Cảnh Kỳ Trăn dừng một chút rồi quay đầu lại nhìn Nghiêm Hồng, chớp chớp mắt và bình tĩnh nói: “Tôi với cô bé chỉ đang thảo luận về việc kinh nghiệm sống của ba mẹ sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh trưởng thành của trẻ con như thế nào thôi.”
Nghiêm Hồng: “......” Hắn cứng họng.
Lộc Lăng Hi ngồi xổm trên cây đã hoàn toàn ngây người, hắn bị Cảnh Kỳ Trăn đập phá tam quan hết lần này đến lần khác cho nên đã không biết hôm nay là ngày mấy rồi.
Bé gái đột nhiên cười khúc khích rồi dùng dùng ngữ điệu non nớt nói: “Anh trai, anh nói đúng, có lẽ ba đã bị nhốt không về được nữa!”
Cảnh Kỳ Trăn nghiêm túc nhìn vào mắt cô bé, thấy cô bé còn muốn nói gì đó thì cậu liền an tĩnh lắng nghe.
Nụ cười ngọt ngào và đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy của cô bé làm người ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhưng giọng nói của cô bé lại vô cùng ngây thơ trong sáng, cô bé chân thành cảm ơn: “Anh trai, cảm ơn áo khoác của anh, nó rất ấm áp.”
Giọng nói của cô bé càng lúc càng nhẹ như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Cảnh Kỳ Trăn nhìn thấy sự biến hóa của cô gái nhỏ, từ đầu đến cuối cậu luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc chân thành.
Nhưng trong nháy mắt bóng dáng của cô gái nhỏ đã hoàn toàn tiêu tán.
Cảnh Kỳ Trăn đưa tay bắt lấy cái áo khoác đang rơi xuống đất, cậu đứng yên thở phào nhẹ nhõm, qua một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Vẻ mặt Nghiêm Hồng có hơi ngưng trọng.
Lộc Lăng Hi thì càng kinh ngạc, sững sốt, hắn trầm giọng kinh hô: “Con bé, con bé biến mất rồi sao?”
Cảnh Kỳ Trăn khẽ lắc đầu rồi nói nhỏ: “Tình huống ở đây khác với khu vực ăn mòn trước.”
Cảnh Kỳ Trăn không mặc áo khoác vào mà chỉ vắt nó lên cánh tay, cậu phất phất tay với Lộc Lăng Hi đang ngồi trên cây, “Tiểu Lộc xuống trước đi! Chúng ta vào phòng rồi nói.”
Lúc này Lộc Lăng Hi cũng nhận ra mình có ngồi canh bên ngoài cũng chả được tích sự gì, hắn gật gật đầu rồi dứt khoát nhảy xuống, sau đó nhanh nhẹn tháo súng ra nhét vào balo.
Trong sân nhà, Mạn Mạn và đám bà Phương còn đang kéo hai vợ chồng kia nói chuyện phiếm, lúc này bỗng nghe được tiếng bước chân bọn Cảnh Kỳ Trăn trở về, mọi người lập tức quay đầu qua nhìn.
Hồi nãy khi Cảnh Kỳ Trăn đi ra ngoài có nói là mình bị mất đồ, nhưng khi trở về cậu không mặc áo khoác dù trời đêm rất lạnh, ngoài ra cậu còn dẫn theo một thanh niên đeo balo leo núi về cùng làm hai vợ chồng nhà này ngỡ ngàng một phen.
Người đàn ông: “A? Không phải cậu nói đi tìm đồ ——”
Vẻ mặt Cảnh Kỳ Trăn không chút biến hóa, cậu giải thích trôi chảy, thậm chí ngữ điệu còn hơi giống dân địa phương: “Hồi nãy người anh em này của tôi tìm chỗ đi vệ sinh nhưng lại bất cẩn té ngã, đoàn người chúng tôi có hơi lộn xộn nên chưa nhận ra bị thiếu người! Thật ra tôi không bị mất đồ, đồ do anh ta giữ!”
