Dù sao cũng là người có con, ở phương diện này lão Tiêu có nhiều kinh nghiệm hơn với mấy người trẻ tuổi Cảnh Kỳ Trăn, hắn vừa lau mồ hôi lạnh vừa nhắc nhở: “A? Là bài 《 Jingle Bells 》 thường thấy, dù tiếng ca hơi mơ hồ nhưng cũng có thể nghe ra là bản tiếng Trung!”
Cảnh Kỳ Trăn sững sờ trong giây lát.
Mạn Mạn cũng day day trán, “Đúng là bản tiếng Trung, là một bài hát thiếu nhi rất phổ biến trong và ngoài nước.”
Kim Quế Quyên nói: “Tôi nhớ lúc tôi học tiểu học có một giáo viên đã tặng chúng tôi một tấm thiệp gấp nhân lễ Giáng Sinh, trong thiệp cũng có bài hát này.”
(Chắc là thiệp nhạc á)
Cảnh Kỳ Trăn nói: “Đây cũng là một ý, sau này chúng ta phải chú ý nhiều đến nguồn gốc của bài hát thiếu nhi này! Đặc biệt là thiệp mừng, radio, tiết mục trên TV, hoặc là di động và máy MP3.”
Mọi người gật gật đầu.
Mạn Mạn móc ống nhòm hồng ngoại từ trong balo ra.
Đầu tiên cô cẩn thận nhìn về phía ngôi làng, sau đó quét nhìn một vòng xung quanh khu núi bọn họ đang đứng.
Tiếp đó Mạn Mạn đưa ống nhòm hồng ngoại cho một người khác, lắc đầu nói: “Tôi không thấy cảnh sương mù dày đặc như trong siêu thị lần trước, có thể nhìn thấy thôn làng dưới chân núi, xem ra phạm vi khu vực ăn mòn này lớn hơn Zila mall nhiều lắm.”
Tiểu ca nai con cũng nói: “Tôi cũng đã xem tư liệu hình ảnh các cậu quay chụp bên Zila mall rồi, nhưng không biết ban đêm có ảnh hưởng gì đến sương mù trong khu vực ăn mòn này không.”
Cảnh Kỳ Trăn thuận miệng phụ họa: “Cũng có thể, có lẽ vào ban ngày tầm nhìn sẽ tốt hơn nhiều.”
Nói xong, Cảnh Kỳ Trăn lại gọi Trái đất.
Cảnh Kỳ Trăn: “Cầu Bảo?”
Trái đất đang tự blah blah: “Không có Mạn Mạn, Tư Gia Dương vẫn đang lôi kéo Đường Tùng khóc lóc kể lể, Đường Tùng đã bình tĩnh lại, anh ta đang cùng một thành viên trong nhóm ưu tú nghiên cứu xem vì sao bọn họ có nhiều người vậy mà chỉ có con nai vàng ngơ ngác tiến vào! Hả? Honey, anh vừa kêu tui chi vậy?”
Trái đất còn đang bừng bừng khí thế lải nha lải nhải đã hoàn hồn lại.
Cảnh Kỳ Trăn kiên nhẫn nói: “Tao muốn hỏi mày một chuyện, diện tích khu vực ăn mòn này có lớn hơn diện tích khu vực ăn mòn bên Zila mall không?”
Lần trước ở siêu thị, bọn Cảnh Kỳ Trăn đã nhanh chóng kiểm tra được bên ngoài siêu thị có kẽ nứt không gian, nơi bọn họ có thể hoạt động chỉ giới hạn trong tòa nhà Zila mall.
Và vì vấn đề trộm thịt heo hun khói mà Vân Song Hoa bị ma nữ cô Lý thù hận rượt chạy vài vòng, điều này cũng khiến đám Cảnh Kỳ Trăn chưa kịp thăm dò lên lầu ba.
Trái đất ngẩn người, “A, lớn mà cũng không lớn, uhm......”
Cảnh Kỳ Trăn nhạy bén nói: “Nghĩa là sao?”
Trái đất “uhmmmm” một lúc, hơi phiền muộn thì thào: “Anh có thể so sánh kích thước của hai con vi sinh vật đang bám trên quần áo mình xem con nào to hơn, con nào nhỏ hơn hả?”
Cảnh Kỳ Trăn: “............” Cậu sa mạc lời.
Tuy Cảnh Kỳ Trăn không nói gì nhưng Trái đất lẩm bẩm một câu xong vẫn chủ động trả lời: “Theo tui đánh giá thì hai bên đều là vi sinh vật rất nhỏ.”
Khóe miệng Cảnh Kỳ Trăn giật giật, “Ừ, đều rất nhỏ.”
