Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 25: Chương 25: “Anh ơi, sao anh lại ở trên cây?”




Chờ Lộc Lăng Hi viết xong bản ghi nhớ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mọi người đang dần tập trung lên người Nghiêm Hồng.

Nghiêm Hồng khôi phục dáng vẻ đại ca đeo xích vàng lần thứ hai: “......”

Lộc Lăng Hi chợt hiểu ra, còn giơ ngón cái cho Nghiêm Hồng một like, “Cách ăn mặc của anh Nghiêm rất đáng tin cậy! Vừa nhìn liền biết có tiền.”

Mạn Mạn cười nói: “Có phải rất giống phong cách của xã hội đen Đài Loan và Hồng Kông thập niên 80, 90 không?”

Cảnh Kỳ Trăn sờ sờ cằm, đề nghị: “Vậy chúng ta sẽ giả làm khách du lịch từ thành phố lớn nhé? Nói là bị mất bóp tiền —— không được, cách nói này giả quá, chúng ta cứ nói là mình đi quá gấp, quên đổi nhân dân tệ địa phương, sau đó thế chấp dây xích vàng ra ngoài.”

Mạn Mạn nghe xong lập tức đưa tay sờ vào bóp tiền của mình, trong cái bóp Hermes của cô có rất nhiều thẻ màu sắc khác nhau và mấy xấp tiền ngoại tệ mệnh giá lớn.

Cô lật xem xấp tiền Dollar và Euro, mấy chữ cái và chân dung uốn éo trên tờ tiền vẫn có thể hù người, đặc biệt là đối với đại đa số thôn dân chưa từng tiếp xúc với ngoại tệ, họ không thể biết tiền này được in ấn và phát hành khi nào.

Mạn Mạn gật đầu một cái, lời ít ý nhiều: “Đúng, có thể lừa qua cửa.”

Nói xong, cô lập tức phân phát hết ngoại tệ trong bóp cho mọi người, “Cầm cất vào túi đi, lo trước khỏi hoạ.”

Cảnh Kỳ Trăn và mọi người đột nhiên bị nhét tiền: “......”

Nghiêm Hồng dở khóc dở cười một tay cầm dollar, một tay giật mạnh sợi xích vàng trên cổ mình xuống, “Rỗng ruột, nhìn thì to nhưng thật ra không nặng như mọi người tưởng đâu. Nhưng chắc đủ xài ở một sơn thôn nhỏ.”

Kỳ thật trước đó Đường Tùng đã nhấn mạnh với bọn họ là đừng lo lắng về phương diện vật chất, nguy hiểm gặp phải trong khu vực ăn mòn tuyệt đối không kém với việc chạy một vòng ở vùng chiến sự Trung Đông.

Bất kỳ vật phẩm nào bị hư hao cũng sẽ được bồi thường và bổ sung, không gì có thể so sánh được với việc an toàn ra ngoài.

Dù sao thì có rất nhiều tình huống đặc biệt có thể phát sinh trong khu vực ăn mòn, vậy nên điều quan trọng nhất là phải bảo vệ mạng sống của mình.

Đương nhiên, khi làm việc cho Đường Tùng cũng sẽ được cung cấp kinh phí sung túc, nhưng loại người xách đồ hiệu đi vào khu vực ăn mòn như Mạn Mạn không ham số tiền này, dù vậy cô vẫn được nhận mức trợ cấp như các đồng bạn, cô còn cố ý tạo một tài khoản gửi số tiền này vào để làm kỷ niệm.

Cảnh Kỳ Trăn nhắc nhở: “Nhưng đưa nguyên sợi xích vàng có bắt mắt quá không, chúng ta đi vào làng trước, nếu gặp trưởng làng hay ai đó thì phải mượn công cụ chia nhỏ nó ra.”

Lộc Lăng Hi: “Chúng ta có đem theo công cụ, có thể tháo nhỏ nó ra bất cứ lúc nào, cái này dễ làm!”

Mọi người lại thêm thắt một số chi tiết và nhân vật vào câu chuyện, quyết tâm giả trang thành một đám bạn bè thân thích đến từ Hong Kong, Đài Loan, Macau và các vùng khác cùng nhau đi du lịch rồi tình cờ bị lạc tới đây.

