“Ma nữ chết rồi mà vẫn tiếp tục làm việc thì tại sao tao lại không được phép khiếu nại?” Cảnh Kỳ Trăn hùng hồn hỏi vặn lại.
Trái đất: “......” Nó chỉ biết câm nín.
Lúc còn sống ma nữ này là quản lý siêu thị, làm việc rất có trách nhiệm và tỉ mỉ, hơn nữa loại tính cách tốt đẹp này vẫn còn kéo dài cho đến sau khi cô ta chết đi.
Hiển nhiên đây là điểm đột phá có thể khai thác sâu.
Trong lời miêu tả của em gái thu ngân Quế Quyên thì sếp của cô là một người tốt mặt lạnh tâm nóng, nhưng hiện tại vị sếp này đã biến thành ma nữ, nhìn bộ dáng ma nữ vừa mới điên cuồng tấn công người anh em xui xẻo kia thì cũng biết bây giờ đối phương đang ở level lệ quỷ có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, không nên tin hết vào lời kể của em gái thu ngân.
Nhìn tình huống trước mắt, hẳn là sức chiến đấu của ma nữ đủ để nghiền áp con quái vật dưới kia, nếu khiếu nại với ma nữ về chuyện con quái vật thì có khi sẽ làm giảm độ nguy hiểm ở chỗ này xuống rất nhiều, trạng thái đó không phải vô cùng lý tưởng sao?
Cảnh Kỳ Trăn cảm thấy nếu không có cách nói chuyện phải trái với một con ma tràn ngập oán khí thì cũng có thể lợi dụng chấp niệm lúc cô ta còn sống, chỉ cần cẩn thận đừng đạp trúng mìn là được.
Mọi chuyện diễn ra như Cảnh Kỳ Trăn đã dự tính.
Sau khi nghe được lời khiếu nại của Cảnh Kỳ Trăn, nữ quỷ lại nhìn chằm chằm cậu thật lâu, hai tròng mắt trắng dã giăng đầy tơ máu sắp lọt ra khỏi hốc mắt, Cảnh Kỳ Trăn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đương nhiên cũng tuyệt đối không nói thêm gì để tránh nói bậy đạp mìn.
Thật lâu sau ma nữ mới từ từ xoay người qua chỗ khác, giọng nói khàn khàn trôi ra khỏi yết hầu, “Được, chuyện xảy ra ở đâu vậy thưa quý khách?”
Cảnh Kỳ Trăn lập tức nói: “Là ở gần quầy thu ngân.”
Ngay sau đó Cảnh Kỳ Trăn và ma nữ một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc, cậu nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho mọi người: Làm theo kế hoạch!
Trong lòng em gái thu ngân rất hoảng sợ, mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn kiên trì lảo đảo đi theo.
Vân Song Hoa rất tò mò về cách làm việc của Cảnh Kỳ Trăn khi nhìn thấy ma nữ đang sắp phát điên nhưng vẫn cố duy trì bộ dáng tỉnh táo đi cạnh cậu.
Nhưng khi anh ta định tiến lên thêm một bước thì lại bị Mạn Mạn đang ôm cánh tay bạn trai chặn lại.
Anh không quen Cảnh Kỳ Trăn, nếu cố ý đi vòng qua thì tựa hồ có hơi cố tình vượt quá, Vân Song Hoa do dự một chút rồi cũng từ bỏ.
Lão Tiêu vừa lau mồ vừa nói với Vân Song Hoa: “Cậu cũng đổi tên Bluetooth trên điện thoại đi, cứ học theo Tiểu Cảnh và Mạn Mạn, nếu thực sự có chuyện khó nói thì có thể đổi tên Bluetooth.”
Vân Song Hoa nhanh chóng bịa lý do: “Tôi mất di động rồi.”
Lão Tiêu chợt hiểu, “À” một tiếng thông cảm nói: “Chắc rớt lúc ma nữ rượt rồi ha!”
Vân Song Hoa cười gượng gạo, “Ừ.”
Mắt thấy bóng dáng Cảnh Kỳ Trăn, ma nữ và em gái thu ngân đi càng lúc càng xa, tiếng bước chân đã đi xuống cầu thang, cả đám liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức hành động.
Mạn Mạn và bạn trai nhanh chóng tách ra không ôm ôm ấp ấp nhau nữa, hai người còn chưa đi vào phòng làm việc thì đã mở camera trên di động lên.
Cửa văn phòng chỉ khép hờ, bà lão dùng xâu kẹo hồ lô đẩy cửa để tránh đụng vào vết máu, cửa từ từ mở ra.
Trong tíc tắc, căn phòng nhuốm máu có thể là hiện trường án mạng mà Cảnh Kỳ Trăn miêu tả đập vào mắt mọi người.
Mạn Mạn cầm di động, phóng to, thu nhỏ, chụp liên tục các góc độ, cả trần nhà cũng không tha.
