bao phủ.

Nghiêm Hồng hạ giọng nói: “Chắc gần chỗ có sương mù dày đặc chính là biên giới của khu vực ăn mòn này.”

Bởi vì lúc này chỉ có hai người bọn họ nên Nghiêm Hồng luôn trầm mặc ít nói mới chủ động mở miệng.

Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu. Nghĩ một hồi Cảnh Kỳ Trăn nói nhỏ: “Địa hình của khu vực ăn này hơi kỳ lạ, cả một ngôi làng nối liền với núi, tôi nghi trên núi còn có manh mối mà chúng ta chưa để ý tới.”

Nghiêm Hồng khẽ gật đầu, “Buổi chiều hoặc ngày mai đi lên xem thử!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Ừ, nhưng chúng ta cũng nên giao lưu với cô bé Từ Tứ Nha nhiều một chút.”

Cũng thật trùng hợp khi Cảnh Kỳ Trăn và Nghiêm Hồng vừa đi tới trước cửa nhà hai vợ chồng thì thấy ông chồng sáng sớm đã đi qua làng kế bên đột nhiên xuất hiện trong màn sương mù dày đặc, sau đó hắn càng lúc càng đi lại gần đây.

Đồng tử của Cảnh Kỳ Trăn co rút lại trong nháy mắt.

Bọn họ đã từng dùng thị heo hun khói thử nghiệm với màn sương mù dày đặc ở Zila mall.

Theo như lời Trái đất nói thì biên giới của khu vực ăn mòn chính là vô số kẽ nứt không gian, chỉ cần hơi sơ ý sẽ bị xé nát thành thịt vụn, hơn nữa thịt vụn còn bị rớt vào những không gian khác.

Nhìn bóng dáng người đàn ông đang từ từ đến gần, Cảnh Kỳ Trăn bỗng nhớ lại thân ảnh cao lớn mơ hồ nhìn thấy trong siêu thị.(Hình như là ngoài siêu thị mới đúng, lúc đó Trăn Trăn thấy ngoài siêu thị có bóng đen giống người đang đến gần, còn Nghiêm Hồng thì chú ý tới dấu răng trên dây xích khóa cửa)

Lúc ấy cậu còn tưởng thứ mình nhìn thấy có thể là sinh vật cao to nào đó có khả năng di chuyển trong mấy kẽ nứt không gian! Nhưng cũng hơi lạ khi cậu có thể nhìn thấy hình dáng sinh vật cao to đó qua mấy kẽ nứt không gian.

Mà hiện tại xem ra mấy kẽ nứt không gian này vô cùng nguy hiểm đối với mấy “Kẻ xâm nhập” bọn họ, nhưng dường như nó không thương tổn gì đến mấy sinh vật trong khu vực ăn mòn thì phải?

Nghĩ đến đây, Cảnh Kỳ Trăn lại nhíu mày.

Nghĩ vậy cũng không đúng lắm, dù sao trước khi bọn họ ném miếng thịt heo ra ngoài kẽ nứt không gian thì trong siêu thị đã có quái vật rồi, hình như con quái vật đó đã sống rất lâu trong ống thông gió của siêu thị để tránh ma nữ cô Lý mà không dám tùy tiện đi ra rìa khu vực ăn mòn.

Là do hai cái khu vực ăn mòn này khác nhau, hay là do người đàn ông vừa mới xuất hiện, hoặc là do dân trong làng này —— Cảnh Kỳ Trăn không thể không nghĩ tới chuyện trưởng làng và dân làng không nhìn thấy địa ngục chảo dầu —— chẳng lẽ bản thân làng và người trong làng này có vấn đề?

Người đàn ông vác một túi lương thực vừa bước ra khỏi màn sương mù dày đặc đã thấy hai người Cảnh Kỳ Trăn, nghĩ đến số tiền vừa bán hai chỉ vàng kia, mặt mày hắn liền hớn hở.

Người đàn ông dừng bước trước mặt Cảnh Kỳ Trăn và Nghiêm Hồng, nhiệt tình nói: “Tôi vừa qua làng kế bên mua lương thực! Cũng đủ cho các người ăn một thời gian, nếu không đủ tôi sẽ đi mua thêm!”

Cảnh Kỳ Trăn cười cảm ơn rồi giải thích chuyện bọn họ muốn dọn đi.

Người đàn ông hơi sửng sốt nhưng thấy đám Cảnh Kỳ Trăn không có ý lấy lại tiền thì yên tâm, chủ động nói: “Vậy để tôi vác bao lương thực này qua cho các cậu!”

Cảnh Kỳ Trăn cười gật đầu: “Được.”

Cậu và người đàn ông đi vào sân, người đàn ông còn lấy đòn gánh ra giúp bọn Cảnh Kỳ Trăn chất lương thực mới mua, một ít cải chua nhà làm và cả mấy cái balo leo núi của đám Cảnh Kỳ Trăn vào.

Sau khi giao đồ qua, người đàn ông thấy đám Cảnh Kỳ Trăn còn chưa nhóm lửa liền về nhà một chuyến đem một ít cơm trưa người phụ nữ mới nấu qua đây.

