Vị Đắng Hôn Nhân

Chương 15: Chương 15: Thỏ con sập bẫy




Nhìn gương mặt đê tiện của Kayla sau khi thấy ảnh của Hạ Yên Nhiên mà Nhan Điềm cảm thấy thật kinh tởm. Cô ta khoanh tay trước ngực, lên giọng:

“Đàn ông như anh đúng là khiến người khác sợ hãi. Miệng thì bảo chỉ thích tôi nhưng khi nhìn thấy phụ nữ đẹp thì hai mắt lại sáng lên, tin lời anh đúng là ấu trĩ.”

Kayla bất ngờ ôm lấy Nhan Điềm, đặt những nụ hôn nhẹ lên cổ của ả. Hít hà hương thơm trên người của cô ta, hắn nói:

“Lời anh nói em không tin cũng không sao, nhưng mà em biết đấy, người của Cố Hiểu Phàm anh cũng muốn thử một lần.”

“Anh muốn ngủ với cô ta?”

“Chuyện đó tính sau đi. Tiểu Điềm, anh nhịn không nổi nữa rồi.”

Kayla kéo Nhan Điềm ngã nhào xuống giường, thuận tay cởi luôn bộ đồ ngủ của cô ta xuống.

“Á! Anh làm cái gì vậy, thả tôi ra.”

“Ngoan nào…”

Biệt thự Hanarix,

Đã 11 giờ đêm, cô vì thấy khát nước nên đã xuống dưới nhà để uống nước. Đi qua phòng làm việc của anh, cô thấy vẫn còn sáng đèn, có lẽ anh vẫn đang làm việc. Cô dừng lại, khẽ mở hé cửa và nhìn vào bên trong. Anh tất bật làm việc, hình như là để chuẩn bị cho dự án mới.

Cốc! Cốc!

“Vào đi.”

Cô có mang một chút nước lạnh vào cho anh để anh dịu bớt căng thẳng.

“Cô còn chưa chịu đi ngủ sao?”

“Thấy anh đang làm việc cho nên tôi mới mang nước lên. Anh uống đi.”

“Để đấy đi.”

Cô để cốc nước xuống bàn, nhìn qua một số bản vẽ của anh. Đúng là rất đẹp! Những bản thiết kế của anh phải khiến cô trầm trồ mà thán phục. Cô đứng im đó một lúc, thấy cô còn chưa chịu đi anh mới nói:

“Lại đây.”

“Sao?”

“Tôi nói cô lại đây, giúp tôi cái này.”

“À…vâng.”

Anh đưa cho cô một xấp giấy có bản vẽ theo thứ tự rồi nói:

“Sắp xếp nó theo thứ tự giùm tôi.”

“Được.”

Những mẫu thiết kế này đều là thiết kế độc quyền của KJB không ngờ cô có thể nhìn thấy nó trước khi được tung ra thị trường. Hai người quần quật làm việc mà quên cả việc đi ngủ.

Đồng hồ đã là 1 giờ sáng, lúc này cô đã quá buồn ngủ nên ngồi cạnh anh cứ gật gà gật gù. Trong khi đó, anh vẫn hoàn toàn tỉnh táo và làm việc một cách chăm chỉ. Đến lúc anh dừng lại cũng là lúc cô ngủ gục lên vai của anh.

“Hạ Yên Nhiên, Hạ…”

Anh nghĩ cô đã ngủ say nên cứ ngồi như thế một lúc, ai ngờ anh cũng buồn ngủ rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng hôm sau,

Vì nằm ngủ ở tư thế ngồi nên lúc tỉnh dậy cô cảm thấy toàn thân ê ẩm còn cổ thì như muốn gãy ra đến nơi. Nhìn xung quanh thì mới phát hiện đây không phải phòng mình, cô chợt nhận ra tối qua đã ngủ quên ở phòng làm việc của anh. Cô quay sang thì thấy anh đang ngồi ngủ ngon lành, tựa đầu vào lưng ghế. Lúc ngủ thôi sao cũng đẹp trai đến vậy, đúng là một vẻ đẹp không tì vết.

Cô tò mò với sống mũi đẹp như tạc của anh, đưa tay theo sống mũi cao vút ấy cô xuýt xoa:

“Đúng là rất đẹp.”

Dừng lại ở môi cô bắt đầu nảy sinh ham muốn. Ha…lúc này cô rất muốn hôn nhẹ lên đôi môi kia của anh, một chút thôi chắc không sao đâu nhỉ? Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa môi đặt lên môi anh. Đột nhiên, có một bàn tay giữ chặt lấy eo cô, ấn cả người cô sát xuống người anh. Cô giật mình mở mắt ra, bỗng dưng thành thế bị động. Người cưỡng hôn người khác lại trở thành người bị cưỡng hôn.

“Ư…ưm…”

Không thở nổi nữa rồi. Anh buông môi cô ra, cả hai đều thở dốc. Chết tiệt! Xấu hổ chết mất.

