Vì Cứu Vớt Thế Giới Tôi Dẫn Trái Đất Chạy

Chương 17: Chương 17: “Nguồn tin ở đâu?” - “Đất mẹ!”




Có lẽ cảm thấy bản thân quá yếu đuối khi tự thừa nhận mình là tó FA, Đường Tùng nhịn không được lạnh giọng hỏi: “Anh định giới thiệu ai đó cho tôi hả?”

Lão Tiêu bị y hỏi mà sửng sốt, “A? Hả.”

Sau khi trả lời hàm hồ, lão Tiêu nhanh chóng phục hồi lí trí, tức khắc mở ra kỹ năng nói chuyện của người trung niên: “Không, tôi biết bây giờ thanh niên mấy cậu đều theo đuổi tự do, thích yêu đương tự do, không thích bị giới thiệu xem mắt gì gì đó ha ha ha! Tôi xin lỗi, xin lỗi, cậu chưa làm ba mẹ nên không biết đó thôi, thi đại học ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của một đứa trẻ bình thường”

Đường Tùng cố gắng tự biện hộ khi bị lão Tiêu oanh tạc: “...... Hồi đó tôi cũng thi đại học.”

Lão Tiêu: “Vậy cậu càng phải hiểu những học sinh năm ba cao trung đang rất căng thẳng vì kỳ thi đại học, cậu không thể tùy tiện kích thích bọn họ! Có học sinh nào sẽ phát huy tốt khi gia đình gặp biến cố không?”

Đường Tùng câm nín nhìn lão Tiêu.

Đường Tùng tuổi trẻ tài cao thuận buồm xuôi gió, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ tưởng tượng ra được cảnh bản thân bị phụ huynh của một đứa trẻ năm ba cao trung gây khó dễ vì kỳ thi tuyển sinh đại học......

Cảnh Kỳ Trăn tình cờ ngồi ngay bên cạnh Đường Tùng, cậu muốn vỗ vai Đường Tùng để an ủi, nhưng lại nghĩ mọi người chỉ mới quen nhau nên cậu rụt tay về rồi nhìn anh ta đầy cảm thông, cậu nghĩ nghĩ một hồi bèn chọn một chai hồng trà lạnh trong đống đồ ăn vặt Đường Tùng đem tới, cố ý vặn mở nắp chai trước khi cho Đường Tùng.

Nhìn trên nắp chai hồng trà có ghi “Thêm một chai”, Đường Tùng lặng lẽ lau mặt: “......” Tôi rất cảm ơn!

Sau khi ngăn cản Đường Tùng thực hiện kế hoạch mời cô Lý Giang Lệ đến đây, Cảnh Kỳ Trăn kết hợp logic giả thuyết bong bóng vũ trụ do Trái đất đưa ra, trình bày đầy đủ, chi tiết suy đoán của bọn họ về siêu thị A, siêu thị B1, siêu thị B2 và thân phận của hai con quái vật kia.

Nghe thấy đám Cảnh Kỳ Trăn nghi ngờ quái vật là nhân viên trong siêu thị, Đường Tùng hơi kinh ngạc, cuối cùng còn than thở một câu: “Không lẽ đây là một vụ huyết án phát sinh do tranh chấp tình cảm? Cũng may tôi không có người yêu.”

Cảnh Kỳ Trăn yên lặng liếc nhìn y một cái.

Anh nhạy cảm với vấn đề này tới mức nào vậy người anh em, bây giờ đang nói chuyện công việc mà cũng không quên được nữa.

Bất quá Đường Tùng cũng chỉ lẩm bẩm một câu vậy thôi, y lập tức nói: “Hai mẫu vật giáo sư Phương mang về vẫn đang được cất giữ trong phòng thí nghiệm vì tình huống vẫn chưa rõ ràng. Tôi sẽ nói bên kia cho trước một bản sao kết quả xét nghiệm DNA, ngày mai sẽ an bài người đối chiếu DNA với các nhân viên làm việc trong siêu thị.”

Dừng một chút, Đường Tùng nói tiếp: “Còn về cô Lý Giang Lệ, chờ ngày mai con gái cô ấy đi học tôi sẽ sắp xếp người đến mời cô ấy qua đây, mọi người thấy được không?”

Kim Quế Quyên lập tức gật đầu, còn nhịn không được dặn dò thêm một câu: “Phiền anh nhất định phải bố trí thêm người bảo vệ cô ấy nhé, Cảnh sát...... Đường?”

Đang nói thì nhìn thấy Đường Tùng mặc quân phục, em gái thu ngân không biết nên gọi y là gì.

“Cứ gọi tôi là Đường Tùng.” Đường Tùng nở một nụ cười thân thiện, “Cô đừng lo, cô Lý sẽ không sao đâu.”

Kim Quế Quyên gật đầu cảm kích.

Cảnh Kỳ Trăn để di động của mình lên bàn rồi nói: “Chúng tôi vừa mới đọc được tin, có vẻ như chúng tôi không phải là nhóm duy nhất đột ngột biến mất trước mặt mọi người.”

“Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là nguyên nhân anh đích thân đến gặp chúng tôi!” Cảnh Kỳ Trăn nhìn về phía Đường Tùng.

Đường Tùng đơn giản gật đầu: “Đúng vậy.”

Xét cho cùng thì đây cũng là một vụ mất tích công khai, cho dù nó có phát sinh trong trung tâm thương mại Zila ở Trung Quốc, hay trong buổi party sinh viên ở bang Massachusetts thì đều có quá nhiều người mục kích tại hiện trường, hơn nữa còn có tin tức lùm xùm ở bờ cát đầy nắng ven biển Địa Trung Hải, sự kiện du khách mất tích tại danh lam thắng cảnh Great Rift Valley Đông Phi, sự mất tích trên tàu cao tốc Shinkansen ở Tokyo Nhật Bản và nhiều vụ mất tích khác đã diễn ra trên khắp thế giới trong cùng một ngày, những chuyện kỳ lạ này đã không cần phải giấu nữa.

