Vì Em Mà Đến

Chương 2: Chương 2: Kiếp trước kiếp này




Edit: @suchaclover

Chu Tư Đồng xuyên sách rồi, hơn nữa còn xuyên vào trong cuốn sách nội dung cũ kỹ.

Kiếp trước cô gia đình khá giả, ba mẹ yêu thương không hết, thành tích lại xuất sắc, đạt được vô số giải thưởng danh giá trong cuộc thi đàn dương cầm. Cũng được người đối xử như một tiểu công chúa. Chỉ là một ngày kia, lúc cô học cấp ba, ba ba cô bị mọi người đồn đoán là ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, hơn nữa còn có một đứa con ngoài giá thú.

Mẹ Cô không chịu được đả kích này, cả người suốt ngày ngây ngây ngốc ngốc, suốt ngày chửi bới oán hận, còn có lúc đánh đập cô. Lý do là vì trên người cô chảy dòng máu của tên đàn ông cặn bã kia. Chu Tư Đồng lúc đầu còn thương tâm khóc lóc, nhưng về sau, cô không còn khóc nữa.

Bị đánh thì sao, đánh đến chết luôn thì sao? Cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Gia đình vốn bình yên hạnh phúc, một đêm liền thay đổi quá nhiều, cô học hút thuốc, uống rượu, còn đánh nhau. Học tập cũng bỏ xó, sau này còn thường xuyên tụ tập với một đám côn đồ.

Dày vò bao nhiêu năm, cuối cùng ba và mẹ cũng ly hôn, có thể trong cuộc hôn nhân này, cả hai người họ đều cảm thấy tổn thương quá sâu sắc, cũng không muốn níu kéo bản thân nữa, cũng không còn nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước đây nữa. Dưới tình huống như thế, Chu Tư Đồng trở thành một đứa bé trơ trọi, một thân một mình, cô đơn tĩnh mịch. Trái hẳn hoàn toàn với cô bé vui vẻ, hay cười, lại đường mọi người yêu thương, gia đình ấm áp trước đây nữa.

Sau đó, cô xuyên việt.

Xuyên vào trong cuốn sách từng xếp hạng nhất trên Tấn Giang, một bộ ngôn tình cẩu huyết não tàn, tổng tài văn, cô trở thành người thứ ba, một nữ phụ tâm cơ độc ác, kết cục bi thảm.

Bất quá, Chu Tư Đồng cảm thấy không sao hết. Cô bị mẹ đánh đập nham hiểm, bị ba ba vứt bỏ không màn, còn chuyện gì có thể tồi tệ hơn như vậy sao?

Xuyên cũng đã xuyên rồi, chi bằng sống cuộc đời này theo ý mình, không làm những điều trái lương tâm, như vậy là có thể bình an sống yên ả rồi.

Hơn nửa, thân phận hiện nay của cô rất tốt. Ba ba của nguyên chủ là Chu Văn Cường, vài năm trước gặp tai nạn trên công trường mà qua đời, mẹ là Đinh Thục Phân, bán giày ở một tiệm thời trang trong thành phố. Thường ngày bận rộn lo toan mọi việc, cơ hội chạm mặt với nhau rất ít. Hơn nữa, nguyên chủ trước đây là một người vô cùng ham hư vinh, trong nội tâm cô ghét bỏ Đinh Thục Phân suốt ngày chỉ biết an phận làm công ở tiệm giày, làm cho cô ta thẹn thùng trước mặt bạn bè. Mỗi lần có người hỏi công việc của gia đình thì cô ta đều cảm thấy coi thường người mẹ này. Nếu hai mẹ con ở nhà gặp mặt nhau, nguyên chủ cũng ít chủ động nói chuyện với Đinh Thục Phân.

Như vậy ít ra giúp Chu Tư Đồng tránh được cùng với Đinh Thục Phân thân mật.

Xảy qua chuyện kiếp trước của ba mẹ cô, cô đối với hai chữ tình thân này đặc biệt lãnh đạm. Sự chán ghét không khỏi nãy sinh trong lòng, cô coi bản thân giống như Tề Thiên Đại Thánh hồi xưa, sinh ra từ một tảng đá, không cha không mẹ.

Bất quá, Đinh Thục Phân quả thật rất yêu thương đứa con gái này. Bình thường đều đối với nguyên chủ cẩn thận lời ăn tiếng nói, thà chính mình nhịn đói ăn trầu nuốt cải cũng sẽ cố gắng thỏa mãn hết mọi yêu cầu của nguyên chủ. Mà rõ ràng, có quá nhiều việc nguyên chủ muốn nhưng lại vượt quá năng lực của bà.

Chu Tư Đồng nhớ, có một lần cô đọc trong sách, nguyên chủ muốn một chiếc di động đời mới nhất, Chu Thục Phân làm gì có tiền, cũng chạy đến chợ đen bán máu, sau đó mua cho con gái một chiếc di động mới.

Nghĩ tới đây, Chu Tư Đồng cau mày.

