Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 54: Chương 54: Tình cảm của đại thúc là Tốt nhất (2)




Editor: Tứ Phương Team

Thấy Lộ Thượng bỗng nhiên thay đổi chủ đề, mặt anh vô cảm hỏi ngược lại, Vi Tưởng liền cứng đờ, tỏ vẻ hùng hồn trả lời: “Em làm sao hả, em có làm gì sai đâu?”

Lộ Thượng quay lại nhìn, ánh mắt mang theo ý lạnh nói không rõ, “Phải không?”

Vì bỗng nhiên bị anh nghiêm túc dọa sợ, Vi Tưởng mở miệng thở phào, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giải thích: “Thực xin lỗi, quả thật là em sai.”

Lộ Thượng hờ hững hỏi tiếp: “Sai ở đâu?”

“Sai ở chỗ không ngăn lại hành động gửi hoa tới của Tôn Gia Tề, nhưng việc này cũng không thể trách em. Hôm đó đi ăn em cũng nói rõ ràng rồi, anh ta nhất định muốn theo đuổi em một lần nữa, mà em cũng không biết tại sao em cự tuyệt rồi mà anh ta vẫn như cũ tặng hoa mỗi ngày, thậm chí đến tận bệnh viện bức em.”

Nghe cô nói như vậy, trong mắt Lộ Thượng bắt đầu rực lửa, “Cái gì, thế tại sao em vẫn cùng cậu ta đi ăn cơm, mà còn không chỉ một lần, đầu óc em bị lừa đá à?”

Thấy anh nói chuyện không xuôi tai, Vi Tưởng cũng không vừa ý, “Em làm sao lại bị lừa đá. Sinh nhật của em bị anh cho leo cây, tâm tình không tốt, bạn cũ mời em đi ăn một bữa thì có sao? Hơn nữa về sau cũng chia tay với anh rồi, dù em có thật sự nhận hoa của anh ta cũng không có liên quan đến anh. Rõ ràng em cũng là bị anh ức hiếp.” có ý

Lộ Thượng vẫn như cũ mất hứng đen mặt: “Em biết rõ anh ta có ý với em vậy mà em còn đi. Có phải lúc ấy nghĩ chia tay với tôi rồi quay lại với bạn trai cũ phải không?”

“Em không có.” Vi Tưởng theo bản năng phản bác.

“Em bảo tôi tin em như thế nào đây hả Vi Tưởng? Em có cái gì chính em hiểu rõ, trong lòng em nghĩ cái gì không muốn nói cho tôi biết, chính em cũng hiểu rõ. Chỉ cần em cảm thấy điều này đối với chúng ta là tốt, tôi có thể cả đời không muốn biết.” Lộ Thượng vô lực dùng ngón tay cái xoa xoa thái dương, trong lời nói tràn đầy mỏi mệt cùng thất vọng.

Nghe xong lời anh nói, Vi Tưởng bỗng nhiên có phần sợ hãi. Cô sợ nếu mình không nói rõ ràng, bọn họ thật sự không có khả năng quay lại, hoặc là nói cho dù hai người ở cùng một chỗ, có thể mỗi ngày sẽ lại xích mích, cái nhau như thế này. Mà sau này bản thân cô mỗi ngày cũng bởi vì chuyện trước kia giữ kín trong lòng lo sợ bất an, nhưng trên tất cả cô càng sợ Lộ Thượng từ đây về sau hoàn toàn không có lòng tin với cô.

Cô sợ.

Nghĩ tới đây, nước mắt Vi Tưởng đã bắt đầu trực rơi, có điều dừng một chút cô vẫn thấp giọng tự nói: “Thực xin lỗi, em… quả thật ngay từ đầu theo đuổi anh là em có ý đồ riêng. Trong lòng em không buông bỏ được quá khứ, hai năm qua thường xuyên bởi vì thất tình mà đau khổ, thậm chí thường xuyên mất ngủ. Sau này biết anh, tiếp xúc nhiều hơn, ở trước mặt anh em tìm thấy em ban đầu, thấy được bản thân mình chân thực nhất, hơn nữa anh trưởng thành chững chạc còn có bên ngoài đều phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của em, cho nên sau đó em đã bắt đầu theo đuổi anh, hi vọng mượn chuyện này quên đi chuyện trước kia.”