Cảnh Kỳ Trăn đã nghiên cứu cẩn thận.

Buổi tối, Nghiêm Hồng cầm một cái kính mát to có thể che khuất nửa khuôn mặt.

Mạn Mạn đeo một cái ống nhòm hồng ngoại trên cổ.

Hơn nữa mỗi người đều đeo balo leo núi, lại có nam nữ, già trẻ đan xen nhau quả thật chẳng khác nào một gia đình cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy.

Cảnh Kỳ Trăn nói nhỏ: “Vào làng thôi! Thấy nhà ai còn sáng đèn thì gõ cửa.”

Mọi người khẽ gật đầu.

Tuy nhóm Cảnh Kỳ Trăn đã chuẩn bị kịch bản đầy đủ nhưng vẫn cẩn thận tiến hành từng bước khi vào làng.

Bên tai mọi người vẫn văng vẳng giai điệu thiếu nhi mơ hồ không dứt.

Cảnh Kỳ Trăn còn nhỏ giọng mỉa mai: “Bài hát thiếu nhi này còn có công dụng tỉnh táo tinh thần.”

Tuy vẫn làm người ta rờn rợn nhưng cũng có tác dụng nhắc nhở —— có giọng nữ BGM làm bạn, tuyệt đối sẽ không có ai bị thôn làng sinh động này lừa dối rồi đánh giá thấp nguy hiểm tiềm tàng của nó.

Thật tình cờ căn nhà thứ hai ở đầu làng còn đèn sáng —— hai vợ chồng vẫn đang chửi lộn, đánh nhau không ngừng, khi bọn Cảnh Kỳ Trăn đi đến trước cửa lớn thì ngoài tiếng chỉ trích, gào thét có lực xuyên thấu ra còn có tiếng nồi niêu xoong chảo bay rớt rầm rầm.

Lộc Lăng Hi ra hiệu mọi người chờ một lát, sau đó hạ giọng nói: “Chọn nhà này nhé? Tôi đi kiểm tra tình hình trước, chờ tí nữa hẵng gõ cửa.”

Cảnh Kỳ Trăn khẽ gật đầu rồi cũng hạ giọng: “Cẩn thận.”

Lộc Lăng Hi nhanh nhẹn bước hai ba bước rồi im hơi lặng tiếng nhảy lên tường rào của nhà này, sau đó hắn hơi khom người nhảy vào sân, nép mình mình vào tường.

Cảnh Kỳ Trăn rón rén đi đến ven tường, giơ tay ra hiệu với Mạn Mạn.

Mạn Mạn tức khắc hiểu rõ, đưa cái ống nhòm hồng ngoại cho Cảnh Kỳ Trăn.

Cảnh Kỳ Trăn dứt khoát nằm bò lên bờ tường, nhắm ống nhòm hồng ngoại vào sân nhà này. Ở đây tầm nhìn bị cản trở nên không thể thấy rõ cảnh tượng đang diễn ra trong nhà, nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng thấp thoáng của Lộc Lăng Hi.

Lộc Lăng Hi ngồi núp dưới cửa sổ một lúc, sau đó lại quay về đường cũ, lúc này Cảnh Kỳ Trăn mới bỏ ống nhòm hồng ngoại xuống, quay qua gật đầu với các đồng bạn biểu thị hết thảy đều an toàn.

Lộc Lăng Hi vừa mới đến gần quan sát người trong hộ gia đình này cũng đã thuần thục trèo tường nhảy ra ngoài như mèo, cậu tổng kết ngắn gọn cho mọi người nghe: “Hiện tại đều là người bình thường, hai vợ chồng kia vẫn luôn cãi nhau, đứa nhỏ nằm lăn lộn không ngủ được. Nhìn bóng dáng bên cửa sổ thì hẳn là trong nhà có người lớn tuổi, nhưng cũng chỉ than ngắn thở dài chứ không dám quản nhiều.”

Cảnh Kỳ Trăn: “Tôi đi gõ cửa nhé?”

Những người khác cùng đi theo.