Sau khi tiễn người đàn ông đi, Cảnh Kỳ Trăn vào nhà thì thấy Tiểu Lộc đang nghiêm túc may áo bông cho Từ Tứ Nha, xung quanh hắn rất nhiều vải vụn và hai đống bông sạch sẽ.

Còn Mạn Mạn thì đang ngâm chút đậu nành vào hai cái nồi nhôm hơi móp.

Cảnh Kỳ Trăn giật mình, “Cô đang —— trồng giá hả?”

Mạn Mạn gật đầu: “Ừ.”

Cảnh Kỳ Trăn: “Bái phục, bái phục.”

Mạn Mạn nhướng mày, nở ra một nụ cười ngọt ngào, “Lúc trước Gia Dương đã gửi mấy phương pháp trồng rau thủy canh trong vòng một ngày vào di động tôi, tôi chỉ đem theo vitamin tổng hợp thôi, không ngờ......”

Cảnh Kỳ Trăn thở dài cảm khái: “ Bạn trai cô đã chuẩn bị kháng chiến trường kỳ!”

Mạn Mạn đứng dậy, “Ừ, vậy nên ngày mai chúng ta có giá ăn. Dựa vào hướng dẫn trồng rau thủy canh Gia Dương gửi cho tôi thì nếu chúng ta ở lâu thêm mấy ngày chúng ta có thể ăn được bắp cải tươi và củ cải.”

Cảnh Kỳ Trăn: “...... Dạ, dạ, tại hạ bái phục.”

Cuộc sống dưới quê ở thập niên 90 hơi thiếu thốn, đối với đại đa số người ở đây mà nói bữa cơm trưa này có hơi khó ăn và khá đơn điệu, nhưng bản thân đã rơi vào khu vực ăn mòn rồi thì tất nhiên mọi người đều chả để ý nhiều tới mấy vấn đề này.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là đầu bếp siêu đẳng Tư Gia Dương không có ở đây.

Nhưng đối với Từ Tứ Nha thì ngồi ăn cơm với một đám người náo nhiệt, thân thiện là một trải nghiệm hiếm có.

Hiện tại người cô bé tín nhiệm nhất hiển nhiên là Kim Quế Quyên, người vẫn luôn ở cạnh cô bé.

Lúc ăn cơm Từ Tứ Nha tỏ ra rất cẩn thận, khi thấy thái độ của mọi người vẫn như thường thì cô bé mới yên lòng, ăn từng ngụm từng ngụm tới lúc bụng nhỏ phồng to.

Kim Quế Quyên nhẹ nhàng xoa bụng cho Từ Tứ Nha, cười trìu mến nói: “Đừng ăn no quá, bé con!”

Hai má của Từ Tứ Nha chợt đỏ bừng.

Chưa đến nửa ngày mà mặt mày của cô bé đã bừng bừng sức sống.

Chờ sau khi ăn xong, Cảnh Kỳ Trăn không hỏi Từ Tứ Nha chuyện mẹ của cô bé mà hỏi về chảo dầu.

Phải nói là cho đến bây giờ Cảnh Kỳ Trăn vẫn hơi bất an vì câu nói “Thơm quá” của Từ Tứ Nha.

Nghe xong câu hỏi của Cảnh Kỳ Trăn, Từ Tứ Nha dựa vào người Kim Quế Quyên nghĩ nghĩ rồi ngập ngừng nói: “Em đã thấy hình ảnh chảo dầu đó trong một cuốn sách.”

Cảnh Kỳ Trăn chợt hiểu ra, lấy tuổi của Từ Tứ Nha thì có lẽ cô bé sẽ không biết “Địa ngục chảo dầu “ là gì.

Xét về môi trường gia đình của Từ Tứ Nha thì thứ cô bé được dạy sẽ rất hữu hạn, vậy nên chuyện cô bé nhớ kỹ hình ảnh nhưng không đọc được chữ trong sách là chuyện rất bình thường.

Cảnh Kỳ Trăn ôn hòa hỏi: “Cuốn sách đó tên gì, hoặc là cuốn sách đó nhìn như thế nào? Em có thể giúp anh tìm cuốn sách đó không?”

Từ Tứ Nha chợt rùng mình một cái, cô bé nhích lại gần Kim Quế Quyên một cách vô thức, nhưng sau đó lại nhanh chóng gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Dạ được.”

Kim Quế Quyên cũng nhận thấy Từ Tứ Nha rùng mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy em?”

Từ Tứ Nha thì thào: “ Cuốn sách đó ở trong kho nhà em, em, em không dám về nhà......”

Cảnh Kỳ Trăn ngẩng đầu nhìn Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc đang độn bông vào áo bông cũ, nghe tiếng lập tức mở notebook ra, trên đó là sơ đồ phác thảo sân nhà họ Từ.

Tiểu Lộc đứng dậy, cầm notebook đi tới trước mặt Từ Tứ Nha, hỏi cô bé: “Nhà kho nhà em ở chỗ này phải không?”