Nói xong, Cảnh Kỳ Trăn còn “Một, hai, ba, bốn......” Điểm danh từng người, “Bây giờ đủ rồi, không thiếu ai hết!”
Người đàn ông sững sốt vì mấy lời nói liên tiếp của Cảnh Kỳ Trăn, cuối cùng hắn ta chỉ có thể gật đầu một cái:“À à, ra là vậy! Tìm được đồ rồi thì tốt, tìm được rồi thì tốt.”
Cảnh Kỳ Trăn nháy mắt với Nghiêm Hồng.
Nghiêm Hồng lập tức cởi dây xích vàng ra.
Tuy Lộc Lăng Hi hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng giúp tách hai mắt xích vàng ra khỏi dây.
Cảnh Kỳ Trăn không chút do dự dúi hai mắt xích vàng vừa mới tháo vào tay người đàn ông.
Người đàn ông trợn to mắt, người phụ nữ thì sững sờ trong giây lát.
Cảnh Kỳ Trăn: “Người anh em, trên người chúng tôi chỉ có ngoại tệ, cho dù có đưa cho anh thì cũng khó tìm ngân hàng đổi vì bị nói là lai lịch bất minh, sợi xích này là vàng ròng, anh có thể đem ra cửa hàng trang sức bán lấy tiền hay làm chuyện khác tùy anh.”
Người đàn ông do dự nói nhỏ: “Nhưng mà, cái này quá quý giá......” Tuy nói như vậy nhưng tay hắn lại không trốn tránh.
Cảnh Kỳ Trăn làm bộ không thấy lịch sự nói, “Quấy rầy mọi người lúc nửa đêm, hơn nữa có thể chúng tôi sẽ phải ở lại nhà anh thêm mấy ngày nữa.”
Người đàn ông vội vàng nói: “Các cậu cứ ở lại, cứ việc ở lại, ngày mai tôi sẽ đi ra ngoài làng mua thêm đồ ăn.” Hắn đã hạ quyết tâm sáng mai sẽ đi qua làng kế bên tìm thợ vàng nấu chảy hai mắt xích vàng lại thành một khối.
Người phụ nữ cũng nhanh nhảu nói: “Ban đêm lạnh, bên các cậu nhiều người như vậy để tôi lấy thêm mền cho các cậu!”
Nói xong cô ta đi qua phòng đông trước, kiểm tra xem đứa con có ngủ chưa, thấy nó còn chưa ngủ thì cau mày quở trách nhưng trong mắt lại chứa đầy yêu thương.
Chờ đến khi hai vợ chồng nấu nước nóng, ôm mền qua đây xong rồi đi về phòng nghỉ ngơi, Mạn Mạn mới đóng cửa phòng tây lại, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bà Phương nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy con gặp gì ở bên ngoài vậy?”
Lộc Lăng Hi: “......”
Cảnh Kỳ Trăn treo áo khoác lên, vỗ sạch bụi đất rồi thuật lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra ngoài sân.
Cậu còn móc di động ra share ảnh chụp bé gái cho mọi người, “Nếu gặp con bé thì phải cẩn thận một chút.”
Nghiêm Hồng hơi giật mình, “Cậu dùng di động chụp hồi nào vậy?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Lúc mặc áo khoác cho con bé.”
Đối với một cô bé tầm bảy tám tuổi mà nói, áo khoác của Cảnh Kỳ Trăn che được cả người và đầu cô bé, ngoài tác dụng giữ ấm, làm cô bé khó di chuyển ra thì nó còn che chắn tầm nhìn rất hiệu quả!
Lộc Lăng Hi và Nghiêm Hồng: “......” Họ đứng gần vậy mà cũng chưa để ý tới!
Mạn Mạn rút bản tài liệu ân oán tình thù được các trưởng làng tổng kết, do Đường Tùng phát ra, cô nhỏ giọng nói: “Tôi đã so sánh với mấy nhân vật được nhắc tới trong này rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì gia đình chúng ta đang ở nhờ có hai vợ chồng đòi ly hôn vì bất hòa trong lần bầu cử vừa qua của làng, nhà bọn họ có hai đứa con gái, hoàn cảnh khác với nhà này.”