Chỉ có Lộc Lăng Hi ra dấu “Tôi sẽ phụ trách che chắn cho cậu” rồi trực tiếp bò lên cây, ẩn nấp vào trong tán cây, sau đó hắn lấy một khẩu súng ra khỏi balo, nhanh nhẹn lắp ráp.

Đồng chí nai con là một tay súng bắn tỉa, bản thân anh ta cũng giỏi cận chiến nên dù có đi vào nơi nguy hiểm cũng không vấn đề gì. Nhưng hiện tại mọi người sắp đi vào nhà của một hộ gia đình trong khu vực ăn mòn có đầy rẫy nguy cơ, hắn làm lại nghề cũ sẽ an toàn hơn một ít.

Cảnh Kỳ Trăn còn quay lại nhìn thoáng qua cái cây Lộc Lăng Hi đã leo lên —— cao gần bằng nóc nhà, nơi hắn ẩn nấp có góc độ bắn tỉa rất tốt, chỉ cần dân làng không biết bay thì sẽ bị bắn rụng.

Thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Kỳ Trăn giơ tay đập cửa hai cái, đồng thời hô lên: “Xin chào, có ai ở nhà không?”

Hai vợ chồng đang cãi nhau thì bị tiếng gõ cửa vào nửa đêm làm nghẹn lại, âm thanh la hét ầm ĩ đột nhiên ngừng lại hai giây.

Một lát sau, người đàn ông mất kiên nhẫn lê giày ra khỏi phòng, miệng còn lẩm bẩm: “Trời tối rồi, ai vậy?”

Giọng nói của Cảnh Kỳ Trăn lập tức nhiệt tình lên rất nhiều, cậu kinh ngạc hét qua cửa: “Xin chào, xin chào, chúng tôi là khách du lịch bị lạc đường trong núi, biết bên này có một cái làng nên đã đi qua, tôi thấy nhà anh vẫn còn sáng đèn nên đến gõ cửa!”

Người trong cùng một làng cơ bản đều biết mặt nhau, rất ít khi có người lạ mặt xuất hiện lúc nửa đêm.

Người đàn ông kia còn hơi đề phòng, hắn ta đi tới nhìn qua khe cửa thì thấy nhóm Cảnh Kỳ Trăn đang cầm đèn pin, trong nhóm có người già có con gái trẻ, quả thực không giống mấy kẻ xấu xông vào nhà dân cướp của —— hơn nữa mấy tên cướp bóc bên thũng lũng kia sẽ không đi qua đây.

Cảnh Kỳ Trăn đứng đó để người đàn ông tùy ý nhìn, thấy vẻ mặt của hắn do dự, cậu vội bổ sung: “Giờ này cũng trễ rồi, chúng tôi chỉ muốn tìm chỗ thuê nhà ở một đêm thôi, anh có thể chỉ cho chúng tôi biết đường nào đến nhà trưởng làng không?”

Mắt thấy Cảnh Kỳ Trăn đã đưa tay móc hết tiền trong túi ra, còn làm bộ diễn trò “ai cha” một tiếng, “Đây đều là tiền nước ngoài, không thể xài ở Trung Quốc, lấy lộn rồi, lấy lộn rồi! Aizz, anh có thể giúp tôi tìm một tiệm vàng được không, chúng tôi sẽ bán sợi dây chuyền này!”

Người đàn ông vốn rất bình tĩnh khi thấy mấy tờ tiền lạ, nhưng lại lập tức thay đổi thái độ khi nhìn thấy Nghiêm Hồng tháo sợi xích vàng thô to xuống.

Do dự một hồi, người đàn ông mở cửa nói, “Nửa đêm trưởng làng và nhà người khác cũng đã ngủ hết rồi, các người vào đây đi!”

người phụ nữ vừa mới cãi nhau cũng đi ra khỏi phòng, mặt mày chù ụ, mất kiên nhẫn hỏi: “Ai đây, sao lại cho vào nhà?”

Bởi vì nhà chính là nơi nhóm lửa nấu nướng nên trên vách tường bám rất nhiều tro và khói bếp, trên tường có một công tắc đèn, trên xà nhà có treo một cái bóng đèn dây tóc hơi đen do đã xài quá lâu.