Đối với Trái đất mà nói, diện tích của một tòa nhà có khác gì với diện tích của một cái thôn?
Hiển nhiên không có.
Trái đất lầm bẩm: “Bất quá khu vực ăn mòn sẽ lan rộng, hơn nữa nó còn lan rộng theo hình tròn có tâm là khu vực ăn mòn ban đầu! A a a a a mấy tinh cầu chết tiệt! Mấy tinh cầu đáng ghét! Mấy tinh cầu đáng giận! Lấy búa đập banh tụi tinh cầu đó đi! Vì sao tụi nó không cút xa tui ra!”
Vừa nói vừa nghĩ tới những khu vực ăn mòn đang hình thành trên người mình cứ như là mụn đang mọc trên mặt một người mê làm đẹp, Trái đất lại nhịn không được mà cáu kỉnh lên.
Cảnh Kỳ Trăn: “Cầu bảo, mày bình tĩnh một chút ——”
Sau khi cố gắng thuyết phục một câu nhưng thấy Trái đất vẫn cứ “A a a a” liên tục trong đầu mình, Cảnh Kỳ Trăn chỉ đành bất lực xoa xoa thái dương, sửa miệng: “Ai, được rồi, thực xin lỗi vì đã làm phiền mày, mày cứ làm theo ý mày đi.”
Nghiêm Hồng lại ngậm một điếu thuốc nhưng vẫn không mồi lửa, có lẽ đây là thói quen giúp hắn bình tĩnh lại.
Nghiêm Hồng ngậm thuốc lá nhìn về phía Cảnh Kỳ Trăn, hàm hồ nói: “Sắc mặt cậu đột nhiên không tốt lắm.”
Cảnh Kỳ Trăn mỉm cười bất lực, nói đơn giản: “Vừa nhắc tới vấn đề khu vực ăn mòn là Trái đất lại xù lông lên.”
Tiểu ca nai con chớp chớp mắt, nhịn không được thì thào: “Xù lông? Nghe vừa lạ vừa dễ thương ghê......”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, hơi cảm khái: “Aizz!”
Nếu quả cầu này không la hét tức giận trong đầu cậu thì cậu có thể khen nó một tiếng đáng yêu.
Cảnh Kỳ Trăn đột nhiên nhớ ra một chuyện, cười nói: “Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu tên nữa!”
“Lộc Lăng Hi, là tay súng bắn tỉa, nhưng trình độ cận chiến cũng tốt!” Tiểu ca nai con báo tên còn báo luôn cả chức nghiệp chính của mình.
Nói xong, Lộc Lăng Hi còn cố ý bổ sung một câu nói: “Không phải là ' linh tê ' (灵犀) mà các cậu nghĩ đâu, là Lăng (凌) có hai điểm thủy và Hi (熙) có bốn điểm thủy.”
(Hoseki: Chữ thủy đây (水), tui không hiểu lắm nên để chữ hán cho mọi người so sánh nhé, tui đọc raw nên thấy chữ hoàn toàn khác nhau, nhưng chắc cách đọc giống nhau lên bé Hi sợ bị nhầm)
Vài người nhìn vào cặp mắt đặc biệt ngây thơ vô tội của bé nai con, cùng đồng thanh nói: “Thì ra cậu họ Lộc a!”
(Hoseki: Hình như chỗ này chơi chữ, ý mọi người là ẻm họ Lộc mà tính tình ẻm cũng lộc/ nai tơ luôn á)
Đồng chí tiểu Lộc: “......”!
Bà Phương cảm khái: “Bắn tỉa a, vậy chắc mắt cậu rất tốt.”
Thân là một chuyên gia sinh vật học lớn tuổi, dù bà Phương có đeo kính lão thì mắt vẫn yếu hơn mấy người trẻ tuổi.
Cho nên, thay vì lấy ống nhòm nhìn ngó so xung quanh thì bà lựa chọn cúi người cẩn thận xem xét cây cối quanh đây, sau khi đã có nhận định sơ bộ bà nói cho mấy người trẻ tuổi bên cạnh: “Hiện tại thực vật ở đây không có vấn đề gì nhưng tụi nó sinh trưởng kém xa thực vật ngoài núi, chủng loại thì tương tự ngoài hiện thực.”
Thần Nông Giá là vùng rừng núi nổi tiếng với thảm thực vật sum xuê, sinh trưởng vô cùng tốt.
Tuy nhiên, thực vật trên ngọn núi trong khu vực ăn mòn này lại nhỏ bé, yếu ớt, bộ dạng thiếu sức sống cứ như chỉ cần bị gió táp mưa sa, đông lạnh giá rét hay nắng nóng chói chang thì sẽ gãy đổ khô héo......