Mạn Mạn vừa đề cập tới chuyện này thì Cảnh Kỳ Trăn cũng tức khắc nhớ ra.
Phải nói là mấy tin đồn được các trưởng làng tổng hợp rất phong phú.
Ngoài mấy vụ án đầy máu chó ra thì còn một số sự kiện mang phong cách kỳ lạ mà người thường không thể tưởng tượng nổi —— Vụ đòi ly hôn vì cuộc bầu cử của làng mà Mạn Mạn nhắc đến là một chuyện hài hước.
Tóm tắt là cán bộ trong làng đều được dân làng bầu ra, bí thư làng và trưởng làng là cộng sự phối hợp làm việc hằng ngày, nhưng ở làng này thì trưởng làng và bí thư làng vẫn luôn không ưa nhau, tới thời điểm tuyển cử thì hai bên đấu càng hăng để kéo phiếu bầu, mà hai vợ chồng trong ngôi nhà bọn họ đang ở nhờ đều có sở thích riêng: Ông chồng có quan hệ tốt với bí thư làng, bà vợ có mối quan hệ sâu sắc với trưởng làng.
Cuộc sống cứ trôi qua như bình thường, chờ đến lúc làng tổ chức bầu cử thì mỗi nhà sẽ cử một người đại diện đi lấy phiếu bầu, sau đó mỗi người tự điền phiếu rồi giao lên, nhưng hai vợ chồng này thì hay rồi, ông chồng nhận được hai lá phiếu thì tức khắc bầu hết cho bí thư làng, bà vợ nghe được tin lập tức cãi nhau ỏm tỏi với ông chồng. Truyện Sủng
Cuối cùng tất cả phiếu bầu ngày hôm đó đều không hợp lệ, cuộc bầu cử được tổ chức lại vào một ngày khác, cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng tranh cãi đòi ly hôn......
Tất nhiên căn cứ theo tin đồn trưởng làng thu thập được thì sau khi vụ bầu cử chấm dứt, hai vợ chồng người ta cũng hòa giải với nhau......
Cảnh Kỳ Trăn: “Hình như hai vợ chồng cãi nhau đòi ly hôn đều hơn ba mươi tuổi rồi thì phải? Còn hai đứa con gái trong nhà thì đang học sơ trung đúng không? Nếu tính tuổi tác thì hoàn toàn không khớp với nhà này.”
Lão Tiêu: “Không cùng một nhà sao? Trong ấn tượng của tôi thì người dưới quê rất ít khi thay đổi chỗ ở, trừ phi người cả nhà này đều dọn vào thành phố.”
Kim Quế Quyên: “Tôi thì nghĩ đúng là nhà này......”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Kim Quế Quyên.
Kim Quế Quyên dở khóc dở cười giải thích đơn giản: “Trẻ con ở nông thôn thường kết hôn sớm, không phải hai vợ chồng vừa nãy có một đứa con mười mấy tuổi sao? Nếu nó lớn lên trong làng, tương lai cũng không đi học thì khoảng hai mươi tuổi nó sẽ kết hôn sinh con......”
Lão Tiêu tức khắc tính toán theo bản năng: “Hiện tại là năm 1992, cách năm 2020 là 28 năm, tin tức mà trưởng làng nhắc tới có lẽ là chuyện phiếm của mấy năm trước, về cơ bản thì ba năm làng tổ chức bầu cử một lần. Như vậy hẳn là chuyện xảy ra vào khoảng 25-26 năm sau.”
“Đứa nhỏ vừa rồi khoảng 10 tuổi, thêm 25-26 năm nữa thì chừng 35 - 36 tuổi. Nếu kết hôn năm 20 tuổi rồi sinh hai đứa con gái, đứa nhỏ 14 - 15 tuổi vừa lúc học sơ trung.” Sau khi tính ra thời gian chênh lệch, lão Tiêu gật đầu khẳng định: “Quế Quyên nói đúng, có thể là nhà này!”