Tuy cậu bạn trai không nhạy bén bằng Mạn Mạn nhưng ít nhất cậu ta vẫn biết phải quay video kỹ mọi thứ, còn việc manh mối rốt cuộc nằm ở đâu thì mọi người có thể cùng nhau bàn bạc, nghiên cứu sau.
Đại ca đeo xích vàng và anh chàng người nước ngoài đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuy họ không am hiểu mấy chuyện nghiệm thi của pháp y nhưng họ có thể căn cứ vào vết máu trong phòng rồi cùng thảo luận ra tình huống đại khái của vụ án.
“Hẳn là ma nữ kia xung đột với ai đó trên sofa, sau đó cô ta bị người đó xô ngã đụng vào bàn trà khiến bàn trà bị lệch.” Anh chàng người nước ngoài vừa nói vừa mô phòng động tác bị đẩy ngã.
Mạn Mạn đang chụp hình không thèm quay đầu lại nói: “Cùng ngồi trên sofa rồi đột nhiên xảy ra xung đột, đoán chừng là người quen gây án.”
Bạn trai tiếp một câu: “Thật đáng sợ!”
Mạn Mạn: “......”
Đại ca đeo xích vàng:“Trên sofa không có vết máu, nhưng có một mảng máu lớn trên bàn trà, kệ sách và dưới sàn nhà giữa bàn trà và kệ sách, rất có thể lúc cô ta va vào bàn trà đã bị thương.”
Anh chàng người nước ngoài vừa biểu diễn màn lảo đảo té ngã lập tức đứng lên, ánh mắt lia về phía bàn trà, “Dao gọt hoa quả? Hoặc là đồ gạt tàn thuốc?”
Đại ca đeo xích vàng:“Vấn đề này chờ tí hỏi Quế Quyên.”
Bà lão nói: “mảng máu trên sàn nhà, trên kệ sách và trên bàn trà cũ hơn bên ngoài. Nhìn lượng máu đã chảy ra thì có lẽ tình huống lúc đó rất nguy kịch. Nhưng vấn đề là từ trong phòng làm việc ra tới cửa phòng lại chỉ có dấu tay máu sinh hoạt hằng ngày của ma nữ.”
Anh chàng người nước ngoài đã xem nhiều phim Âu Mỹ máu me phản ứng nhanh nhất, nói thẳng: “Tôi biết! Sau khi ma nữ bị mất máu quá nhiều đã ngã xuống đất nên không thể đi ra khỏi căn phòng này!”
Vân Song Hoa nhận ra bản thân hơi không hợp với nhóm người này nên không chủ động đi lên mà chỉ tò mò nhìn hành động của bọn họ, giống Cảnh Kỳ Trăn, hành vi của đám người này nằm ngoài dự đoán của anh.
Bên kia, Cảnh Kỳ Trăn, ma nữ và em gái thu ngân đã đi xuống siêu thị.
Xe đẩy mua sắm của siêu thị không chắc chắn cho lắm, nhưng nhờ cuộn băng keo của em gái thu ngân phụ trợ, con quái vật vẫn bị nhốt giữa thùng xe đẩy và quầy thu ngân không thể thoát ra được.
Nhưng điều làm Cảnh Kỳ Trăn ngạc nhiên là khi bọn họ còn chưa đi đến gần thì con quái vật bị nhốt cứ như đã cảm nhận ra điều gì đó, nó vô cùng hoảng sợ, run rẩy rồi la hét kinh hoàng, liều mạng giãy giụa, thậm chí còn dùng răng và móng tay cào cắn xe đẩy tới mức tự làm bản thân bị thương, máu chảy đầm đìa.
Ma nữ nhận khiếu nại đi cùng Cảnh Kỳ Trăn tới đây cũng nhìn thấy con quái vật đang rơi vào trạng thái điên cuồng. Cô ta bay thẳng đến quầy thu ngân, cố gắng bắt con quái vật bị nhốt trong thùng xe đẩy úp ngược trên quầy thu ngân ra.
Nhưng do em gái thu ngân quấn băng keo quá kín, ma nữ hết cách đành phải cào cho rách băng keo.
Cảnh Kỳ Trăn: “......”
em gái thu ngân: “......”
Trái đất: “Bộ dáng ma nữ này ghê quá! Cổ cào băng keo chăm chú ghê.”
Mắt thấy một đống dấu tay máu xuất hiện trên băng keo, mà vòng băng keo rắn chắc cũng bắt đầu bị ma nữ xé rách ra một chút. Con quái vật bị nhốt càng thêm hoảng sợ, điên cuồng gào thét, nó muốn cuộn người vào một góc nhưng không gian trong xe đẩy chỉ có bấy nhiêu, đối mặt với ma nữ đang đến càng lúc càng gần, nó đã không còn đường sống nào nữa.
Cảnh Kỳ Trăn do dự nói: “Tôi cảm thấy hình như không phải do tôi khiếu nại nên cô ta mới làm vậy đúng không?”
Cứ có cảm giác bà chị ma nữ này ghét cay ghét đắng con quái vật kia......
