Cảnh Kỳ Trăn hít một hơi khí lạnh, lúc này cậu cũng không quan tâm người đàn ông đang nấu nước trong nhà có nghi ngờ hay không mà cầm đèn pin chạy vội ra khỏi phòng tây, vừa chạy vừa nói: “Ây da, hình tôi làm rớt đồ rồi, để tôi ra cửa tìm thử!”
Tất nhiên Nghiêm Hồng cũng biết chủ ý của Cảnh Kỳ Trăn, “Tôi đi tìm phụ cậu!”
Bây giờ không biết tình huống bên Lộc Lăng Hi như thế nào, giọng bé gái đột nhiên vang lên lúc nửa đêm cũng chả phải là chuyện tốt, Nghiêm Hồng cầm một cái đèn pin vội vàng đi theo.
Người phụ nữ vừa mới lấy hai cái mền được may trước khi kết hôn ra khỏi thùng, Cả hai cái đều có in hoa màu đỏ và tím, nhưng qua bao năm tháng màu sắc cũng đã phai bớt đi.
Thấy Cảnh Kỳ Trăn vô cùng lo lắng vội vàng, tuy người phụ nữ vẫn cau mày khó chịu nhưng mạnh miệng mềm lòng nói với người đàn ông một câu nói: “Anh đi tìm phụ bọn họ đi!”
Mạn Mạn là người thận trọng, cô lo nếu hai vợ chồng đang trong hình dáng con người này đi ra ngoài vào buổi tối sẽ lại kích phát cốt truyện mới gì đó, vậy chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, cô vội vàng ngăn cản: “Không cần, không cần đâu, hai người đàn ông bọn họ ra ngoài tìm là được rồi, à, phải xưng hô với hai anh chị như thế nào đây?”
Bà Phương và Kim Quế Quyên thấy vậy cũng ăn ý phối hợp.
Bà Phương cười tủm tỉm nhìn cậu nhóc nấp sau rèm đang nhìn mình, “Đây là còn của hai đứa hả? Mấy tuổi rồi? Nhìn nó thông minh sáng sủa quá!”
Nhắc tới trẻ con thì đề tài tự nhiên được mở ra.
Lực chú ý của người phụ nữ cũng chuyển lên người đứa nhỏ, cô còn thúc giục một câu: “Trễ rồi đi ngủ đi!”
Đặc biệt là khi nhìn thấy trán lão Tiêu vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, người đàn ông còn cố ý quan tâm hỏi: “Người anh em bị sao vậy? Thân thể khó chịu hả?”
Bà Phương thở dài thườn thượt bịa chuyện: “Aizz, do làm việc mệt đó, thường ngày chỉ ngồi trong văn phòng không có thời gian rèn luyện, cơ thể yếu ớt hết rồi, giờ đi leo núi thì cả người nhức mỏi, kiệt sức.”
Lộc Lăng Hi trên cây cũng nghe thấy hành động của nhóm Cảnh Kỳ Trăn từ trong tai nghe, trong lòng hắn đang kêu gào bọn họ đừng tới đây, nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng, hắn sợ cô bé sau lưng sẽ chú ý nhiều hơn.
Bởi vì hoảng sợ tột độ nên thời gian chờ đợi ngắn ngủi cứ như bị kéo dài ra vô tận.
Giọng nói nghi ngờ của cô bé sau lưng lại vang lên lần nữa: “Anh ơi?”
Lộc Lăng Hi căng thẳng đến mức thở gấp, hắn cắn răng hít sâu một hơi rồi trả lời một câu vô nghĩa: “Bởi vì dưới gốc cây không có chỗ cho anh...... umh?”
Cô bé im lặng.
Một lát sau cô bé ngập ngừng nói: “Vậy hả? Em thấy nhà của sóc và chim nhỏ đều ở trên cây.”
Chỉ trong chốc lát Cảnh Kỳ Trăn và Nghiêm Hồng đã lao ra khỏi sân nhà này.