Cuối cùng, lão Tiêu còn thở dài cảm khái một câu: “Aizz, các cậu đều là trẻ em thành phố, kết hôn sinh con ở tuổi 20 là chuyện rất xa vời.”
Cảnh Kỳ Trăn 20 tuổi còn đang học đại học: “......”
Mạn Mạn có bạn trai nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa có kế hoạch kết hôn: “......”
Mặc dù Kim Quế Quyên sinh ra ở nông thôn, cũng đã nhìn quen cuộc sống của mọi người xung quanh nhưng bản thân cô lại đi theo một con đường khác: “......”
Trừ tình huống đặc biệt ra thì bình thường Lộc Lăng Hi không bao giờ thấy sinh vật khác phái: “......”
Lão Tiêu bị một đám người trẻ tuổi dùng ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm thì hơi chột dạ, “Tôi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Hắn vô thức nhìn về phía Nghiêm Hồng đang cải trang thành bộ dạng đại ca đeo xích vàng, thấy biểu tình trên mặt Nghiêm Hồng cũng vi diệu thì lập tức bàng hoàng thì thào: “Nghiêm Hồng, không lẽ cậu cũng độc thân hả?”
Khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Hồng trở nên bất lực, “Anh Tiêu, năm nay tôi mới 32 tuổi......”
Các thanh niên ở thành phố lớn độc thân tới tuổi 30 không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lão Tiêu cười gượng ha ha, “32, 32 tuổi cũng không lớn lắm!”
Còn đối với đứa nhỏ mười mấy tuổi phòng bên, thời điểm nhóc hơn 30 tuổi có con đã đi học là một vấn đề khác.
Cuối cùng Cảnh Kỳ Trăn kết luận: “Nói cách khác, nếu chúng ta đoán không sai thì hơn hai mươi năm sau, người suýt ly hôn với vợ vì cuộc bầu cử chính là cậu nhóc của gia đình này.”
Lộc Lăng Hi nhớ tới cảnh Cảnh Kỳ Trăn nói chuyện nhân sinh với bé gái, nhịn không được thở dài: “Cuộc sống có quá nhiều điều không thể lường trước được.”
Mạn Mạn phân tích: “Bé gái các anh vừa gặp tầm bảy tám tuổi, nếu đó là tuổi thật của cô bé thì cô bé cũng gần bằng tuổi với bé trai nhà này, ngày mai chúng ta tìm cơ hội hỏi thử xem cậu nhóc có biết gì về hoàn cảnh của cô bé không.”
Cảnh Kỳ Trăn: “Hiện tại xem ra hai vợ chồng và đứa trẻ nhà này đều là người bình thường, điểm đặc thù của khu vực ăn mòn này hẳn là có quan hệ với bé gái kia.”
Lần trước trong Zila mall, dù là quái vật, nữ quỷ hay 'bảo vệ' đều không có bộ dáng bình thường.
Nhưng trong cái làng này, ngoại trừ BGM thiếu nhi chưa bao giờ ngừng và cô gái nhỏ có những đặc điểm kỳ lạ ra thì trước mắt những người khác đều vô cùng bình thường chân thật.
Bà Phương: “Bà vừa nhìn hình, trên mặt đứa nhỏ có vết thương đúng không?”
Kim Quế Quyên đột nhiên nói: “Loại tình huống này khá phổ biến trong mấy ngôi làng bị phong bế.”
Kim Quế Quyên cũng không giấu giếm xuất thân của mình, mọi người nghe cô nói vậy thì đều yên lặng.
Kim Quế Quyên nhẹ giọng nói: “Ba tôi đi làm công quanh năm suốt tháng, một mình mẹ tôi ở nhà quán xuyến mọi chuyện, nói là nuôi nấng con cái trong nhà nhưng nếu trong nhà có con gái thì con gái sẽ không được yêu thương, thậm chí còn bị sai vặt từ nhỏ như bảo mẫu.”