Nghe Vi Tưởng nói ra lời thật lòng, Lộ Thượng có một chút thất vọng không nói ra được, âm thanh anh không có bất kỳ nhiệt độ nào, “Tôi không biết tâm tư em vậy mà thâm sâu như thế, có phải cảm thấy tôi cực kỳ ngốc cho nên mời lừa gạt tôi.”

Nghe vậy, sắc mặt Vi Tưởng liền trắng bệch, cô cầm tay Lộ Thượng trên mặt bàn, “Em không có, anh hãy nghe em nói…”

Lộ Thượng lạnh lùng rút tay về, đứng lên muốn đi, anh sợ bản thân ngay sau đó không nhịn được nổi cáu với Vi Tưởng. Thấy anh muốn bỏ mình rời khỏi, Vi Tưởng nhất thời có chút luống cuống. Anh có phải cũng không cần cô nữa hay không, có phải đối với cô hoàn toàn mất niềm tin rồi phải không. Giờ phút này, trái tim cô đang đau nhói, giống như khoảnh khắc tiếp theo sẽ sốc đến nghẹt thở. Theo bản năng hoảng loạn cô đuổi theo gắt gao ôm lấy Lộ Thượng.

“Thực xin lỗi, em sai rồi.”

“Tha thứ cho em, em thật sự không phải cố ý.” Cô vừa nói vừa ôm Lộ Thượng khóc thút thít, “Ô ô… Quả thực ngay từ đầu em không thích anh, nhưng mà không biết từ bao giờ trong lúc bất tri bất giác đã yêu anh. Hu… Em còn bởi vì anh lạnh lùng mà thầm đau lòng, còn vì đám sinh viên nữ vây quanh anh mà ghen, lại vì anh không nhớ rõ ngày sinh nhật của em mà vô cùng thất vọng.”

“Anh còn nhớ rõ không… Ngày đó – ngày đầu tiên anh đồng ý hẹn hò với em, em hỏi anh có từng yêu em không, anh nói không nhớ rõ. Sau đó em có nói với anh là em yêu anh, kỳ thật lúc ấy chính là ý lời nói thật lòng của em, em thật sự đã trong lúc bất tri bất giác yêu anh rồi.”

“Anh đừng bỏ lại em có được hay không, đừng bỏ lại em…” Nói đến cuối cùng, Vi Tưởng vừa khóc thút thít vừa nỉ non.

Lộ Thượng nhẹ nhàng thở dài xoay người lại, bất đắc dĩ nói, “Thật sự là hết cách với em rồi, có thể sau này em giận anh cũng sẽ không đơn giản như thế nữa.”

Thấy thế, Vi Tưởng rốt cục lau đi nước mắt, giống như gà con mổ thóc ra sức gật đầu, “Không có, em sẽ không bao giờ nổi cáu với anh nữa.”

“Còn hay nói chia tay nữa không?” Lộ Thượng trừng Vi Tưởng.

Vi Tưởng lại liên tục lắc đầu.

Thấy thái độ hối lỗi của cô rất tốt, biết sai liền sửa đổi, Lộ Thượng lấy tay lau nước mắt cho cô, rồi mới ôm cô vào trong ngực. Giờ khắc này, cuối cùng anh cũng hơi cong môi, trên mặt thoáng hiện vẻ mãn nguyện mỉm cười.

***

Giữa trưa, bọn họ cùng Lâm Duyệt đi ăn cơm, đương nhiên là Lộ Thượng đãi khách.