Từ Tứ Nha hơi sững sốt khi thấy sơ đồ phác thảo trên notebook, sau đó khẽ “Ừm” một tiếng, gật gật đầu, thì thào: “Cuốn sách đó là em lụm được ở chỗ khác, em nhét nó vào mấy nông cụ trong kho.”

Cảnh Kỳ Trăn hỏi: “Hình dáng cuốn sách như thế nào?”

Từ Tứ Nha vươn tay nhỏ ra mô tả, “To cỡ này, bìa màu vàng và đỏ, có chữ to màu xanh dương.”

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, “Được, anh đi tìm, em cứ an tâm ở lại đây đi!”

Từ Tứ Nha dựa vào người Kim Quế Quyên, ngoan ngoãn gật đầu.

Cảnh Kỳ Trăn thuộc phái hành động, sau khi nắm được manh mối cậu lập tức đứng dậy.

Nhưng Kim Quế Quyên gọi cậu lại nhắc nhở: “Đừng đi một mình, tốt nhất là để chị Mạn Mạn đi chung với cậu.”

Mạn Mạn hơi kinh ngạc, “Hả?”

Cảnh Kỳ Trăn cũng tò mò hỏi: “Vì sao là Mạn Mạn?”

Kim Quế Quyên rất am hiểu logic của một số người trong làng, “Phòng ngừa con mẹ kia thấy cậu là đàn ông đi một mình thì nói cậu là đồ sàm sỡ.”

Nếu có Mạn Mạn đứng cạnh, so sánh trực quan với người đàn bà kia thì tự nhiên khả năng này bị loại bỏ hoàn toàn.(Ý nói có gái đẹp bên cạnh mắc gì dê con mẹ già xấu đau xấu đớn là bả)

Cảnh Kỳ Trăn: “......???”

Mạn Mạn không nhịn được bật cười thành tiếng, “À, ra là vậy! Nhưng nói vậy thì tôi tự đi cũng được mà?”

Cảnh Kỳ Trăn cười lắc đầu, “Đi thôi, hai người an toàn.”

Mạn Mạn vẫn vui vẻ, “Cũng đúng, chúng ta đi thôi!”

Sau khi ra khỏi nhà, Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn đều từ từ thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm túc lên.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Cảnh Kỳ Trăn nói: “Tôi nghi hình ảnh địa ngục chảo dầu trước cửa Từ gia có quan hệ với cuốn sách Từ Tứ Nha đã đọc.”

Mạn Mạn: “Tôi không nhớ địa ngục chảo dầu nằm ở tầng thứ mấy, nhưng nói chung là trong sách mười tám tầng địa ngục có miêu tả về nó.”

Cảnh Kỳ Trăn thuật lại tỉ mỉ việc hồi trưa nhìn thấy người đàn ông đi ra từ màn sương mù dày đặc ở rìa khu vực ăn mòn cho Mạn Mạn nghe, “Cô thấy sao?”

Mạn Mạn khẽ nhíu mày, “Trước đây chúng ta suy đoán khu vực ăn mòn này có thể là một đoạn hồi ức. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là ký ức thì dân làng lại quá sống động.”

Cảnh Kỳ Trăn: “Tôi cũng thấy hơi rối chỗ này, nếu là ' hồi ức ' thì hơi khó để thay đổi mấy chuyện đã được thiết lập, mà chuyện chúng ta đang làm đã sửa hết hướng đi trong đoạn ' hồi ức ' này.”

Mạn Mạn: “Đi lấy cuốn sách Từ Tứ Nha nói trước đã, sau đó chờ đến tối xem cô bé kia có xuất hiện không!”

Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”

Kế tiếp, Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn làm việc rất thuận lợi.

Có lẽ mẹ Từ Tứ Nha đã bị Kim Quế Quyên đánh rất mạnh nên cô ta đóng kín cửa trốn trong nhà không ra ngoài.

Không biết có phải vì Từ Tứ Nha không ở đây hay không mà hình ảnh địa ngục chảo dầu trước cửa Từ gia đã biến mất, phải nói là Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn đều cùng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nhìn xung quanh, nhân lúc không có ai lập tức lẻn vào sân nhà Từ gia rồi đi thẳng đến cái kho.

Tuy đồ đạc trong kho lộn xộn nhưng hầu hết đều không liên quan tới sách, Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn không mất nhiều thời gian đã tìm thấy khe hở giấu sách mà Từ Tứ Nha nói.

Cảnh Kỳ Trăn cúi xuống rút sách ra, nhưng khi ngón tay mới chạm vào trang giấy vàng cam đã sờn thì liền giật mình.

Mạn Mạn nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Đây là một đạo cụ đặc biệt......?”

Đây là một cuốn sách có chất giấy thô ráp được in ấn rất xấu. Trên bìa có mấy miếng plastic bong tróc, một mảng hoa văn ngọn lửa cam vàng và mây, tựa đề dùng mực màu xanh dương viết: 《 Địa ngục du ký 》.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.