Ánh sáng đèn pin cường quang rọi thẳng qua.
Bé gái bị ánh sáng làm cho giật mình, tức khắc nhỏ giọng “Ai nha” một tiếng.
—— Dưới gốc cây Lộc Lăng Hi đang ẩn nấp có một cô bé tầm bảy tám tuổi mặc một cái áo bông bẩn thỉu, mang một giày bông cũ kỹ sờn rách lộ cả ngón chân đang tò mò, khó hiểu và hơi sợ hãi nhìn về phía Lộc Lăng Hi.
Bởi vì bị ánh sáng của đèn pin cường quang rọi vào nên cô bé quay mặt qua chỗ khác theo bản năng.
Cảnh Kỳ Trăn hơi giật mình khi thấy cô bé mặc quần áo cũ nát, trên mặt và trên tay có chút khô nứt do bị rét lạnh.
Cô bé sụt sịt mũi, giọng nói đầy lo lắng và khó hiểu: “Anh ơi?”
Quan trọng nhất là hiện tại cô gái nhỏ này là một người bình thường.
Lộc Lăng Hi cầm súng, cứng đờ người từ từ quay đầu lại, hắn cảm thấy cái cổ của mình như bị rỉ sét, các đốt xương đang phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cảnh Kỳ Trăn đưa lưng về phía Nghiêm Hồng và ra hiệu tạm thời cứ bình tĩnh, còn cậu thì hít sâu một hơi rồi đi lên phía trước, ngồi xổm xuống và cố gắng dịu dàng hỏi: “em gái, đã trễ rồi sao em —— không lạnh hả?”
Vốn dĩ Cảnh Kỳ Trăn muốn hỏi cô bé sao “Không về nhà”, nhưng nhìn lại cách ăn mặc của cô bé thì cũng biết “Nhà” không phải là nơi khiến cô bé an tâm, cho nên khi nói được nửa câu cậu liền sửa miệng.
Trong lúc nói Cảnh Kỳ Trăn còn cởi áo khoác của mình ra mặc cho cô bé.
Khi Cảnh Kỳ Trăn bắt đầu giao tiếp với cô gái nhỏ, rốt cuộc Lộc Lăng Hi cũng có thể hít thở bình thường rồi quay đầu nhìn về phía Cảnh Kỳ Trăn và cô bé.
Đây là một cô bé chỉ tầm bảy tám tuổi, bởi vì suy dinh dưỡng nên cơ thể vô cùng gầy yếu.
Chiều cao của Cảnh Kỳ Trăn là 1m8, lấy áo khoác của cậu cho cô bé mặc trên cơ bản chính là bọc cô bé lại kín mít.
Ỷ vào áo khoác của mình đủ rộng, Cảnh Kỳ Trăn hoàn toàn không cho bé gái xỏ tay vào tay áo khoác mà chỉ dùng áo khoác bọc cô bé lại, sau đó nhanh nhẹn kéo khóa áo khoác lên, thậm chí còn lấy nón trùm kín trên đầu cô bé.
Lộc Lăng Hi và Nghiêm Hồng: “......”
Bọn họ cảm thấy Cảnh Kỳ Trăn hoàn toàn cố ý.
Cậu kéo khóa áo, cột chặt dây nón, không cần biết cô bé xuất hiện lúc nửa đêm này có vấn đề hay không thì áo khoác của Cảnh Kỳ Trăn tuyệt đối là lợi khí hạn chế hành động và giảm tốc độ......
Đúng như Lộc Lăng Hi và Nghiêm Hồng đã nghĩ, Cảnh Kỳ Trăn cẩn thận giúp cô bé sửa sang lại phần cổ áo bị hở, còn đưa tay kéo dây nón rồi cột chặt thành một cái nơ dưới cằm cô bé.
Chuỗi động tác này liền mạch như mây trôi nước chảy, sau khi làm xong hết Cảnh Kỳ Trăn còn vỗ vỗ đầu cô bé, nhỏ giọng hỏi: “Em thấy ấm không?”
