Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 21: Chương 21: “Hướng dẫn sinh tồn trong rừng rậm hoang dã của Quân đội (sơ cấp)”




Sau khi cả đám Cảnh Kỳ Trăn chia sẽ hết toàn bộ tình hình trong khu vực ăn mòn liền lần lượt đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ ngơi, chỉ còn duy nhất Đường Tùng vẫn ở lại tiếp tục nghiên cứu một số vấn đề khác với các chuyên gia, giáo sư.

Đường Tùng đứng dậy tiễn mọi người ra khỏi phòng họp rồi hạ giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ cho người liên lạc với cô Lý Giang Lệ.”

Cảnh Kỳ Trăn gật đầu rồi thở dài bội phục trong lòng khi thấy tinh thần của y vô cùng tốt, rất có ý sẽ làm việc cả đêm......

Ra khỏi phòng họp, tám người chúc nhau ngủ ngon rồi tự về phòng của mình —— tất nhiên là trừ cặp đôi Mạn Mạn và Tư Gia Dương ra, đôi người yêu này vô cùng quang minh chính đại đi vào chung một phòng.

Trái đất không nhịn được hỏi Cảnh Kỳ Trăn: “Đây cũng là đút cơm chó hả?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Không, đây chỉ là sinh hoạt bình thường của con người thôi.”

Trái đất: “Ò 0.0!”

Sau khi trải một ngày mệt mỏi và cả một đêm đầy chuyện, Cảnh Kỳ Trăn vừa nằm lên giường liền tiến vào trạng thái lim dim, tuy nhiên Trái đất đang hóng chuyện ở nơi nào đó lại thỉnh thoảng kêu lên.

Trái đất: “Đường Tùng có thông tin cá nhân của tám người mấy anh!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Ừ.”

Quả nhiên là vậy, Cảnh Kỳ Trăn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lúc Đường Tùng điểm danh tên của từng người trong Zila mall rồi.

Ban đầu bọn họ tưởng Đường Tùng chỉ là cảnh sát.

Nhưng sự thật sau đó đã chứng minh, việc biến mất trước mặt mọi người gây náo động lớn hơn bọn họ nghĩ, và Đường Tùng là đại biểu cho lực lượng của quốc gia.

Trái đất: “Đường Tùng đang họp video với mấy người lạ mặt khác, bọn họ đang phân tích và đánh toàn diện ưu khuyết điểm và năng lực của tám người mấy anh!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Nên làm vậy.”

Nói xong Cảnh Kỳ Trăn đưa tay tắt đèn ngủ mờ ảo ở đầu giường.

Tuy Cảnh Kỳ Trăn luôn tỏ ra bình tĩnh cơ trí, nhưng khi cậu nằm trên giường hồi tưởng lại chuyện của hai ngày qua thì lại hơi mờ mịt.

Hiện tại cậu mới học năm ba đại học, vẫn chưa xác định được tương lai sẽ làm gì, nên học tiếp lên thạc sĩ hay tốt nghiệp đại học xong thì đi làm, kết quả là trong một ngày nọ, cậu đột nhiên hợp tác với một người có hậu đài cứng rắn lâm thời thành lập Tổ chức tình nguyện giải cứu Trái đất.

Không phải cậu không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh......

Hiển nhiên tắt đèn không ảnh hưởng đến Trái đất nói chuyện.

Trái đất: “Hả? Đám Đường Tùng đang nghiên cứu xem đoàn đội này còn cần người có tài năng ở mặt nào! Nhưng tui nghe bọn họ nói tốt nhất là chọn người trong quân đội.”

Cảnh Kỳ Trăn nhắm mắt trả lời qua loa: “Mày đã nói, dù có người có năng lực phù hợp với tất cả các khu vực ăn mòn, nhưng bản thân hắn không cộng hưởng với khu vực ăn mòn thì cũng không vào được mà.”

Ngược lại là tám người bọn Cảnh Kỳ Trăn lần đầu mơ màng rơi vào nhưng lại suôn sẻ đi ra, Chắc chắn khi Đường Tùng thành lập một tổ đội hoàn chỉnh sẽ ưu tiên suy xét tám người bọn họ.

Trái đất: “Nhưng đặc điểm ăn mòn của mỗi khu vực khác nhau mà 0.0!”