Cuối cùng, bà Phương tổng kết: “Chắc do thiếu ánh sáng, đất đai cũng không đủ màu mỡ.”
Cảnh Kỳ Trăn nghĩ nghĩ, “Giống với loại thôn xóm quanh năm bị sương mù bao phủ không?”
Tiểu ca Lộc Lăng Hi đã chơi game kinh dị được hai ngày lập tức hăng hái, “Tôi biết! Trong thế giới game kinh dị có nền màu xám!”
Mạn Mạn có kinh nghiệm chơi game phong phú bình tĩnh nhắc nhở hắn: “Kỳ thật còn có nền đêm đen, máu đỏ sẫm, sấm sét và giông bão, hoặc là phong cách quái dị với tông màu tương phản mạnh, a đúng rồi, còn có một cái nền hiếm màu sắc kẹo ngọt nữa.”
Thế giới quan của Lộc Lăng Hi lại bị sốc lần nữa: “......”
Trong khi nói chuyện, một hàng bảy người đã chậm rãi, cẩn thận đi về phía ngôi làng dưới chân núi.
Nhưng dù bọn họ đã đến gần thôn làng thì âm thanh khúc ca trẻ thơ này vẫn mơ hồ không rõ lời.
Lộc Lăng Hi đột nhiên dừng lại, sau khi cẩn thận xác định nguồn gốc phát ra bài hát một hồi thì hắn chỉ đành bất lực lắc đầu, nói: “Tôi không tìm thấy phương hướng âm thanh phát ra, bài hát thiếu nhi này không có nguồn phát rõ ràng, tôi nghi dù chúng ta có đi khắp mọi ngóc ngách trong làng này một lần thì vẫn nghe được giai điệu giống vậy.”
Cảnh Kỳ Trăn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây không phải là BGM (background music/ nhạc nền) trong truyền thuyết sao?”
Mạn Mạn giúp cậu bổ sung một câu: “Ý cậu là khu vực ăn mòn này tự có nhạc nền riêng của nó hả?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Có lẽ vậy?”
Lộc Lăng Hi điều chỉnh vị trí camera lỗ kim gắn trên người mình, còn cố ý ghi âm lại một đoạn nhạc mơ hồ để đem ra ngoài.
Khoảng một tiếng sau, cuối cùng đoàn người Cảnh Kỳ Trăn cũng đi tới cái làng dưới chân núi.
Khi bọn họ đến gần, tiếng côn trùng kêu và tiếng chó sủa trong thôn làng cũng rõ ràng hơn.
Thậm chí lúc đoàn người Cảnh Kỳ Trăn đi đến đầu làng còn nghe được tiếng cãi nhau loáng thoáng của vợ chồng nhà nào đó.
Giai điệu khúc hát thiếu nhi mơ hồ vẫn không ngừng lại, và trong âm thanh mơ hồ này, mọi hoạt động, sinh hoạt trong thôn vào ban đêm đều làm người ta cảm thấy rùng rợn sởn tóc gáy.
Mắt Lộc Lăng Hi tốt nhất, hắn nhận ống nhòm hồng ngoại cẩn thận quan sát nhà dân nằm dọc hai bên đường đất trong thôn làng, “Có rơm và phân chuồng chất đống trước cửa nhà...... Rất gọn gàng, không có bộ dáng bị bỏ hoang đã, hẳn là có rất nhiều người sinh sống trong làng.”
Cảnh Kỳ Trăn cũng nói đơn giản: “Con đường chính trong làng thì giống, nhưng nhà cửa thì khác với thế giới bên ngoài.”
Lão Tiêu lại vừa lau mồ hôi lạnh vừa cười khổ nói: “Đa số các cậu đều là người thành phố phải không? Bây giờ người ta đang xây dựng nông thôn mới, ba cái rơm rạ, phân chuồng ven đường kia không được chất trước cửa nhà nữa, sẽ ảnh hưởng đến vệ sinh môi trường trong làng. Còn cảnh tượng trong làng này thì tôi chỉ thấy lúc còn nhỏ thôi.”
Bà Phương lớn tuổi hơn lão Tiêu cũng gật gật đầu, “Hầu hết cảnh tượng ở đây đều chỉ xuất hiện trong những năm đầu ở nông thôn.”
Gia cảnh Mạn Mạn rất tốt nên cô thật sự không hiểu biết chuyện này, vậy nên cô chỉ an tĩnh lắng nghe mà không nói thêm gì.
Mặt khác Kim Quế Quyên lại vô cùng xúc động trước cảnh tượng ở đây.