Trái đất: “Hả =v=? Tui hơm có biết đâu!”
Nhìn ma nữ bày ra tư thế mặc kệ mọi chuyện xung quanh, em gái thu ngân sợ hãi ra sức lắc đầu tỏ vẻ cô cũng không biết.
Nghĩ đến vấn đề an toàn, Cảnh Kỳ Trăn dứt khoát kéo em gái thu ngân cùng lùi ra sau hai bước.
Nhớ đến hành động lúc trước của Mạn Mạn, Cảnh Kỳ Trăn lập tức mở camera trên di động lên. Tuy hiện tại cậu không nhìn ra được gì, nhưng ai chắc những người khác sẽ không phát hiện ra gì đó khi coi video......
Lực chiến của ma nữ tốt miễn chê, chỉ trong chốc lát mà băng keo đã bị cô ta cào nát gần hết.
Hiển nhiên em gái thu ngân suýt bị quái vật tập kích vẫn nhớ rõ nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với gương mặt vặn vẹo của quái vật ở cự ly gần, giọng nói run lên: “Nó, nó sắp ra rồi......”
Cảnh Kỳ Trăn nhìn ma nữ hung hãn và con quái vật đang kêu gào thảm thiết, hơi cân nhắc một chút rồi nhẹ giọng trấn an đồng bọn: “Không sao đâu, phải tin tưởng vào sếp của mấy cô.”
Em gái thu ngân khóc không ra nước mắt: “......”
Rốt cuộc ma nữ cũng xé nát được vòng băng keo cuối cùng quấn trên xe đẩy.
Quái vật đang gào thét kinh hoàng thảm thiết bên trong đột nhiên đâm mạnh vào xe để chạy trốn.
Tuy nhiên ma nữ lại phản ứng nhanh hơn nó.
Ngay tại thời điểm xe đẩy bị hất qua một bên đâm sầm vào quầy thu ngân kế bên, con quái vật chỉ kịp nhảy ra một bước đã bị ma nữ nắm được cánh tay, dùng sức quật mạnh xuống đất.
Kèm theo tiếng thét chói tai thê lương là hình ảnh mấy cái chi mảnh khảnh như chi nhện của con quái vật đã bị xoắn lại rất quỷ dị —— từ góc độ của mấy chỗ bị xoắn lại có thể thấy nó bị gãy xương ít nhất là ba chỗ.
Em gái thu ngân được Cảnh Kỳ Trăn kéo ra sau lưng, tuy tránh được cảnh phải nhìn trực diện ma nữ xuống tay, nhưng cô vẫn thoáng thấy được máu tươi và một ít tay chân bị xét nát của quái vật.
Đồng tử của Cảnh Kỳ Trăn vô thức co lại.
—— Tiếng kêu thê lương của quái vật càng lúc càng nhỏ, thẳng đến khi thân thể quái vật bị ma nữ xé nát chỉ còn lại tứ chi tàn tạ và máu thịt be bét đọng lại thành vũng dưới đất.
Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi làm người ta khó thở buồn nôn, xung quanh rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Ma nữ mang cái mặt bê bết máu như một tên cuồng sát biến thái xoay người lại, khuôn mặt ngày thường luôn nghiêm túc nở ra một nụ cười cứng ngắc quỷ dị, “Quý khách, đã xử lý xong khiếu nại của quý khách, con quái vật này sẽ không thể tấn công quý khách nữa.”
Em gái thu ngân suýt ngất xỉu khi thấy cảnh này, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, móng tay của cô đang cắm sâu vào lòng bàn tay, cô muốn dùng đau đớn nhắc nhở bản thân không được thét lên.
Cảnh Kỳ Trăn lại nhạy bén chú ý tới mấy từ mấu chốt trong câu nói của ma nữ —— Con quái vật này là sao?
Ý của ma nữ là gì, trong siêu thị này có rất nhiều quái vật giống vậy sao, hay cô ta biết rõ số lượng quái vật, thậm chí còn biết được tình hình của mỗi con quái vật?
Nhưng lúc này ma nữ lại không để ý đến khách hàng và nhân viên siêu thị đang đứng trước mặt nó.
Có vẻ như ma nữ cảm thấy vô cùng cùng hài lòng khi con quái vật kia bị xé nát, cô ta tự đi về phòng làm việc ở lầu hai.
Cảnh Kỳ Trăn nhìn theo bóng dáng ma nữ, trong lòng chợt sửng sốt, cậu vội vàng móc di động ra gửi đại một tập tin cho Mạn Mạn coi như nhắc nhở rồi sửa tên Bluetooth lại: Ma Nữ đang trở về!!! by Tiểu Cảnh
Cùng lúc đó siêu thị đổ nát, cũ kỹ lại đột nhiên vang lên một đoạn nhạc nhẹ nhàng, êm ái.
Em gái thu ngân kinh ngạc nói, “Là đoạn nhạc báo hiệu siêu thị sắp đóng cửa!”