Cảnh Kỳ Trăn sững sốt, đột nhiên mở mắt nhìn lên trần nhà.

Đèn trong phòng vừa tắt, dưới tấm rèm che là ánh trăng mơ hồ chiếu xuyên qua cửa kính cao từ sàn tới trần nhà ngăn cách ban công và phòng ở.

Qua một hồi, Cảnh Kỳ Trăn bình tĩnh hỏi: “Ý của mày là mỗi khu vực ăn mòn sẽ có những người khác nhau đi vào sao?”

Trái đất: “Ừ, đúng rồi! Chỉ khi bản thân đang ở trong phạm vi khu vực ăn mòn và tự sinh ra cộng hưởng với nó thì mới có thể đi vào. Bằng không, tại sao trong Zila Mall có nhiều người như vậy mà chỉ có vài người mấy anh xuất hiện trong đó”

Cảnh Kỳ Trăn nặng nề xoa trán, duỗi tay sờ soạng lên đầu giường, rất nhanh đã tìm thấy di động.

Trong quá trình cậu mở di động tìm số điện thoại của Đường Tùng thì Trái đất vẫn đang lải nhải: “Nhưng nói chung là vấn đề không lớn! Anh có thể nghe được giọng của tui thì nhất định là người tốt nhất trong tất cả con người! Cho nên tui cảm thấy anh có thể đi vào bất kỳ khu vực ăn mòn nào, dù sao thì hai người chúng ta cũng tâm linh tương thông mà, đúng không?”

Cảnh Kỳ Trăn khô khan nói: “Tao cảm động quá!”

Trái đất: “=v= y, tui cũng thích anh lắm!”

Cảnh Kỳ Trăn: “......”

quên đi, cậu không muốn bàn chuyện với quả cầu này nữa.

Cảnh Kỳ Trăn trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Tùng.

Nhạc chuông vừa vang lên một hồi đã có người bắt máy, giọng nói của Đường Tùng đầy kinh ngạc, “Tiểu Cảnh?”

Cảnh Kỳ Trăn thuật lại lời Trái đất vừa mới nói, mỗi khu vực ăn mòn đều có đặc điểm riêng, người có thể đi vào khu vực ăn mòn này thì không nhất định có thể đi vào một khu vực ăn mòn khác.

Đường Tùng suy tư một lát, “Tôi hiểu rồi, giúp tôi hỏi Trái đất một chút xem có cơ chế tuyển chọn không?”

Cảnh Kỳ Trăn bất đắc dĩ nói: “Cầu nói là ngẫu nhiên.”

Nói xong, Cảnh Kỳ Trăn còn cố ý bổ sung một câu: “Kỳ thật, cho dù có quy luật gì thì tôi đoán quả cầu này cũng không biết.”

Đường Tùng cười khổ, “Aizz, khó làm rồi đây, xem ra trừ bỏ việc tuyển chọn thêm nhân tài bên ngoài thì còn phải chuẩn bị tài liệu đặc biệt hướng dẫn sinh tồn trong khu vực ăn mòn cho mọi người......”

Trái đất không dám tin nhảy dựng lên: “Anh dám nói xấu tui trước mặt người ngoài!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Đường Tùng cũng là người Trái đất, không phải người ngoài hành tinh.”

Trái đất: “...... Được lắm QUQ.”

Bỏ di động xuống, Cảnh Kỳ Trăn thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại che giấu hết suy nghĩ.

Đường Tùng chưa từng đề cập tới chuyện của Vân Song Hoa, tám người Cảnh Kỳ Trăn lại vì chưa xác định được đối phường còn sống hay đã chết, và cũng vì tâm lý trốn tránh nên cũng chưa từng chủ động đề cập đến anh ta.

Giống như những sinh viên đại học, giáo sư và người giúp việc Philippine bên bang Massachusetts vẫn đang mất tích, và những người bên khu vực ăn mòn khác, không ai biết tên họ, thậm chí không ai biết cuối cùng bọn họ có thể an toàn ra khỏi khu vực ăn mòn hay không......

Trái đất ngoan ngoãn một lát lại nhịn không được nói chuyện với Cảnh Kỳ Trăn, có lẽ hôm nay được nhìn thấy mô hình bản thân được mạ vàng —— cái mô hình quả địa cầu đó được dán đầy kẹo marshmallow, và Tổ chức tình nguyện giải cứu Trái đất được thành lập đã làm Trái đất rất phấn khích.