Mặc dù có người mời nhưng Lâm Duyệt lại vô cùng buồn bực. Rõ ràng sáng nay anh xong việc, không phải làm việc nữa rồi, còn thừa vài ngày có thể đi chơi cùng Vi Tưởng, thế nào hiện tại bỗng nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, về sau anh liền đau khổ biến thành 1000 cái đại bóng đèn.

Anh đây bất luận thế nào cũng không thể chịu rồi. Vì thế ăn cơm xong anh liền tức giận nói lời tạm biệt rồi trở về khách sạn thu thập hành lý trở về thành phố A. Khai trương khu vui chơi quốc tế gì chứ, anh đối với Thanh Đảo vô cùng quen thuộc, về sau nếu không cần cùng Vi Tưởng giải sầu, anh mới không ở chỗ này đi bộ.

Mà từ khách sạn rời khỏi, Lộ Thượng liền dẫn Vi Tưởng tới Bát Đại quan nổi danh lân cận. Ở chỗ rừng cây mọc sát nhau này, anh nắm tay Vi Tưởng thong thả bước chậm, cuối cùng bọn họ đi bộ tới ven biển, hôn nhau dưới ánh hoàng hôn.

Mặt trời chiều ngã về tây, mãi đến khi ngồi trên xe trở về khách sạn, mặt Vi Tưởng vẫn còn chút hồng. Vậy mà Lộ Thượng ở bên bờ biển hôn cô! Này có thể coi như là họa phúc ở đời khó mà lường trước được?

Lúc Vi Tưởng trở lại khách sạn, thấy Lộ Thượng còn chưa có ý muốn về phòng, Vi Tưởng nhịn không được hỏi: “Giáo sư Lộ, anh không thuê phòng ở đây sao?”

“Có chứ.”

“Vậy anh sao không rời khỏi phòng em?” Nói hai chữ thuê phòng, Vi Tưởng cảm thấy không được tự nhiên, âm thanh của cô trở nên rất nhỏ.

Nghe vậy, Lộ Thượng cười rồi ngả người tới trước, nằm ở bên tai Vi Tưởng nhẹ giọng nói: “Cũng không phải chưa từng ngủ cùng, xấu hổ cái gì.”

Xong rồi, mặt Vi Tưởng lúc này hoàn toàn đỏ ửng, thực sự muốn chết tâm rồi. Cô nhịn không được trách cô trước kia có phải quá không rụt rè hay không, ai. Đúng là, sao lại bắt chiếc trò của cô, người đàn ông này sao học làm việc xấu nhanh thế.

Sau khi vào trong phòng Vi Tưởng, Lộ Thượng nhìn xung quanh rồi bắt đầu nhíu mày, “Nhà cửa có chút nhỏ, giường cũng nhỏ, đổi phòng khác đi.”

Vi Tưởng liếc nhìn anh, vừa ghét bỏ lại vừa xấu hổ giận dữ nói: “Anh muốn đổi thì đi mà đổi, em sẽ ở lại nơi này.”

“Được được, em nói cái gì thì chính là cái đó. Mệt mỏi một ngày, anh đi tắm rửa trước đây.” Nói xong, Lộ Thượng liền cởi áo khoác, vào phòng tắm.

Vi Tưởng nghe tiếng nước chảy bên trong, lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng. Hôm nay lại giống với lần trước sao? Bất quá trong mơ hồ, cô cảm thấy lần này bọn họ coi như là cửu biệt trọng phùng, không phải người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn sao, lần này có thể không giống với lần trước?

Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh mở, Lộ Thượng đi ra.

Chỉ thấy bên trên anh không mặc gì, trên da thịt màu đồng còn đọng lại mấy giọt nước đang chậm rãi chảy xuống, trượt đến phía dưới người nọ chỉ cuốn mỗi khăn tắm của khách sạn.

Cô nhìn chăm chú rồi mới ngây ngốc hỏi một câu,”Sao anh không mặc quần áo rồi mới đi ra?”