Đúng là tình thương của mẹ thật vĩ đại, nhưng cũng nuông chiều quá mức trầm trọng đi. Nguyên chủ không tim không phổi, không nhìn thấy người mẹ này đối với bản thân tốt bao nhiêu, thà rằng chịu cực cũng không nói với con gái nữa lời than vãn. Ít nhất cô xuyên vào trong đây nửa tháng rồi, mỗi lần gặp Đinh Thục Phân cô đều cảm thấy không được tự nhiên cho lắm,

Cô thở dài, lấy trong túi xách ra cái chìa khóa cửa, tiến vào ngôi nhà hiện tại của bản thân. Nói là nhà, thật ra chỉ là một căn phòng không đến năm mươi mét vuông, vừa vào cửa chính là nhà bếp, bốn vách tường tạo lại thành một thứ miễn cưỡng gọi là phòng khách kiêm phòng ăn. Bên tay phải từ cửa ra vào là buồn vệ sinh nhỏ hẹp, trước mặt có hai căn phòng, một cho cô, một cho Đinh Thục Phân.

Hiện giờ mới năm giờ chiều, Đinh Thục Phân đương nhiên không có ở nhà. Chu Tư Đồng đi vào phòng, cởi bỏ túi sách trên người ra, sau đó lại đi vào phòng bếp, nhìn sơ một vòng.

Trong tủ lạnh không có đồ ăn, chỉ còn một chén cơm nguội tối hôm qua ăn không hết cùng vài quả trứng gà. Chu Tư Đồng thuận tay lấy chén cơm ra, lại lấy thêm vài quả trứng gà, bật lửa đổ dầu, đợi dầu nóng liền bỏ trứng vào, sau đó xào một ít cơm, bỏ thêm chút muối, một chén cơm chiên trứng vô cùng đơn giản, nhưng ăn thì ngon lắm.

Cô một tay cầm chén cơm chiên trứng, khom lưng kéo cái ghế nhỏ ra ngồi lên, sau đó tập trung ăn xong cơm. Đúng rồi, đây là cơm tối của cô.

Ăn xong, sửa soạn là nhà bếp một chút, Chu Tư Đồng quay về phòng ngủ.

Một căn phòng không lớn, bốn vách đều dán giấy dán tường màu hồng phấn, bất quá giấy dán tường đã cũ kĩ lắm rồi, màu sắc có chút nhợt nhạt, ở góc tường để bung keo hết thảy. Nhưng mà cô thấy, nơi này vẫn rất ấm áp, căn phòng của một cô bé nhỏ tuổi chưa trưởng thành.

Chu Tư Đồng kiếp trước, đã thi vào cao đẳng, đột nhiên lại xuyên vào trong truyện biến thành một nữ sinh cấp ba. Nhưng mà cô thật lòng không có tâm tình gì mà đọc sách.

Cô ở trong phòng đi qua đi lại, muốn tìm một quyển tiểu thuyết ngôn tình hoặc truyện tranh để thay đổi một chút không khí. Nhưng đáng tiếc nguyên chủ tâm tình một lòng muốn đổi đời, cả ngày lẫn đêm đều cố gắng học tập, lòng dạ làm gì thanh thản tới mức đi đọc sách giải trí.

Chu Tư Đồng mỗi một nơi đều lật tung lên, sau đó chỉ có thể ngã xuống giường, nhắm mắt lại ngủ.

Bên ngoài phòng của Đinh Thục Phân có truyền hình, nhưng cô cảm thấy bản thân mình với Đinh Thục Phân vẫn chưa quen thuộc lắm, cũng không nên tùy tiện đi vào phòng của bà.

Không có chuyện gì làm được, chỉ có thể ngủ mà thôi.

Chu Tư Đồng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người mở cửa, cô lập tức giật bắt mình, cả người nhảy lên trên giường.

Kiếp trước, cô một thân một mình ngủ trong một căn phòng lớn, nhưng buổi tối lại không dám ngủ quá sâu, một chút động tĩnh nhỏ cũng làm cô tỉnh giấc.

Cẩn thận kéo khe cửa ra nhìn, liền thấy bên ngoài có một ánh sáng yếu ớt chiếu vào, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Chu Tư Đồng cảm thấy tâm tình thỏa lỏng. Là Đinh Thục Phân.

Xem ra là bà ấy mới tan sở về nhà.

Cô liền nhẹ nhàng khép cửa lại, bước về giường nằm, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Bên ngoài lại phát ra tiếng lộp độp, sau đó âm thanh dừng ở bên ngoài cửa phòng cô. Chu Tư Đồng trùm mền kín đầu, nhắm mắt ngủ.

Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Nghe được cách gõ rất cẩn thận, giống như sợ hãi sẽ làm cô tức giận vậy. Chu Tư Đồng không lên tiếng, hai mắt vẫn nhắm.

“Đồng Đồng.” Đinh Thục Phân lên tiếng, mang theo vài phần do dự cùng nịnh nọt: “Con đang ngủ sao?”

Chu Tư Đồng mím môi không lên tiếng, nhưng thật ra trong lòng rất muốn trả lời bà. Nhưng cô không biết nên làm thế nào mới tốt, Đinh Thục Phân nếu tưởng cô đang ngủ có thể không kêu nữa.