Người đàn ông: “Bên ngoài có một đám người đi lạc trên núi tới xin ở nhờ một đêm.”

Người phụ nữ chống nạnh chửi lên: “Bọn họ nhiều người như vậy, nhà chúng ta làm gì có đủ chỗ cho ở!”

Người đàn ông: “Sao không đủ, bảo mẹ tôi dọn ra khỏi phòng tây, chúng ta cùng ngủ ở phòng

đông, để phòng tây lại cho bọn họ ngủ một đêm. Hơn nữa người ta sẽ trả tiền!”

Cảnh Kỳ Trăn vẫn dùng cách nói như ban nãy, trên mặt vẫn luôn tươi cười.

Nghe vậy, lại nhìn thoáng qua quần áo có phong cách độc đáo không một mụn vá của đám Cảnh Kỳ Trăn, người phụ nữ đang gân cổ cãi vã tức khắc im lặng.

Có lẽ vì tiền mà người phụ nữ đang mất kiên nhẫn cố gắng bày ra biểu tình hiền lành.

Vì đi tới đi lui nên tấm rèm ở phòng đông đột nhiên bị vén lên một góc.

Có một cậu bé tầm 10 tuổi, mặc quần áo cũ có ít mụn vá đang tò mò nhìn qua góc rèm bị lật.

Cậu bé có thân hình gầy gò thường thấy ở những đứa trẻ sống dưới nông thôn thời này, nhưng nhìn vào ánh mắt tò mò lanh lợi và bộ quần áo tuy cũ nhưng cũng chỉnh tề của cậu bé thì có thể đoán ra đứa nhỏ sống dưới nông thôn này được chăm sóc không tệ lắm.

Trên tường nhà chính có treo một tấm lịch kiểu cũ, Mạn Mạn bình tĩnh cầm di động chụp hình lại, thời gian trên lịch là ngày 27/2/1992.

Năm 1992 là năm nhuận, năm 2020 cũng là năm nhuận, cả hai năm này đều có 29 ngày vào tháng 2, và cứ bốn năm sẽ có một năm nhuận.

Chú ý tới điểm này, Mạn Mạn nheo mắt lại nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cô nhanh chóng truyền tin tức này cho các đồng bạn.

Đương nhiên khu vực ăn mòn lần này cũng không có sóng di động.

Nhưng vì có Đường Tùng hỗ trợ hậu cần, ngoài điện thoại di động ra nhóm Cảnh Kỳ Trăn còn được trang bị một bộ đàm chuyên nghiệp, hơn nữa nhà cửa trong làng vào thập niên 90 rất thấp bé, thứ làm nhiễu sóng cũng ít nên dù không có internet bọn họ vẫn có thể liên lạc với nhau trong phạm vi vài km.

Ngoài cửa, Lộc Lăng Hi vẫn cầm súng nhắm, một bên tai hắn có đeo tai nghe nên tự nhiên cũng nghe được động tĩnh bên nhóm Cảnh Kỳ Trăn.

Thỉnh thoảng đôi vợ chồng vẫn lời qua tiếng lại với nhau, nhưng khi đối mặt với đám người xa lạ chịu trả tiền thì vừa phòng bị vừa nhiệt tình. Sau một hồi ồn ào hỗn loạn, cuối cùng đám Cảnh Kỳ Trăn cũng vào phòng tây.

Người phụ nữ vẫn phàn nàn người đàn ông không ngừng, nhưng tay cô lại nhanh nhẹn lục tìm mền gối trong tủ, người đàn ông thì xắn tay áo đi vào bếp nấu nước cho đám Cảnh Kỳ Trăn.

Tuy nhiên đúng lúc này, đột nhiên đám Cảnh Kỳ Trăn nghe được động tĩnh bên Lộc Lăng Hi.

Sau tiếng “Xẹtzz” nhỏ, một giọng nói đơn thuần mờ mịt của bé gái truyền tới.

“Anh ơi, Sao anh lại ở trên cây vậy?”

Da đầu mấy người trong phòng chợt tê dại khi nghe thấy động tĩnh này.

Lộc Lăng Hi rùng mình, ngón tay trắng bệch siết chặt cò súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.