Sáng hôm sau,
Hôm nay là ngày nghỉ nên Hạ Yên Nhiên đã tới chỗ của Tiểu Linh để gặp mặt người bạn này. Tiện thể cô cũng muốn dành thời gian tìm hiểu về tập đoàn JS mà Nhan Điềm có nhắc đến.
Thấy cô chăm chú nhìn vào máy tính, Tiểu Linh cau có bày bộ mặt không vui vẻ chút nào:
“Nay là ngày nghỉ mà cậu cũng phải làm việc à? KJB đó đang bóc lột sức lao động của nhân viên hay sao?”
Cô bật cười, phây phẩy tay:
“Không, mình đâu có làm việc. Chỉ là mình đang tìm thông tin về tập đoàn JS.”
“JS? Cái tên này quen quá.”
Dương Tiểu Linh đưa tay vuốt cằm, mặt đăm chiêu nghĩ ngợi một lát.
“Sao thế? Cậu biết gì về tập đoàn này sao?”
“Hình như mình có nghe qua hãng thời trang JS, nó rất nổi tiếng ở Châu Mỹ, sức ảnh hưởng của JS cũng khá lớn đấy tuy nhiên ở khu vực chúng ta lại không ưa chuộng cho lắm.”
“Thì ra là vậy…”
Vậy là Nhan Điềm không lừa cô, thật sự có tồn tại một tập đoàn JS và nó còn là một công ty ngoại quốc nữa. Nhưng Nhan Điềm ghét cô như vậy lại tự nhiên giúp cô việc này thì thật là nghi ngờ.
“Nhưng mà sao lại hỏi về JS?” Tiểu Linh bất chợt lên tiếng.
“À không có gì đâu.”
Rời khỏi cửa hàng của Tiểu Linh, cô cầm theo laptop, rảo bước đi bộ trên đường. Đang mải suy nghĩ về JS và những lời Nhan Điềm nói nên lúc sang đường cô đã không chú ý, suýt chút nữa thì bị xe tông phải.
Két!
Xe ô tô phanh gấp gây ra âm thanh chói tai. Cô giật mình, suýt chút nữa là chết rồi.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Cô cúi đầu xin lỗi tài xế của chiếc xe. Cứ tưởng sẽ bị ăn chửi một trận, ai ngờ khi cửa kính hạ xuống lại gặp người quen.
“Hạ Yên Nhiên, tình cờ thật, không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Phó…Phó Tổng?”
Chiếc xe nhích lên một chút nữa đến gần chỗ của cô hơn.
“Thật sự xin lỗi Phó Tổng vì vừa nãy tôi không để ý.”
“Không sao, anh cũng phải xin lỗi vì suýt tông trúng em. Em có rảnh không? Anh muốn đi cùng em tới một nơi.”
“Dạ?…”
Là ngày nghỉ nên cô cũng không có việc gì để làm nên đã đồng ý theo Phó Thuần. Ngồi lên xe của Phó Thuần cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn khi ngồi cùng xe với Cố Hiểu Phàm.
“Em vừa ở cửa hàng của Tiểu Linh về sao?”
“Vâng, ngày nghỉ nhưng cửa hàng của cậu ấy rất đông khách.”
“Biết kinh doanh buôn bán cũng là một trong những điều cần phải học tập. Tiểu Linh chắc đã học kĩ lĩnh vực này rồi.”
“Vâng, cậu ấy từng học cùng tôi về chuyên ngành quản lý.”
“Còn em? Em học chuyên ngành thiết kế sao?”
“Vâng.”
“Tuy chúng ta khác ngành, khác khóa nhưng vẫn thường xuyên gặp mặt, em nhớ chứ?”
Đúng là hồi còn học đại học cô, Tiểu Linh thường xuyên gặp Phó Thuần. Ngày đó cô còn rất hâm mộ vị học trưởng này nữa, đến bây giờ vẫn vậy, cô vẫn còn hâm mộ Phó Thuần và tập đoàn Phó Thị của anh ấy.
Phó Thuần đưa cô đến Triển lãm Thời Trang Eva nằm ở ngoài thành phố. Nơi này vô cùng to lớn, không những thế vẻ bên ngoài của nó rất lộng lẫy, đẹp và sang trọng không khác gì những resort cao cấp.
“Nơi này là…Triển lãm Thời Trang Eva? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”
“Chúng ta vào trong thôi.”
Cô không thể tin được một người bình thường như mình cũng có thể vào trong Triển lãm nổi tiếng như thế này.
“Chờ chút, liệu chúng ta có thể vào trong không?”
“Sao lại không, anh sẽ đưa em vào.”
Phó Thuần nắm lấy tay của cô kéo vào. Muốn vào đây thì phải có vé mời và phải qua hai lần soát vé bởi những người canh cổng. Thế nhưng hai người vào trong lại không bị bất cứ ai cản lại, cứ như thể mình là chủ nhà vậy.
Bên trong Triển lãm rất rộng, toàn bộ đều phát sáng bởi hiệu ứng kim cương của tường. Cô bị nơi này làm cho lóa mắt, nhìn đâu cũng thấy treo những bộ đồ đẹp.
“Philips, lâu rồi không gặp.”
Bỗng dưng một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, mặc bộ vest rất lịch lãm bước ra ngoài. Người này tên là Philips, sau khi nhìn thấy Phó Thuần còn mỉm cười đáp lại một cách tự nhiên:
“Phó Tổng, anh tới rồi.”