Lộ Thượng cầm khăn mặt trong tay, một bên lau mái tóc ướt sũng, một bên không chút để ý trả lời: “Dù sao tý nữa cũng phải cởi, cần gì phiền phức mặc vào?”

Bên tai Vi Tưởng lập tức nóng lên, ấp úng nói không ra lời. Lúc này Lộ Thượng lau khô tóc, sau đó chỉnh trang lại ngẩng đầu nhìn Vi Tưởng, phát hiện cô nhóc này mặt có chút như ẩn như không màu hồng phấn, liền cười đi tới, “Sao, xấu hổ rồi hả?”

Vi Tưởng chưa kịp nói, đã bị Lộ Thượng hôn lên. Anh cắn nhè nhẹ cánh môi mềm mại của cô, tay cũng bắt đầu không quy củ. Một lúc sau môi Lộ Thượng dời đi, Vi Tưởng đầy khẩn trương, mặt đỏ nói quanh co, “Em muốn đi tắm rửa.”

Lộ Thượng dừng động tác, rồi mới đứng thẳng ôn nhu vuốt tóc Vi Tưởng nói, “Cũng được, đi đi, đừng tắm lâu quá.”

Vội vội vàng vàng cầm áo ngủ, Vi Tưởng chạy một mạch phòng vệ sinh đóng cửa rồi bắt đầu vỗ ngực. Xem ra, tối nay anh sẽ không dễ dàng buông tha cô rồi.

Vi Tưởng nơm nớp lo sợ tắm rất lâu, thiếu chút nữa chà làn da đến ửng đỏ. Tắm xong cô lại lề mề một hồi lâu mới mở cửa đi ra.

Lúc này, đèn phòng tắt rồi, đã đổi thành đèn ngủ ấm áp. Thấy Lộ Thượng đã nằm xuống ngủ, Vi Tưởng rón rén ngồi ở bên kia giường nhẹ nhàng nằm xuống, rồi mới đắp một góc chăn, bắt buộc chính mình nhắm mắt lại yên tĩnh đi ngủ.

Cảm giác bên người có động tĩnh, Lộ Thượng mở mắt ra nhìn Vi Tưởng nằm ở bên cạnh bộ dạng nghiêm chỉnh thẳng tắp, nhịn không được cười khẽ một tiếng sau đó lấn đến gần cô, ôm cô vào trong lồng ngực mình, “Sao, em sẽ không cho rằng tối nay vẫn im lặng đi ngủ như thế chứ?”

Vi Tưởng mở mắt ra, mặt có chút ửng hồng, “Không có.”

Lộ Thượng lại trầm thấp nở nụ cười, rồi mới cúi đầu hôn lên môi Vi Tưởng, Lần này nụ hôn của anh nhẹ nhàng hơn mọi lần khác, lưỡi của anh trong lúc bất giác thăm dò vào khoang miệng Vi Tưởng, theo lưỡi của cô triền miên nhảy múa.

Anh ở trong thế nhiệt tình tấn công, mặt Vi Tưởng nóng lên động tình nhịn không được ngâm ra tiếng.

Mà tiếng ngân nhẹ như chất xúc tác khiến mắt Lộ Thượng càng sâu, tay không tự giác thăm dò vào trong áo ngủ Vi Tưởng. Bàn tay anh bị ngăn cách bởi áo ngực phía trên, không nặng không nhẹ bắt đầu xoa nắn. Hô hấp Vi Tưởng bắt đầu nhiễu loạn, cô không tự giác mở to mắt nhìn Lộ Thượng. Chỉ thấy người nọ hơi nuốt nước bọt, trán toát ra mồ hôi, mà trong mắt anh có một ngọn lửa không rõ tên.