Chiếc áo khoác mới cởi ra còn mang theo độ ấm của chủ nhân, phần mép áo chạm đất hơi dính chút bụi, đối với một cô bé chỉ mặc quần áo rách nát mà nói độ ấm này gần như làm cô bé thất thần.
Cô bé bị bọc trong một cái áo khoác ấm áp, đội một cái nón to che gần kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cơ thể cô bé hơi nhúc nhích, áo khoác cũng lắc lư một chút trông thật vụng về.
“...... Rất ấm áp, cảm ơn anh.” Một lát sau cô bé mới nói nhỏ, giọng trẻ con non nớt còn mang theo chút ngập ngừng khó hiểu.
Nghĩ nghĩ, vì an toàn, Cảnh Kỳ Trăn tạm thời né từ khóa “Về nhà” ra, chỉ hỏi cô bé: “Sao em lại thấy được anh đó đang ở trên cây vậy?”
Lộc Lăng Hi ngồi trên cây đột nhiên bị gọi tên lặng lẽ giấu súng đi, sau đó vô thức nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười tuy hơi gượng gạo nhưng lại cực kỳ ngây thơ.
Cô bé lại ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ đen láy sáng ngời.
Do dự một hồi, cô bé nhỏ giọng nói: “Mấy anh không phải người trong thôn, em chưa từng gặp mấy anh trong thôn!”
Cảnh Kỳ Trăn: “Tụi anh là khách du lịch bên ngoài, không cẩn thận bị lạc đường tới đây.”
Cô bé: “Nhưng em nhớ trong trí nhớ của em đâu có khách du lịch mấy anh!”
(Hoseki: Theo tui hiểu là con bé này có ký ức giống như người tương lai quay về quá khứ á, nó biết thời gian này trong thôn không có du khách và nếu có thì cũng không phải là đám Trăn Trăn)
Nhận ra được ý tứ trong lời nói của cô bé, đột nhiên Lộc Lăng Hi và Nghiêm Hồng cảm thấy lạnh sống lưng.
Mặc dù trong lòng Cảnh Kỳ Trăn cũng đổ mồ hôi nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, “Em gái, em có từng nghe nói về thuyết thời gian và không gian song song của vật lý chưa?”
Cô bé kinh ngạc, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Cảnh Kỳ Trăn rồi lắc đầu, “Nó là gì?”
Cảnh Kỳ Trăn thở phào nhẹ nhõm, cậu đứng trong gió lạnh khiến người ta run bần bật nhẹ nhàng đỡ vai cô bé cách lớp áo khoác của mình, hồi tưởng lại những kiến thức về khoa học vũ trụ và không gian đã từng học, lấy ví dụ đơn giản nhất thao thao bất tuyệt phổ cập kiến thức cho bé gái.
Mắt thấy đã qua mười phút.
Cảnh Kỳ Trăn đã giảng về thí nghiệm “Con mèo của Schrodinger” trong cơ học lượng tử, còn giới thiệu ngắn gọn về chuyển động của vĩ mô và vi mô trong vật lý, sau đó đề tài lại chuyển hướng tới chủ nghĩa Marx, chủ nghĩa duy vật, chủ nghĩa duy tâm cổ điển và triết học cổ điển.
Lộc Lăng Hi và Nghiêm Hồng đang đứng bên cạnh nghe: “......”
Những người khác đang đứng trong sân nghe qua tai nghe: “......”
Nếu nói lần trước khi gặp được ma nữ cô Lý, Cảnh Kỳ Trăn đã bắt được điểm yếu là chứng ám ảnh cưỡng chế làm việc của cô ta, thì lúc này cậu chỉ đơn giản đập nát tam quan của con gái nhà người ta rồi xây lại từ đầu.
Chờ đến khi Cảnh Kỳ Trăn lưu loát phổ cập 100.000 từ khoa học cho cô bé thì ánh nhìn quỷ dị của cô bé đã biến thành nhìn thẳng, có khi còn bị sang chấn tâm lý đến sa mạc lời.
