Vì Đó Là Anh

Chương 37: Chương 37




Hôm nay là ngày đầu tiên hắn vào tập đoàn học việc. Hắn thức giấc từ sớm, chuẩn bị tươm tất mọi thứ

-Hân, giúp anh-Hắn đưa chiếc cavat trước mặt nó, nài nỉ

-Gì cờ? Anh không tự thắt được à?-Nó há hốc mòm, ngạc nhiên hết cở

-Không?-Hắn nhúng vai, ngây thơ

-Mỗi lần đi dự sự kiện hay đi diễn gì đấy, ai thắc giúp anh?-Không ngờ một Đình Phong hoàn hảo, được hàng nghìn người mến mộ lại không biết thắc cavat một công việc rất ư là đơn giản

-Chị phục trang hoặc là Nam hay Đăng Dương thắc giúp

-Không có em thì ai thắc giúp. Chã nhẽ sáng sớm chạy sang nhà anh Đăng Dương hay Nam nhờ hả?- Nó đứng trên giường, thành thục thắc cavat cho hắn

-Một là anh không thắc để vậy đi làm. Hai là chạy sang nhà nhờ mẹ thắc-Hắn tiện tay ôm lấy eo nó

-Rồi. Chồng em lịch lãm thật-Nó ngắm hắn từ trên xuống dưới một lược, không kiên dè, nhiệt tình khen hắn

-Chồng em mà lại....-Hắn vuốt tóc, hất hàm

-Em đùa không ngờ anh lại nghĩ thật-Nó ôm bụng cười sặc sụa

-Anh đi làm đây. Không nói chuyện với em. Người gì đâu mà dối lòng thấy ớn-Hắn lấy gối đánh vào mông nó, rồi bước ra ngoài

-Trưa này anh có về ăn cơm không hay để em mang lên công ty nha!-Nó chạy theo sau hắn cười tủm tỉm

-Có biết anh bị đều vào chi nhánh nào đâu mà mang cơm

-Anh nhắn tin hay gọi điện cho em là được chứ gì

-Ở nhà ngoan-Hắn hôn lên trán nó đầy yêu chiều

-Anh đi làm ngoan-Nó làm giống hệt hắn

-Vào nhà đi. Tiểu yêu-Hắn phóng xe đến tập đoàn

Hắn đi rồi, nó ở nhà buồn chán hôm nay lại không có lịch luyện tập, định rủ Lan Anh và Diệp Vi đi đâu đấy chơi cho đỡ buồn nhưng nhớ ra bọn họ phải đi chơi với tình yêu rồi rảnh ran đâu mà đi cùng nó. Cuối cùng, nó quyết định về nhà mẹ cũng lâu rồi từ ngày nó và hắn kết hôn nó chưa một lần về nhà.

-Mẹ ơi! Con về rồi này-Nó chạy vào nhà gọi mẹ. Giờ này chỉ có mỗi mẹ là ở nhà thôi

-Cứ tưởng lấy chồng rồi thì quên mất bà già này chứ-Mẹ nó từ trên lầu đi xuống

-Sao con quên mẹ được, mẹ là nhất rồi không ai thay thế được-Nó ôm lấy mẹ làm nủng

-Con gái lớn đã có chồng rồi mà cứ như con nít-Mẹ nó hiền từ xoa đầu nó

-Mẹ giúp con-Nó nghiêm túc, ánh mắt đầy chờ đợi nhìn mẹ nó

-Có chuyện nhờ vả mới về tìm tôi vậy mà tôi cứ tưởng cô nhớ tôi-Mẹ nó giọng hờn dỗi

-Thôi mà mẹ. Cũng chỉ vì con muốn nấu cho con rể của mẹ một bữa ăn nên mới nhờ vả. -Nó nài nỉ

-Từ bao giờ con có hứng thú với mấy chuyện nội trợ vậy?

-Mẹ có giúp con không?-

-Rồi rồi

Hai mẹ con cùng nhau vào bếp, mẹ nó nấu mọi thứ còn nó chỉ có thái rau củ.

-Bữa ăn này hình như là do mẹ nấu thì phải-Mẹ nó

-Con cũng giúp mẹ rồi. Còn bị đứt tay nữa này, đau lắm đó-Nó chìa cái ngón tay bị đứt trước mẹ nó xem như là bằng chứng cho quá trình thái rau củ

-Ở bên đây ai nấu ăn?- Mẹ nó vừa chiên thịt vừa hỏi

-Anh Phong ạ!-Nó trả lời như đó là đều hiển nhiên

-Học nấu ăn đi con gái, ai đời để chồng mình mang tạp về vào bếp-Mẹ nó nghiêm giọng nhắc nhở

-Con sẽ cố-Nó

Đang trò chuyện cùng mẹ thì điện thoại nó sáng đèn là tin nhắn từ hắn “Anh làm tổng giám đốc ở sunflower “

