Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 53: Chương 53: Tình cảm của đại thúc là tốt nhất(1)




Editor: Tứ Phương Team.

Ngày thứ hai, mới sáng sớm Lâm Duyệt còn có công việc, địa điểm anh đến là một bãi tắm rất đẹp, anh muốn Vi Tưởng cùng đi đến đó. Cô có thể dạo chơi trên biển, dư một chút thời gian anh cũng có thể chụp giúp cô một bộ ảnh.

Sáng sớm cảnh sắc bãi biển rất đẹp, màu nước trong xanh, nghe nói muốn ngắm mặt trời mọc hay mặt trời lặn thì nơi đây là lựa chọn tuyệt vời nhất, lúc này Lâm Duyệt đang chụp hình cưới cho một đôi trên bãi biển còn Vi Tưởng thì tùy ý đi dạo xung quanh.

Phía xa có một phiến đá ngầm lớn được rất nhiều vỏ sò bồi đắp nên, dưới chân là cát mịn, đến đó liền nghe được một khúc hòa tấu giữa phiến đá ngầm và biển cả, xem như một loại hưởng thụ cũng không sai. Cách đó không xa có rất nhiều đá cuội muôn vàn hình dáng, Vi Tưởng bị hấp dẫn liền sảy chân đi về hướng đó.

Đúng lúc này điện thoại trong túi xách liền reo lên. Vừa lấy ra liền nhìn thấy dãy số điện thoại quen thuộc là cô sững sờ.

Tại sao lúc này Lộ Thượng lại gọi đến? Chuyện hai người không phải đã giải quyết xong rồi sao? Nghĩ như vậy cô liền phân vân không biết có nên nhận cuộc điện thoại này không.

Nghĩ một lúc vẫn là ấn nút từ chối.

Sáng sớm Lộ Thương đã đem Lộ Tử Việt gửi cho ba mẹ mình liền chạy sân bay đi chuyến sớm nhất đến Thanh Đảo.

Vừa xuống máy bay anh lập tức gọi điện thoại cho Vi Tưởng, không nghĩ tới cô gái này lại không thèm bắt điện thoại của anh, anh liền bạo phát cơn giận mà gửi tin nhắn cho cô: Nghe máy đi.

Vừa mới tắt điện thoại Vi Tưởng liền nhận được một tin nhắn. Nhìn tin nhắn chỉ có vỏn vẹn ba chữ liền cau mày. Lúc này Lộ Thượng liền gọi điện tới, cô thở dài mặt không đổi sắc nghe máy: “Có chuyện gì sao, không phải chúng ta đã nói sau này không liên lạc nữa à?”

Lộ Thượng xem nhẹ giọng điệu lạnh lùng của Vi Tưởng, cất giọng hòa hoãn nói: “Nghe lời, nói tôi biết hiện giờ em đang ở đâu, địa chỉ cụ thể nơi nào?”

“Anh hỏi làm gì?” Vi Tưởng cảm thấy hơi nghi hoặc khó hiểu.

“Anh vừa đến Thanh Đảo, bây giờ còn đang ở sân bay, chúng ta gặp mặt đi.”

Nghe thấy anh nói hiện đang ở Thanh Đảo cô có một chút ngoài ý muốn ngạc nhiên, nhưng chắc anh đến đây đã gọi điện cho cô chắc thật sự có việc, nghĩ nghĩ liền nói địa chỉ cho anh.

“Được, ở yên đó đừng đi lung tung, anh sẽ đến ngay.” Không cho Vi Tưởng cơ hội từ chối đã vội cúp máy ngay.

Cúp máy, Lộ Thượng vừa nói địa chỉ của Vi Tưởng cho tài xế đi ngay đến đó.

Bãi biển rất đông đúc dáng người qua lại, nhưng nghe theo miêu tả của Vi Tưởng, ở rất xa Lộ thượng đã thấy dáng người mặc bộ đồ màu hồng quả quýt tóc tết lại sau lưng là Vi Tưởng. Thấy cô ngồi xỏm nơi đó nhặt vỏ sò Lộ Thượng liền không tự giác nở nụ cười.

Quả nhiên vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành.

Aizz, đứa trẻ thì đứa trẻ, ai bảo trong lòng anh tất cả đều là cô chứ. Không tiếp tục nghĩ nhiều, Lộ Thượng liền bước đến gần cô hơn, từ phía nhẹ nhàng gọi tên cô.

Nghe được âm thanh quen thuộc, người Vi Tưởng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại. Lộ Thượng một thân trang phục thường ngày đứng sau lưng cô, nhất thời cô cũng không biết phải nói gì cho thích hợp. Nhiều ngày không gặp, trông anh tiều tụy hơn trước nhiều, hốc mắt còn thấy được quầng thâm mờ nhạt, râu cũng chưa cạo, tóc cũng dài hơi quá rồi. Hẳn là lúc trước anh thích sạch sẽ như vậy bộ dạng nào giống như bây giờ.

Thấy Vi Tưởng vẫn còn đứng ngây ngốc đáng yêu như vậy Lộ Thượng lại cảm thấy xinh đẹp vô cùng, nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.