“Không đúng, hình như còn thiếu cái gì đó,“ Cô đột ngột nói.
Mọi người đều nhìn qua cô, “Thiếu gì?”
Kim Quế Quyên do dự suy tư một hồi, cuối cùng chợt nghĩ ra: “Tiếng chó sủa!”
Mạn Mạn có chút tò mò, “Vừa nãy có một con chó mới sủa mà.”
Kim Quế Quyên nói: “Ở nông thôn, đặc biệt là nơi dựa núi hầu như nhà nào cũng nuôi chó, nhưng tiếng chó sủa chúng ta vừa mới nghe được lại chỉ của một con. Mà vào ban đêm ở dưới quê, chó chỉ sủa khi có người còn không thì sẽ yên lặng, loại chó giữ nhà này rất thông minh, nếu nửa đêm có con nào sủa thì chó cả làng đều sủa theo!”
Cảnh Kỳ Trăn hít một hơi khí lạnh, “Hiện tại xem ra trong làng này có rất nhiều NPC, bộ dáng thôn làng cũng không đổ nát mà tràn đầy sức sống.”
Và BGM《 Jingle Bells 》giọng nữ vẫn luôn luẩn quẩn trong làng, hơn nữa nhà cửa và đường đất trong làng có hơi giống với thế giới hiện thực nhưng lại không giống hoàn toàn.
Sau khi nói xong, Cảnh Kỳ Trăn tổng kết: “Tôi nghĩ hình như khu vực ăn mòn đang tái hiện lại cảnh thôn làng này vào hai mươi mấy năm trước, hoặc thậm chí là ba mươi mấy năm trước.”
Lão Tiêu luôn nhạy cảm với các con số, nghe Cảnh Kỳ Trăn nói xong thì cẩn thận hồi tưởng lại lúc còn trẻ rồi gật đầu nói: “Hai ba mươi năm trước, chắc khoảng năm 90 đi? Trong ấn tượng của tôi thì một số vùng quê cũng gần giống nơi này.”
Nghiêm Hồng: “Tí nữa tìm lịch trong làng coi thử là biết.”
Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu.
Mạn Mạn: “Tôi đang nghĩ đến một chuyện khác.” Thời điểm nói chuyện cô đã móc tấm thẻ mua sắm màu đen do ma nữ cô Lý trong khu vực ăn mòn trước cho ra.
Cảnh Kỳ Trăn hơi sững sốt nhưng cũng mơ hồ nhận ra Mạn Mạn đang để ý đến điểm nào.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Mạn Mạn đã moi một xấp NDT màu hồng mới tinh ra khỏi túi xách của mình.
Lúc này biểu tình của Mạn Mạn rất khó tả, “Vào những năm 1990 thì nhân dân tệ vẫn là bản cũ đúng không? Tiền chúng ta đem theo là nhân dân tệ bản mới nhưng đối với dân làng mà nói thì chúng đều là tiền giả, mà còn là loại tiền giả cấp thấp bị in sai nữa!”
Mọi người: “............”
Lão Tiêu do dự: “Theo miêu tả của ' thẻ đen ' thì nó có thể quẹt được ở mọi thế giới, hình như nó xài được......”
Mạn Mạn nhấn mạnh từng chữ: “Đúng, là, có, thể, quẹt, được.”
Cô khẽ mím môi, “ Nhưng câu hỏi đặt ra là trong mấy thôn làng ở thập niên 90 sẽ có máy POS cho chúng ta quẹt thẻ sao? Tôi nghĩ hơi khó.”
Cảnh Kỳ Trăn: “...... Tôi nghĩ nó không chỉ hơi khó mà là cực kỳ khó.”
Mọi người lập tức nhận ra bản thân đang lâm vào cảnh không tiền khó xoay sở, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
Đồng chí Lộc Lăng Hi đã từng trải qua các khóa huấn luyện chuyên môn của Đường Tùng và đã cam kết sẽ cố gắng hết sức thu thập thông tin trong khu vực ăn mòn đang vùi đầu vào notebook viết bản ghi nhớ: “Trước khi đi vào khu vực ăn mòn phải suy xét đến việc chuẩn bị nhân dân tệ được lưu hành ở các thời điểm khác nhau, phiếu thực phẩm hoặc là các sản phẩm ngang giá!”
(Hoseki: Phiếu mua đồ ăn thì mời các bạn tham khảo thời bao cấp, tiền thì trước kia VN xài tiền giấy mệnh giá lớn, nhưng sau đó đã in mệnh giá lớn từ 10k trở lên thành tiền polymer, chắc TQ cũng đã thay đổi hình ảnh in trên tờ tiền hoặc thay đổi chất liệu)