Vừa nói Kim Quế Quyên vừa tự cười nhạo bản thân, “Nói vậy cũng không đúng, người trong thành phố đa phần đều đối xử rất lịch sự với bảo mẫu, còn phải trả lương cho bảo mẫu nữa.”
Mạn Mạn đã nhận ra cảm xúc của Kim Quế Quyên thay đổi, cô nhẹ giọng nói: “Quế Quyên ——”
“Em không sao đâu chị Mạn Mạn,“ Kim Quế Quyên lại cười rồi lắc đầu nói: “Từ nhỏ em đã rất bướng bỉnh, lúc mấy chị em khác làm trâu làm ngựa em liền nghĩ tại sao trong nhà có rất nhiều người mà em phải làm hết mọi việc? Rõ ràng anh trai lớn hơn em hai tuổi mà sao mẹ lại bắt em giặt quần áo, nấu cơm, dù em có làm hết thì bà vẫn đánh chửi em. Ngay cả xuống ruộng cày bừa cũng phải kêu em theo mà sao không kêu anh trai em?”
“Trong nhà có cái TV, anh trai muốn xem kênh gì cũng được, em mà chuyển kênh sẽ bị chửi. Đồ đạc trong nhà bị hư mẹ cũng chửi em mà không quan tâm món đồ đó do anh trai em làm hư.”
“Còn quần áo em mặc đều là đồ cũ anh trai không thèm mặc nữa, cho nên không bao giờ vừa người, cô bé lúc nãy mặc quần áo không vừa size hẳn là cũng giống em.”
Rơi vào hồi ức của bản thân, nói hết những chuyện giấu kín trong lòng nhưng tâm trạng của Kim Quế Quyên lại rất bình tĩnh.
Nhìn thấy biểu cảm của Mạn Mạn, bà Phương, Cảnh Kỳ Trăn và những người khác, Kim Quế Quyên cảm giác được những đồng bạn này đang đồng cảm và thương tiếc cho cô.
Những người này chỉ là bạn bè nhưng khi biết được cảnh ngộ của cô thì cảm thông cho cô, còn những người thân ruột thịt thì lại vứt bỏ cô như chiếc giày rách, giờ nhìn lại Kim Quế Quyên cũng không thấy buồn, ngược lại cô còn nở một nụ cười thoải mái.
Cô nhắc lại: “Từ nhỏ tôi đã bướng bỉnh, mỗi lần bị chửi bị đánh tôi đều nói thẳng với bọn họ nếu các ngươi có bản lãnh thì đánh chết tôi luôn đi, tôi không sai làm nên có chết tôi cũng không nhận lỗi!”
Dừng một chút, Kim Quế Quyên nhẹ giọng nói: “Tôi kể chuyện này ra để mọi người tham khảo, có lẽ cô bé kia có hoàn cảnh giống tôi!”
Cảnh Kỳ Trăn chớp chớp mắt, “Umh” một tiếng rồi ngập ngừng nói: “Kỳ thật theo tôi tính thì tuổi thật của cô bé đó lớn hơn cô.”
Kim Quế Quyên giật mình, “Hả?”
Mạn Mạn vỗ bả vai Kim Quế Quyên một cái rồi vòng tay ôm vai cô, lắc đầu cười rồi cảm khái: “Ý Tiểu Cảnh là dựa vào trình tự phát sinh chuyện trước sau, nếu nói giống thì em mới là người có hoàn cảnh giống bé gái người ta!”
Có Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn làm kẻ xướng người họa cắt ngang hồi ức, Kim Quế Quyên bị bọn họ làm cho choáng váng không kịp phản ứng.
Mạn Mạn thân mật đưa tay nhéo mặt Kim Quế Quyên, cô cũng không an ủi nhiều mà chỉ cười nói: “Em vẫn là một cô gái nhỏ, ở đây hồi tưởng lại năm tháng chông gai làm gì! Chỉ cần bản thân tìm được đường ra thì tương lai của em còn rất dài!”