Hai người lẳng lặng đứng đối diện, ai cũng không nói câu nào. Một lúc Vi Tưởng liền phản ứng kịp, cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn ôm anh, bình tĩnh hỏi: “Anh đến đây làm gì, có chuyện gì cần gặp mặt nói trực tiếp sao?”

Lộ Thượng mấp máy môi, liền kéo tay Vi Tưởng lại gần: “Đúng.”

“Có gì thì cứ nói, sau lại động tay động chân chứ.” Vi Tưởng sắc mặt không đổi rút tay về.

Lộ Thượng tiếp tục lôi kéo nắm lấy tay cô, lần này sức lực rất lớn, nhìn thấy xung quanh có quá nhiều người liền kéo Vi Tưởng đến phía sau một phiến đá.

“Anh lại giở trò gì, có gì thì nói kéo em đến đây làm gì?” Vi Tưởng hơi tức giận, gắt gao rút tay lại lui ra xa quay mặt đi.

Thấy thế Lộ Thượng liền gắt gao kéo cô lại ngã vào lồng ngực anh, từ phía sau ôm lấy cô.

“Anh lại phát điên cái gì chứ, buông em ra.” Anh vậy mà để tay ngay ngực cô, Vi Tưởng liền nóng nảy liều mạng vùng vẫy, hai tay quơ loạn xạ đánh đấm vào hai cánh tay Lộ Thượng.

Lộ Thượng đem cằm đặt ở đỉnh đầu Vi Tưởng chậm rãi nhắm mắt thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lát.”

Nghe giọng anh đầy mệt mỏi mà âm thanh lại dịu dàng như vậy Vi Tưởng cũng không vùng vẫy nữa. Trong phút giây đó, cô an tĩnh mặc cho anh ôm mình.

Lộ Thượng ôm chặt Vi Tưởng, ngửi thật sâu mùi hương trên tóc cô, giờ khắc này anh mới cảm thấy chân thực một chút, mới có cảm giác cô đang ở trong lòng mình mà không phải như giấc mơ mỗi ngày anh mơ.

“Thật nhớ em.”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói ấm áp nỉ non, Vi Tưởng giật mình, cũng tỉnh táo lại một chút, cô vùng khỏi vòng tay anh đến một khoảng cách an toàn mới châm chọc nói: “Anh nhớ em làm gì, đã có người phụ nữ khác thì đừng đến gần tôi, em không cần.”

Lộ Thượng cười bất đắc dĩ: “Vi Tưởng, anh giải thích thì em sẽ tin anh chứ?”

“Em tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao. Lộ Thượng, em không phải cô bé mười lăm mười sáu tuổi, anh nói ngon ngọt em liền tin tưởng mà chạy đến bên anh. Anh có người phụ nữ khác, tùy ý lừa gạt em vài câu, em còn ngốc nghếch tin tưởng anh, chờ đợi anh. Anh cảm thấy em sẽ tin sao, hay trong mắt anh lúc nào em cũng ngu ngốc như vậy?”

Sóng biển đánh tới, một cơn gió thổi qua. Lộ Thượng liền cởi chiếc áo trên người mình đi đến choàng lên người cô: “Thật xin lỗi, tối hôm đó anh không nên nói dối em, đó là vợ trước của anh, sợ em lại suy nghĩ linh tinh anh mới nói mình tăng ca.” Giọng điệu anh nhỏ nhẹ, đặt hai tay lên vai cô: “Hai tụi anh đã sớm không còn gì, lần này cô ấy về để thăm Tử Việt, hôm sau lại về nước, cho nên hôm đó chỉ là một cái ôm tình bạn thôi. Nếu hôm đó anh biết là sinh nhật em thì sẽ không đi ăn cơm cùng cô ấy, thật xin lỗi. Tin tưởng anh được không?”

Nghe Lộ Thượng giải thích xong Vi Tưởng liền há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói cái gì? Kì thật nghe Lộ Thượng giải thích từng chữ từng chữ với cô cô liền tin tất cả anh nói là sự thật. Liền hốt hoảng cứ đứng như thế một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề: “Sao anh lại giải thích với em, còn ý nghĩa gì nữa sao?”

Lộ Thượng nghe xong liền có phần tức giận: “Em cho là tại sao anh lại giải thích với em? Nếu không vì em, anh sao lại lo lắng, mỗi ngày ngủ đều mơ thấy em. Sẽ nửa đêm không ngủ để đặt vé máy bay đến nơi này tìm em sao?”

Vi Tưởng mấp máy khỏe miệng cuối cũng vẫn giữ im lặng.

Lộ Thượng mệt mỏi day trán, lại ôm lấy Vi Tưởng, gục đầu vào vai cô nhỏ giọng thì thầm: “Tha thứ cho anh, sẽ không có lần sau. Em có thể tùy ý xử phạt, được không?”

Trong lòng Vi tưởng đã tha thứ cho anh, bên ngoài vẫn bĩu môi nói: “Hừ. Ai biết hai người có liên lạc với nhau không. Mà anh lại không nói chuyện của anh, đối với chuyện của anh em không biết gì cả, em không dám khẳng định chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi cùng nhau được hay không.”