—— Có quá nhiều người có mặt tại hiện trường và tin tức đã bị truyền đi khắp nơi.

Đường Tùng trực tiếp chiếu những sự kiện mất tích đã được thu thập trên toàn cầu lên màn chiếu lớn.

Mạn Mạn khẽ nhíu mày:“Chỉ trong một ngày mà đã có tới năm vụ mất tích sự sao?”

Đường Tùng gật đầu: “Ừ.”

Cảnh Kỳ Trăn vừa trấn áp Trái đất đang online hụ hụ hụ vừa nhạy bén hỏi: “Tình huống của bốn nhóm mất tích kia sao rồi?”

Đường Tùng hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp: “Còn đang mất tích.”

Tất cả người trong phòng họp đều đồng thanh hỏi: “Còn đang mất tích?!”

“Đúng vậy,“ Đường Tùng gật đầu, nhìn tám người đang ngồi quanh bàn họp, cười khâm phục: “Hiện tại các cậu là nhóm duy nhất trở về đầy đủ.”

Cảnh Kỳ Trăn tức khắc hiểu ra, “Sở dĩ các ngươi không chặn tin tức là vì muốn các quốc gia có người biến mất chủ động liên hệ với các người sau khi biết tin đúng không?”

Đường Tùng cũng không giấu giếm, “Đúng vậy, những vụ mất tích kỳ quái này có quá nhiều ẩn số. Chúng tôi cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”

Mạn Mạn hỏi: “Năm vụ án mất tích đã được xác định là có liên quan với nhau đúng không?”

Đường Tùng: “Nhân viên của chúng tôi đã tiến hành phân tích và so sánh toàn diện dựa trên vĩ độ và kinh độ của những nơi xảy ra án mất tích, thời gian phát sinh, số người mất tích, còn kết hợp thêm các tin đồn ở dân gian, dị văn đô thị và những thông tin khác, cuối cùng kết luận là ——”

“Là gì?” Lại cùng đồng thanh hỏi.

Đường Tùng: “Không có logic.”

Mọi người: “......???” Chúng tôi mong đợi nãy giờ mà anh lại cho chúng tôi nghe câu trả lời vậy hả?

Đường Tùng: “Dựa theo tin tức đang có thì không thể tìm ra quy luật của mấy vụ mất tích.”

Nói xong, ánh mắt của Đường Tùng lại rơi vào tám người đang có mặt, y lắc đầu, cười bất lực rồi nói tiếp: “Dựa vào tư liệu hình ảnh hoàn chỉnh các cậu cung cấp, nhân viên bên chúng tôi có một suy đoán mới, chẳng qua suy đoán này cũng chỉ căn cứ vào trường hợp mất tích cá biệt là các cậu ở Trung Quốc, không thể xem nó là một kết luận chính xác.”

“Những suy đoán này còn cần phải có thêm nhiều luận cứ, chuyện này rất bình thường,“ Cảnh Kỳ Trăn gật đầu rồi nói với Đường Tùng: “Cứ nói nghe thử xem?”

Đường Tùng: “Cũng giống siêu thị A, siêu thị B1 và siêu thị B2 các cậu đã suy luận, căn cứ vào manh mối các cậu cung cấp, chúng tôi nhận thấy tình huống trong thế giới khác có quan hệ chặt chẽ với thế giới hiện thực của chúng ta, nhưng cũng hơi khác biệt với thế giới hiện thực, chúng tôi nghi ngờ sự thay đổi này có logic và cũng bị thế giới hiện thực ảnh hưởng.”

Ở phương diện này, Tư Gia Dương phản ứng rất nhanh, “Ví dụ như ma nữ cô Lý và cô Lý Giang Lệ trong thế giới hiện thực, và cả tấm thẻ mua sắm ma nữ đã cho chúng tôi sao?”

Đường Tùng: “Tôi vừa cho người đi xác minh, Zila mall vẫn chưa tung ra loại phiếu mua hàng màu đen này, ngay cả trong máy tính riêng của cô Lý Giang Lệ cũng không có dự án này.”

Kim Quế Quyên đột nhiên lo lắng, “Vậy sếp của tôi có tin lời chúng ta không?”

Mạn Mạn liếc nhìn em gái thu ngân, nhắc nhở nhỏ: “Đừng lo, ít nhất sếp của cô cũng sẽ tin cảnh sát.”

Kim Quế Quyên bừng tỉnh, “A...... Đúng vậy, cảm ơn chị Mạn Mạn.”

Mạn Mạn mỉm cười, “Không sao, đừng khách sáo.”

Đúng lúc này, Trái đất đột nhiên “Chà” một tiếng trong đầu Cảnh Kỳ Trăn.

Cảnh Kỳ Trăn bị nó làm cho giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Trái đất: “=口= con người mấy anh chỉ mới ghi nhận được năm vụ mất tích thôi hả!?”

Đột nhiên trong lòng Cảnh Kỳ Trăn có dự cảm xấu, cậu hết sức bình tĩnh hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu vụ?”

Trái đất: “Tui thấy có ít nhất mười mấy tinh cầu! Mười, mấy, cái tinh cầu khốn nạn! hetui! guna! fuck! ばかやろ! 死ね! Verpissdich! Mấy tinh cầu đó cút xa tui đi!!!”

(hetui và guna là gì tui không biết, tra tùm lum rồi cũng không ra, mấy câu còn lại cũng tương tự như mẹ mày, ai muốn biết chi tiết thì hãy coppy paste lên gg dịch đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.