Có thể là không nhẫn nại được, Lộ Thượng xoay người đem Vi Tưởng áp ở dưới thân, lại hôn lên môi cô, chỉ là lần này nụ hôn của anh có một tia cấp bách cùng mãnh liệt. Tay anh cũng chưa thỏa mãn cách nội y vuốt ve cô, mà là quấn đến phía sau cô tháo móc cài, rồi mới dọc theo da thịt mịn màng từ từ vuốt ve, cuối cùng lại trở về nơi mềm mại phía trên, ấm áp, mềm nhẹ, rồi mới từ từ chơi đùa.

Chỉ chốc lát, Lộ Thượng đã chậm rãi đem áo ngủ của Vi Tưởng từ đỉnh đầu bỏ đi. Thấy vậy dù ý thức có phần hỗn độn nhưng Vi Tưởng vẫn theo bản năng dùng cánh tay ôm lấy ngực.

Đôi mắt Lộ Thượng sâu tối, khàn khàn hỏi: “Tưởng Tưởng, có thể chứ?”

Vi Tưởng trong ý loạn tình mê ngượng ngùng gật gật đầu.

Thấy cô gật đầu đồng ý, Lộ Thượng nhẹ nhàng gợi mở, “Vậy thì thả tay ra, ngoan, em như vậy rất đẹp, tin tưởng anh.”

Lộ Thượng không có nói sai. Ở dưới ánh đèn u ám, mái tóc cô đen tuyền như tảo biển mềm mại trải trên ga giường trắng tinh, trên da thịt tuyết trắng nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt cùng với đôi gò bồng đào trong lúc hô hấp nhẹ nhàng lên xuống. Tất cả những hình ảnh này với Lộ Thượng đều cực kỳ xinh đẹp, anh nhịn không được dán lên môi Vi Tưởng, rồi mới từ từ hôn xuống phía dưới.

Lộ Thượng hôn từng chút từng chút ở trước ngực Vi Tưởng, thỉnh thoảng lại khe khẽ liếm một lần, cắn một cái. Vi Tưởng cảm giác trước ngực có một chút nhoi nhói, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, về sau không tự giác luồn hai tay vào giữa tóc Lộ Thượng.

Có lẽ là cảm thấy sự khích lệ của cô, Lộ Thượng nóng ran khó chịu lột đồ còn lại của hai người, rồi mới đưa tay đi thăm dò cơ thể của Vi Tưởng, ở chỗ kiều non mềm mại của cô chậm rãi khiêu khích. Thân thể Vi Tưởng từ từ trở nên vô lực, cô gắt gao cắn môi không cho chính mình phát ra âm thanh xấu hổ.

Hai thân thể trần gắt gao kề nhau, Lộ Thượng hôn Vi Tưởng, cười thì thầm: “Tưởng Tưởng, thả lỏng, đừng cắn.” Vừa dứt lời, Vi Tưởng liền cảm nhận được một trận đau đớn, sợ hãi bật ra tiếng: “Ách a… Đau.”

“Thả lỏng, thả lỏng, một lúc sẽ không đau nữa.”

Cưỡng chế dục hỏa trong lòng, chờ thân thể cô chậm rãi thích ứng với sự xâm nhập của anh, Lộ Thượng mới bắt đầu chuyển động.

Nhìn Vi Tưởng gắt gao túm lấy khăn trải giường, biểu tình kiều diễm, Lộ Thượng nhịn không được ở bên tai cô khẽ hôn, “Tưởng Tưởng, kêu đi, gọi tên của anh.”

Vi Tưởng vươn tay ôm lấy thân thể Lộ Thượng tràn đầy mồ hôi, yếu ớt gọi: “Giáo sư Lộ.”

Lộ Thượng liền nhéo ở đỉnh gò bồng đào của cô, trầm đục hổn hển nói: “Gọi tên.”

“Lộ Thượng… Lộ Thượng…”

Nhìn người dưới thân khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại mềm mại gọi tên mình, Lộ Thượng gia tăng động tác dưới thân, cuối cùng lên lên xuống xuống từng đợt kích động phóng thích trong người Vi Tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.