Nhưng Đinh Thục Phân biết, cô rõ ràng không có ngủ.

Nguyên lai là vì nguyên chủ trước đây đều học bài và đọc sách tới khuya, hiện tại giờ nàng căn bản nguyên chủ sẽ không đi ngủ.

Đinh Thục Phân biết, con gái đối với mình lãnh đạm, không thèm để ý. Bà cũng không bỏ cuộc, cầm túi đồ trong tay dơ lên, phối hợp lên tiếng: “Con không phải vẫn muốn mua quần áo từ nhãn hiệu XX sao. Vừa vặn mẹ mới lãnh lương, mua cho con một bộ rất hợp với mùa này, một chiếc áo liền váy. Đồ mẹ để ở dưới cửa, con xem thử coi có vừa không.”

Nói xong, bà buôn túi đồ trong tay, xoay người muốn đi, nhưng chưa đi được hai bước, thì đã nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ phía sau.

Đinh Thục Phân sững sờ một cái, sau đó quay đầu nhìn cô.

Thiếu nữ đứng trước cửa, thân hình mảnh mai, tóc dài rũ xuống bả vai, giống như một ngôi sao sáng khác hẳn với không gian tối mịch bên trong. Đinh Thục Phân không nhìn rõ được trên mặt con gái mình đang có biểu hiện gì.

Nhưng quả thật, Chu Tư Đồng không biết nên biểu hiện như thế nào, cô cũng không rõ trong lòng đang cảm thấy thế nào. Cô chỉ thấy hai hốc mắt mình nóng lên, lỗ mũi vì ráng hít thở mà mỏi nhừ. Cô nghe từng lời Đinh Thục Phân nói, trong nhất thời nhảy từ trên giường xuống, mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Giờ đây, lại không biết nên đối mặt với bà ấy như thế nào.

Cô biết bản thân nên gọi Đinh Thục Phân một tiếng mẹ, nhưng môi mấp máy một lúc lâu, vẫn không mở miệng được.

Trải qua sự tình của kiếp trước, cô đối với chữ mẹ này cũng có tâm lý mâu thuẫn dữ dội. Cho nên, cuối cùng chỉ đành buông ra một câu không đầu không đuôi: “Tối rồi, nghỉ ngơi sớm.”

Đinh Thục Phân sững sờ, một lúc sau âm thanh run rẩy, hai mắt phiếm hồng: “Con cũng ngủ sớm đi, bây giờ đang lúc lớn, mỗi ngày đều thức khuya đối với thân thể sẽ không tốt.”

Bà quả thật không nhớ lần gần nhất Chu Tư Đồng nói chuyện với mình là lúc nào. Bà nói xong câu này, trong lòng quả thật thấp thỏm.

Chu Tư Đồng nguyên bản trước đây đều cảm thấy mẹ mình hay dài dòng kể lễ, lại rất phiền toái, những lời bà ấy vừa nói, chỉ sợ là nguyên bản trước đây đã sớm không chịu được mất kiên nhẫn.

Nhưng không nghĩ tới con gái không có chút nào không kiên nhẫn, lại ôn hòa nhỏ giọng trả lời bà: “Con biết rồi, ngủ ngon.”

Đinh Thục Phân sững sờ, sau đó cũng ừm một tiếng, nói ngủ ngon.

Chỉ là khi bà trở về phòng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống cuồn cuộn.

Chu Tư Đồng trở về phòng, cũng nhìn trần nhà ngây ngốc chốc lá, sau đó mới kéo chăn cố gắng ngủ.

Ngày hôm sau, sáng tinh mơ cô đã tỉnh dậy.

Nhân viên công ty Mậu Dịch đều làm việc hết công suất, cực khổ hơn những người khác gấp mười lần, Đinh Thục Phân bởi vì gia cảnh khốn quẫn, muốn kiếm được tiền nên kiêm luôn hai phần công việc. Mỗi ngày đều tới công xưởng làm việc, cho nên không được nghỉ ngơi nhiều, buổi sáng không thể dậy sớm để làm đồ ăn sáng. Nhưng bà cũng không thể không mua đồ ăn sáng, mỗi ngày đều mua bánh bao bên ngoài ăn đại, có đôi khi vội vàng cũng quên mất không ăn.

Hôm nay, Chu Tư Đồng thức dậy sớm, rời giường làm đồ ăn sáng.

Dùng nồi cơm điện nấu một ít cháo trắng, so với mỗi bữa ăn mà Đinh Thục Phân tùy tiện ăn mỗi ngày thì cháo trắng cũng được tính là tốt hơn. Làm xong hết thảy, Chu Tư Đồng lấy cặp sách, rón rén mở cửa ra đi học.

Cùng lúc đó, ở một biệt thự sang trọng, khung cảnh bên ngoài đều là xa hoa tráng lệ, trên bàn cẩm thạch bày một đống đồ ăn, có bánh mì kẹp trứng, còn có trái cây và sữa tươi. Nam chủ Thẩm Kỳ ngồi trên bàn, trên tay cầm một tờ báo, một mực chờ đợi em gái xuống lầu cùng dùng bữa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.