“Đây là Philips, nhà thiết kế nổi tiếng đến từ London cũng là quản lý ở đây. Còn cô ấy là Hạ Yên Nhiên, một nhà thiết kế trẻ đang theo đuổi ước mơ.”
Nhanh chóng Phó Thuần đã giới thiệu hai người làm quen với nhau. Cô không ngờ mình có thể được đứng trước mặt một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới như Philips.
“Hai người có thể tự do tham quan nơi này, tháng sau ở đây sẽ tổ chức Triển lãm hi vọng có thể gặp lại cô Hạ.”
“À…vâng, cảm ơn anh.”
Nói rồi Philips vào trong, để lại không gian rộng lớn cho hai người. Phó Thuần dẫn cô đi tham quan những nơi trong Triển lãm này.
“Triển lãm này có 3 tầng, hầu hết những mẫu thiết kế nổi bật nhất sẽ được trưng bày ở tầng 1. Em nhìn những cái giá treo đang để trống kia đi, tháng sau chúng sẽ được treo kín bởi những bộ đồ mới nhất.”
Nghe Phó Thuần nói vậy cô lại nảy sinh ham muốn. Cô cũng muốn thiết kế của mình được treo ở đó.
“Nếu được anh sẽ giúp những thiết kế của em được treo ở đây.”
“Có…có thể sao?”
“Sao lại không thể chứ? Những người có vé đều là những người nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang, họ có thể là kinh doanh, đầu tư hoặc là nhà thiết kế, idol hay fashionista... Tất cả những người đó đều có con mắt đánh giá cực kỳ tốt, để bọn họ tiếp cận thiết kế của em sẽ giúp em học hỏi được nhiều điều.”
Cô không thể tin được Phó Thuần lại có thể giúp cô được như thế. Thiết kế của cô được trưng bày ở Triển lãm mang tầm quốc tế này sao? Thật khó tin được.
Sau khi tham quan một vòng, hai người cũng tạm biệt Philips để đi về. Ngồi trên xe, cảm giác đứng trong Triển lãm của cô vẫn còn hiện hữu trong đầu.
“Tháng sau em có thể cùng anh tới đây được không?”
“Sao? Tới Triển lãm này ạ?”
“Ừ…sao thế? Tại anh không có ai đi cùng nên mới mời em, em không thích sao?”
“Không, không phải…tôi…rất thích.”
“Thế thì cứ vậy nhé!”
…
Biệt thự Hàn Gia,
“Thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?”
Hàn Văn Triệt bày đầy giấy tờ trên bàn rồi hí hoáy viết cái gì đó. Đã mấy ngày nay rồi, Hàn Văn Triệt cứ đọc rồi viết nhưng thật sự không biết là viết cái gì. Đến quản gia nhà họ Hàn cũng cảm thấy lo lắng.
“Ông không cần để ý đến tôi đâu, cứ đi làm việc của mình đi.”
Lão quản gia lắc đầu rồi rời đi. Sau khi viết xong, Hàn Văn Triệt tỏ ra vô cùng thích thú và khoái chí.
“Hehe, lần này chắc chắn sẽ lên chuyện.”
Hàn Văn Triệt tức tốc cầm theo tờ giấy đầy chữ đó lái xe rời đi. Đống bày bừa trên bàn cũng lại phải đến tay lão quản gia dọn dẹp.
Hàn Văn Triệt lái xe đến biệt thự Cố Gia để gặp Cố Tinh Nhi.
“Hàn thiếu gia chờ chút, Cố tiểu thư sẽ xuống ngay.” Một người hầu rót trà cho Văn Triệt rồi nói.
Từ trên lầu, một thân ảnh xinh đẹp, ăn mặc vô cùng gợi cảm bước xuống cầu thang. Hàn Văn Triệt há hốc miệng, tròn hết cả mắt lên nhìn theo dáng vẻ ấy.
“Oáp…Là ai muốn gặp bổn tiểu thư vậy?” Cố Tinh Nhi ngáp ngủ.
“Tiểu thư, là thiếu gia của nhà họ Hàn.”
Cố Tinh Nhi nhìn thấy Hàn Văn Triệt, khẽ nhếch mày:
“Lại là cậu à? Muốn gặp tôi có chuyện gì đây?”
Người hầu kia lui xuống, Cố Tinh Nhi bước đến trước mặt của Hàn Văn Triệt. Họ Hàn kia thực sự bị Cố Tinh Nhi quyến rũ đến mức không biết trời đâu đất đâu. Hàn Văn Triệt để tờ giấy xuống bàn, áp sát đến, khẽ nựng cằm của Tinh Nhi.
“Lâu ngày không gặp, chị càng ngày càng khiến em mê mệt.”
Cố Tinh Nhi hai má ửng hồng nhưng vẫn cao ngạo hất tay của Hàn Văn Triệt ra:
“Đừng nịnh hót nữa, có chuyện gì thì nói đi.”
Hàn Văn Triệt cúi xuống cầm tờ giấy đầy chữ kia đưa cho Cố Tinh Nhi.
“Chị đọc qua đi.”
“Gì đây? Cậu tính làm tiểu thuyết gia sao?”
“Chị nghĩ gì thì là thế đó. Gọi em là tiểu thuyết gia cũng được bởi vì nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết tình cảm mà em thêu dệt sẽ là Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên.”
Phải…
Hàn Văn Triệt đang lên kế hoạch gắn kết cô và anh như lời ông nội nhờ vả mà hơn hết chính là vì người chị đẹp kia.