Trái đất: “Nè, lại có người call video cho Đường Tùng, hình như là anh trai của Wilcox!”

Cảnh Kỳ Trăn thấp giọng đáp: “Ừ.”

Trái đất tự blah blah blah, nó rất khoái hóng chuyện.

Trái đất: “Hả? Đường Tùng nói với anh trai Wilcox là tạm thời Wilcox không muốn về nước, hơn nữa còn tích cực gia nhập tổ chức tình nguyện của anh, nhìn anh trai có hơi lo lắng, úi chà, Đường Tùng trực tiếp đập bản danh sách những tọa độ có khả năng hình thành khu vực ăn mòn trên toàn thế giới vào mặt tên anh trai, có một tọa độ nằm ở trước lâu đài của anh trai Wilcox, tên anh trai cãi không lại Đường Tùng!”

Cảnh Kỳ Trăn: “......” Lần này cậu im lặng không nói lời nào.

Sau một lúc.

Trái đất nói blah blah blah nửa ngày mới nhận ra, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Cảnh, anh ngủ rồi hả”

Một lát sau, Trái đất nhẹ nhàng “a” một tiếng rồi thì thầm: “Ngủ ngon!”

Nó vẫn nên đi sang nửa bán cầu Bắc Mỹ đang là ban ngày bên kia xem mấy giáo sư nghiên cứu địa chất nổi tiếng giảng dạy thì hơn, Cảnh Kỳ Trăn đã liệt kê cho nó vài cái danh sách rồi nà=v=

Trái đất: Trắng trẻo mập mạp, tràn ngập hy vọng! Vui sướng!

·

Sáng hôm sau, Cảnh Kỳ Trăn thức dậy rửa mặt, đánh răng rồi đi xuống nhà hàng thì nhìn thấy Đường Tùng tinh thần thoải mái đang ngồi trong nhà hàng chờ bọn họ.

Nhà hàng trong khu nghỉ dưỡng là nhà hàng tự phục vụ, tuy lúc này không thấy đầu bếp đâu nhưng trên bàn ăn dài đã bày đầy đủ các loại thức ăn hấp dẫn.

“Chào buổi sáng!” Đường Tùng vẫy vẫy tay chào bọn họ.

Trước mặt Đường Tùng có một chồng báo chí thế giới photocopy và một chồng tài liệu A4.

Cảnh Kỳ Trăn lấy dĩa đi chọn đồ ăn sáng theo khẩu vị của mình.

Mọi người lục tục đi tới, không bao lâu sau, tám người và cả Đường Tùng cùng ngồi quanh một cái bàn tròn.

Đường Tùng chỉ về phía chồng báo chí photocopy,“Tin tức mất tích từ các quốc gia và các khu vực trên toàn thế giới.”

Bà Phương và Nghiêm Hồng lập tức đọc báo, Wilcox cũng tò mò thò đầu qua.

Tư Gia Dương lại đi qua bàn ăn dài rót sữa đậu nành cho Mạn Mạn, Mạn Mạn vừa lột vỏ trứng cho bạn trai vừa nghiêm túc đánh giá khuông mặt sáng láng có hai cái quần thâm treo dưới mắt của Đường Tùng, sau đó chỉ chỉ vào mấy cái trứng gà chưa lột vỏ cho y thấy.

Mạn Mạn tặc lưỡi nói: “Quầng thâm hơi rõ, anh có thể lăn trứng gà, có cần tôi tìm kem dưỡng mắt cho anh không?”

Người ta thường nói hãy sử dụng kem mắt mắc tiền nhất khi thức đêm!

Đường Tùng: “...... Không cần, cảm ơn.”

Cảnh Kỳ Trăn ăn sáng xong cũng lấy báo qua đọc, “Vẫn chưa có người ra ngoài.”

Đường Tùng gật đầu, “Dựa theo thông tin hiện tại chúng tôi có được thì chưa, các cậu là nhóm duy nhất.”

Nói xong, Đường Tùng nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: “Tôi vừa cho người đi mời cô Lý, có muốn nói chuyện với cô ta không?”

Cảnh Kỳ Trăn sờ sờ tấm “thẻ đen” trong túi áo, nhanh chóng gật đầu.