“Á!”

Bỗng dưng anh lao đến cắn vào môi của cô. Cô đau điếng, giữ chặt lấy môi, trên tay còn có cả máu.

“Cố Hiểu Phàm anh…”

“Chỉ là một chút phòng thân. Nếu tôi không cắn cô thì chắc sẽ bị cô cưỡng hôn lần nữa mất.”

“Cái...cái gì?”

Cô bất giác đẩy anh và đứng thẳng dậy.

“Tôi không cố ý hôn anh, chỉ là…vô tình thôi.”

Nói rồi cô chạy đi, chạy thật nhanh ra khỏi phòng này rồi đóng cửa lại. Lúc ra ngoài rồi cô mới cảm thấy tim mình đập rất nhanh, càng ngày càng nhanh.

“Mình…mình bị làm sao thế này?”



8 giờ sáng, tập đoàn KJB,

Nhan Điềm đi khập khiễng bởi hông còn đau sau sự dày vò đêm hôm qua, ả vừa đi vừa lẩm bẩm chửi Kayla:

“Tên khốn đáng chết làm mình đau đến mức không thể đi bình thường được.”

Đến khi gặp Hạ Yên Nhiên ở đại sảnh của công ty, Nhan Điềm tỏ ra bình thường, còn tươi cười làm như thân thiết với cô lắm.

“Thư ký Hạ, chào buổi sáng.”

Cô quay sang, thật lạ vì hôm nay Nhan Điềm lại chủ động chào cô.

“Chào cô, giám đốc Nhan.”

Cô cũng không muốn nói chuyện lâu với người phụ nữ này nên đã nhanh chóng rời đi. Nhưng đột nhiên Nhan Điềm lại chạy đến, giữ lấy tay cô:

“Chờ chút, tôi có chuyện muốn nói.”

Bình thường Nhan Điềm toàn kiếm cớ gây chuyện với cô nhưng hôm nay lại chủ động nói chuyện với cô một cách bình thường, thật đáng nghi. Cô không muốn nhưng cũng không thể lịch sự từ chối lời đề nghị. Thấy Nhan Điềm đi khập khiễng cô tò mò hỏi:

“Cô bị đau lưng sao?”

“À…chỉ là bị đau chút thôi, không có gì đâu.”

Còn không phải tại tên chết giẫm Kayla hay sao? Ai đó vừa được nhắc tên chắc đang hắt xì hơi liên tục.

“Có chuyện gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian.”

Nhan Điềm gượng cười, ả nghĩ một thư ký quèn như cô thì lấy đâu ra việc mà nhiều thời gian.

“Cô biết tập đoàn JS chứ? Lần trước vì cô đã để mất hợp đồng với bên Vương Thị nên lần này tôi muốn tạo cơ hội cho cô là kí hợp đồng với JS.”

“Giám đốc Nhan, cô trở nên tốt với tôi như vậy từ khi nào thế?”

“Chẳng lẽ cô không muốn sửa sai sao?”

Nhan Điềm đưa cho cô danh thiếp của Kayla - giám đốc JS.

“Đây là số điện thoại của CEO tập đoàn JS. Nếu cô nghi ngờ lòng tốt của tôi thì có thể tìm hiểu. Việc tư ra tư, việc riêng ra riêng, tôi cũng không phải loại người lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm hại cô đâu.”

Lời Nhan Điềm nói thật sự rất khó tin. Cô ta diễn cứ như thật vậy, bộ mặt giả tạo đó nếu không làm ảnh hậu thì hơi phí. Tuy nhiên cô vẫn cầm lấy danh thiếp đó và xem qua. Dường như cá đã cắn câu, Nhan Điềm liền đứng dậy:

“Vậy nhé, cô tự suy nghĩ đi.”

Ả khập khiễng rời khỏi đó. Cô vẫn ngồi im, nhìn tấm danh thiếp và có vẻ hoài nghi. Nhưng tấm danh thiếp này trông rất thật và tập đoàn JS nghe cũng rất quen.

Ai đó vừa rời đi đang nở một nụ cười mãn nguyện. Nhan Điềm đứng một góc, lấy điện thoại gọi cho Kayla.

“Thỏ con đã sập bẫy giờ chỉ chờ anh hành động thôi.”

“Tiểu Điềm, em thật sự muốn giúp anh…với cô ta sao?”

“Bớt lảm nhảm đi, đó không phải là điều anh muốn à. Tốt nhất là chơi nát cô ta cho tôi, nghe chưa?”

“Anh không ngờ là em lại độc ác đến thế đấy Tiểu Điềm.”

“Những kẻ cản đường tôi đều sẽ phải nhận sự trừng phạt…”

“Thôi được rồi, anh biết rồi, gặp lại em sau.”

Tút tút tút… Cuộc gọi kết thúc, Nhan Điềm mỉm cười nhìn vào màn hình điện thoại nói tiếp câu nói vừa rồi:

“…kể cả anh, Kayla.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.