Lộc Lăng Hi ngồi trên cây nghe xong cũng thấy hơi hoài nghi cuộc đời rồi hoảng hốt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.
Cuối cùng Cảnh Kỳ Trăn kết luận: “Cho nên, việc tối nay hai vợ chồng trong làng có cãi nhau ầm ĩ hay không sẽ ảnh hưởng đến việc hôm nay tụi anh có thể lạc đường tới đây hay không!”
Cô bé: “......”
Nghiêm Hồng: “......”
Những người trong phòng tây nghe phát sóng trực tiếp từ tai nghe: “......”
Giọng nói yếu ớt của Lộc Lăng Hi truyền từ trên cây xuống, “Tôi có thể hỏi một câu là tại sao không?”
Cảnh Kỳ Trăn phân tích logic, súc tích: “Nếu hai vợ chồng bọn họ không cãi nhau thì 80% là đi ngủ thẳng, làng này sẽ không có ánh đèn, lúc chúng ta đi lạc trong núi cũng sẽ lần mò trong bóng tối đi đến một cái làng khác. Nếu chúng ta không tới làng này thì Tiểu Lộc sẽ không leo cây ——”
Nói tới đây, Cảnh Kỳ Trăn ngồi xổm lâu bị tê chân nên đứng thẳng dậy, cử động tay chân hơi lạnh cứng, sau đó nghiêm túc nói tiếp với cô bé: “Tiểu Lộc không leo cây thì tất nhiên đêm nay em sẽ không thấy tụi anh có đúng không?”
Bé gái: “......”
Nghiêm Hồng: “......”
Lộc Lăng Hi đang nhìn xuống: “......”
Sau một hồi bế tắc, Cảnh Kỳ Trăn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên dùng đề tài gì để lừa dối thì đột nhiên cô bé bị áo khoác bao kín lui lại một bước nhỏ, bởi vì bị vướng áo khoác nên hơi loạng choạng.
Cảnh Kỳ Trăn vội vàng đưa tay ra đỡ —— vừa lúc nắm được cổ áo, cậu liền kéo bé gái đứng thẳng lại.
Cô bé bị nắm cổ áo khoác ngẩng đầu lên, trong con ngươi tăm tối là một màu đen nhánh quỷ dị.
Cô bé nhìn Cảnh Kỳ Trăn không chớp mắt.
Rõ ràng trên mặt cô bé có những vết nứt nẻ do bị rét lạnh nhưng phần má lại vô cùng láng mịn.
Sự tương phản giữa làn da trơn láng và làn da chồng chất vết thương làm người ta cảm thấy tâm lý bị xung kích rất mạnh.
Giọng nói non nớt mờ mịt của bé gái vang lên, “Anh ơi, ba và mẹ đều không thích em. Ba đi rồi mẹ càng ghét em hơn, vì sao ba không về nhà?”
Trong đầu Cảnh Kỳ Trăn lập tức nhảy ra vô số câu chuyện máu chó ở địa phương, nhưng khi đối mặt với một cô gái nhỏ như trẻ con nhưng thật chất lại là một sinh vật nguy hiểm thì cậu vẫn lựa chọn cách nói an toàn.
Cảnh Kỳ Trăn: “Chắc có nguyên nhân gì đó khiến ba em không về nhà được, không nhất định là bận làm việc, có thể ông ấy bị bắt vì đi mua vui (chơi gái)! em nên thông cảm cho ông ấy, bản thân em chỉ cảm thấy cô đơn buồn tủi thôi, nhưng có khi ba em đang lau nước mắt sau song sắt đấy!”
Cô bé đứng hình.
Lộc Lăng Hi: “=口=???”
Nghiêm Hồng ho khan một tiếng, nhịn không được thì thào nhắc nhở: “Cậu nói bậy bạ gì với con nít vậy!!!”