Cuộc gọi video của Đường Tùng được kết nối rất nhanh, sau khi hỏi vài câu y nói với đám Cảnh Kỳ Trăn: “Tầm một tiếng nữa bọn họ sẽ đến.”

Mọi người đều gật đầu.

Một lát sau, những người khác lục tục ăn cơm, sau khi bỏ đũa xuống, họ lấy khăn giấy lau miệng rồi đẩy chén dĩa qua một bên.

Không khí tán gẫu trên bàn ăn thường thoải mái hơn trên bàn họp, dù sao diện tích bàn tròn cũng đủ lớn nên không ai trong số họ vội vàng rời đi.

Đường Tùng: “Đêm qua, dựa vào số liệu của trung tâm quan trắc địa chấn do Thẩm giáo sư cung cấp, và thời gian hình thành khu vực ăn mòn bên Zila Mall, chúng ta đã sử dùng mô hình toán học tính toán được thời gian đại khái khu vực ăn mòn tiếp theo được hình thành trong nước là ba ngày sau, tức là 9h30 tối ngày 27/2.”

Cảnh Kỳ Trăn ngẩng đầu, “Địa điểm?”

Đường Tùng trực tiếp báo ra tọa độ: “N31°44′23.12 Vĩ độ Bắc, E110°39′56.21 kinh độ đông.”

Mọi người: “............”

Cảnh Kỳ Trăn yên lặng móc di động ra tra tọa độ.

Có lẽ Đường Tùng cũng đoán được bọn họ đang bối rối, nhưng y lại nghịch ngợm chớp chớp mắt, cố ý nói quanh co: “Đây là khu rừng nằm ở phía tây bắc tỉnh Hồ Bắc, nó giáp ranh Hồ Bắc, Hà Nam, Thiểm Tây và Trùng Khánh, khu vực này thuộc về tàn tích dãy Daba.”

(Dãy núi Daba, còn được biết đến với tên tiếng Trung là Dabashan, là một dãy núi ở miền Trung Trung Quốc giữa các lưu vực sông Hoàng Hà và sông Dương Tử. Một phần của dãy núi Qinling lớn hơn, nó cắt qua bốn tỉnh: Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Thiểm Tây và Hồ Bắc. Nó dài khoảng 1.000 km)

Cảnh Kỳ Trăn đã tra tọa độ xong, bỏ di động xuống, “Anh chỉ cần nói đó là Thần Nông Giá thì mọi người đều hiểu.”

(Thần Nông Giá là Lâm khu tương đương với cấp huyện duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Bắc. Lâm khu không trực thuộc địa cấp thị nào của tỉnh mà trực tiếp thuộc tỉnh. Nó có diện tích 3.253 kilômét vuông và ước tính dân số năm 2007 là 74.000 người. Dân cư trong lâm khu chủ yếu là người Hán (95%), 5% còn lại chủ yếu là người Thổ Gia. Vườn quốc gia Hồ Bắc Thần Nông Giá là một phần của lâm khu này. Năm 2016, Hồ Bắc Thần Nông Giá được UNESCO công nhận là Di sản thế giới.)

Những người khác tức khắc kinh ngạc.

Thấy vậy Đường Tùng dùng một tay chống đầu rồi mỉm cười.

Wilcox đột nhiên hào hưng: “Tôi biết Thần Nông Giá! Núi rừng ở đó cực kỳ đẹp!”

Lực chú ý của Mạn Mạn không đặt trên cảnh sắc của Thần Nông Giá, cô hơi nhíu mày nói: “Nếu khu vực ăn mòn xuất hiện bên trong Thần Nông Giá, có khi nào có thứ gì đó trong truyền thuyết dã nhân xuất hiện không?”

Đường Tùng đưa tay vỗ vỗ lên chồng tài liệu A4 bên tay phải y.

Cảnh Kỳ Trăn lập tức lấy một phần qua, vừa nhìn thấy hai dòng chữ in đậm trên đó: 《 Hướng dẫn sinh tồn trong rừng rậm hoang dã của quân đội ( sơ cấp) 》.

Cảnh Kỳ Trăn: “......”

Ok, câm nín toàn tập rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản sơn thôn bí ẩn sắp mở ra XD~

Hư cấu hư cấu hư cấu, vì lười đặt tên cho nên dùng địa danh thật 0.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.