“Có anh, được không. Anh sẽ đi cùng em đến cuối con đường này. Chỉ cần em không rời xa anh.” Lộ Thượng ngẩng đầu, thâm tình nhìn Vi tưởng: “Chúng ta tìm một tiệm café ngồi nói chuyện, anh sẽ kể em nghe tất cả.”

Lộ Thượng dắt Vi Tưởng đến một tiệm café cạnh bãi biển, ngồi một chiếc bàn hướng ra biển, gọi hai ly café, Lộ Thượng chậm rãi kể cho Vi Tưởng nghe tất cả sự tình của mình và người vợ trước.



Quen Địch Tuệ tại đại học Stanford ở Mỹ, lúc ấy Lộ Thượng bị Phạm Minh Hạo kéo đi tham gia hội lưu học sinh ở Califonia, cũng lần đó Địch Tuệ vừa gặp anh đã nhất kiến chung tình.

Có lẽ từ nhỏ chỉ nhận được sự giáo dục về học tập, về mặt tình cảm anh tương đối chậm chạp hơn các nam sinh khác. Tốt nghiệp đại học cũng chưa từng yêu ai, vì thế mà anh thường xuyên bị bạn bè cười nhạo.

Lần này lại đặc biệt, đối với sự theo đuổi của Địch Tuệ anh cuối cùng cũng động tâm. Địch Tuệ nhỏ hơn anh năm tuổi, lúc này đang là thời điểm đẹp nhất của người con gái lại thông minh có ý chí tiến thủ, quả thật phù hợp với mẫu hình bạn gái của anh.

Không lâu sau anh cùng bạn bè đi tán gẫu, uống quá chén mà bị suất huyết bao tử phải nhập viện. Địch Tuệ hay tin rất nhanh, liền bỏ qua tất cả đến chiếu cố anh suốt thời gian anh nằm viện. Cũng là thời gian đó, hai người đã xác định tifnhcam của mình.

Địch Tuệ thật sự có rất nhiều khuyết điểm, cô không biết nấu ăn, cô cực kì độc lập, không muốn ỷ lại vào anh, nhưng Lộ Thượng anh chấp nhận bao dung tất cả. Cũng sau lần bị đau dạ dày đó anh không thích ra ngoài ăn, thậm chí còn quyết định học nấu ăn. Bình thường ở nhà là do anh nấu ăn, thậm chí việc nhà cũng do anh làm.

Địch Tuệ cũng cực kì hưởng thụ sự chu đáo của anh, đến năm hai họ liền đăng kí kết hôn, kết hôn không bao lâu cô liền có thai. Ngày đó cũng là ngày hai người cãi nhau nghiêm trọng nhất kể từ khi quen biết.

Lộ Thượng năm đó đã 29 tuổi, anh cực kì muốn có một đứa con của hai người, cho nên anh muốn cô giữ lại cái thai, thử thuyết phục cô sinh ra đứa bé, tất cả đã có anh lo. Nhưng Địch Tuệ lại không đồng ý, cô nhất quyết muốn bỏ đứa bé.

Cô mạnh mẽ độc lập như vậy, cô không muốn có con lúc này. Cô mới 24 tuổi, vẫn còn quá trẻ, cô không muốn đứa bé làm vướng bận sự nghiệp của mình, mọi sinh hoạt cuộc sống đều phải phụ thuộc vào đứa bé.

Hai người mỗi một lý lẽ riêng đi thuyết phục đối phương, cãi nhau là không tránh khỏi, chuyện khác Địch Tuệ ầm ĩ bao nhiêu Lộ Thượng vẫn nhẫn nại bao dung.

Nhưng lần này là lần đầu tiên Lộ Thượng không khống chế được, Địch Tuệ nổi giận đùng đùng bỏ nhà đi. Lần cãi nhau đó Lộ Thượng bỗng dung cảm giác mối quan hệ hai người càng trở nên bế tắc, càng ngày càng đi vào ngõ cụt.

Cuối cùng Địch Tuệ vẫn đồng ý sinh đứa bé, nhưng ngày Lộ Tử Việt tròn một tháng cô liền bỏ lại đứa bé đi theo học trưởng của mình.



Nghe Lộ Thượng giải thích xong, Vi Tưởng cảm thấy thật tự trách: “Thật xin lỗi, em không nên hỏi anh những chuyện này.”

Lộ Thượng cười cười: “Chuyện qua rồi, giờ anh và cô ấy chỉ là bạn bè, mỗi năm cô ấy về thăm Tử Việt một lần.”

“A… Tử Việt thật đáng thương. Thật muốn trở về ôm ấp thằng bé ngay bây giờ.” Nghĩ đến Lộ tử Việt bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ Vi Tưởng liền hồng hồng khóe mắt.

Lộ Thượng xoa đầu cô: “Anh hiểu được mà.” Nghĩ tới cái gì, anh bỗng thu liễm ý cười, nghiêm túc hỏi cô: “Anh đã giải thích cả rồi, em quyết định như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.