-Mẹ định từ bỏ việc công ty về nhà làm bà nội trợ đảm đang sao?-Nó đọc tin nhắn xong quay sang nhìn mẹ đầy tò mò

-Mẹ rất muốn ở nhà hưởng thụ cuộc sống an nhàn nhưng..... một mình ba con không thể nào quản lí nổi. Phải chỉ anh em con chịu vào công ty giúp mẹ thì tốt biết mấy-Mẹ nó mở lời đề nghĩ

-Con không thích kinh doanh. Vài năm nữa con sẽ đi hoc chuyên nghành thiết kế sau đó vào công ty làm nhà thiết kế.-Nó rất muốn ba mẹ nghĩ ngơi nhưng khổ nổi nó không hề hứng thú với việc kinh doanh

-Con đã là nhà thiết kế của công ty từ lâu rồi. Cái mà mẹ muốn đó là con trở thành một người đều hành công ty chứ không phải là.....-Mẹ nó là thế đấy không nhắc đến kinh doanh thì thôi một khi nhắc đến thì lại ca cẩm

-Con nghĩ Nam thích hợp hơn con-Nó ngán ngẳm câu nói của mẹ nó. Sinh ra trong một gia đình có địa vị, từ nhỏ nó và Nam đã được định sẳn sẽ trở thành người thừa kế cái sản nghiệp nhà mình. Nó thừa biết đều đó, nhưng nó cũng biết bản thân nó không đủ dũng cảm như ba mẹ có thể chịu đựng áp lực từ nhiều phía, không thể một mình mà chóng đỡ cả cái tập đoàn lớn như thế. Đôi lúc nó cảm thấy bản thân thật ích kỉ, luôn đùng đẩy trách nhiệm cho anh trai mình

-Thôi được rồi con gái. Mẹ không phải là người độc đoán, mẹ sẽ không ép buộc con làm những việc con không muốn. Đó chỉ là mong ước của mẹ-Mẹ nó thừa hiểu cái tính khí ngang bướng của nó, bà cũng không muốn ép nó

-Cũng đến giờ trưa rồi con đi nha mẹ-Nó nhìn đồng hồ rồi mang cơm đến cho hắn

************************************

Nó bước vào công ty sunflower đến quầy lễ tân lễ phép hỏi

-Chị ơi! Cho em hỏi phòng của tổng giám đốc ở đâu ạ!-Nó nở nụ cười rạng ngời

-Em lên tầng 5 rẽ trái sẽ đến phòng tổng giám đốc-Chị lễ tân nhiệt tình

-Em cảm ơn ạ-Nó cúi chào rồi vào thang máy

Nó đi đến phòng hắn, đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào

-Bận đến mức em vào mà không biết luôn sao?- Nó đặt cơm lên bàn hắn

-Em làm sao?- Hắn chỉ tay vào mên cơm nó vừa mang đến. Nó gật đầu

-Ăn được không?- Hắn tỏ vẻ không an tâm cho mấy

-Không chết đâu

-Tay em. Đưa anh xem-Hắn kéo tay nó, đặt nó ngồi lên đùi mình

-Sau này em đừng làm nữa-Khuôn mặt hắn hiện rõ hai chử không hài lòng

-Sau lại chưng cái bộ mặt ấy ra hả? Có biết là em mất cả buổi sáng để làm cho anh không?- Nó không vui

-Anh xin lỗi nhưng sau này đừng làm nữa. Em bị đứt tay nữa rồi này

-Mau ăn đi-Nó bảo hắn ăn rồi ngồi ngó nghiên căn phòng làm việc của hắn. Căn phòng màu trắng, bàn làm việc của hắn được giữ căn phòng, bên phải là bộ sofa, bên trái là một tủ gõ dùng để chứa tài liệu. Còn cánh cửa ở cạnh tủ là gì nhỉ, nó tò mò tiếng lại mở cửa trước mắt nó là căn phòng ngủ đầy tiện nghi

-Công ty con thôi mà cũng hoành tráng đến vậy-Nó nói với hắn

-Anh sướng thật nha vừa vào công ty đã nhảy ngay lên ghế tổng giám đốc-Nó nói tiếp

-Em thử sướng giống anh đi rồi biết-Hắn ôm nó từ phía sau

-Lúc nảy, mẹ có ý định muốn em vào công ty làm việc-Nó thở dài

-Em nghĩ sao?-Hắn

-Cũng chưa rõ. Anh không có trợ lí riêng?- Nó quay lại ôm cổ hắn

-Vai ngày đã. Anh còn phải sắp xếp lại nhiều thứ-Hắn dụi đầu vào cổ nó

-Anh nghĩ ngơi đi. Em về đây-Nó đẩy hắn ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.