Edit: @suchaclover
Thời điểm Thẩm Tụng Viện xuống lầu, đã thấy anh hai cô ngồi ở bàn ăn vừa đợi mình vừa xem báo.
Thẩm Kỳ bề ngoài ôn hòa trầm tĩnh, gò má cao hình dáng tinh xảo, vừa ưu nhã, vừa nam tính. Mặc dù chỉ tùy tiện ngồi trên ghế đọc báo cũng làm người khác cảm thấy đây là một bức họa đồng dạng với cảnh đẹp ý vui, làm người khác không khỏi đắm chìm mà thưởng thức.
Thẩm Tụng Viện huýt sáo một cái, sau đó bước xuống cầu thang, đồng thời hướng Thẩm Kỳ kêu một tiếng anh hai.
Một bên có người giúp việc đồng thanh gọi cô là đại tiểu thư, có người kéo ghế ra cho cô ngồi xuống bàn ăn. Thẩm Tụng Viện ngồi xuống ghế, đối diện với Thẩm Kỳ, lúc này hắn mới chậm rãi đem tờ báo trên tay đặt qua một bên, ngồi ngay ngắn chỉnh tề bắt đầu ăn sáng.
Thẩm Tụng Viện uống một ít sữa tươi. Thẩm Kỳ không mở miệng nói một câu nào, trong tay cầm dao và nĩa chuẩn bị ăn. Thẩm Tụng Viện có thói quen ăn sáng bằng sữa và bánh mì, Thẩm Kỳ thì ăn cháo trắng rau dưa, thêm một cái trứng luộc là đủ hoàn hảo.
Thẩm Tụng Viện nhìn Thẩm Kỳ ngón tay thon dài bắt đầu bóc trứng luộc, nhịn không được liền nói: “Anh hai, anh chỉ mới có hai mươi bảy, làm ra bộ dạng già nua như vậy làm gì. Giống như những cán bộ già nua về hưu vậy mỗi ngày đều uống trà xanh. Còn anh, bữa sáng mấy năm nay đều là cháo trắng rau dưa với trứng, anh không thấy ngán sao?”
Thẩm Kỳ không thèm để ý tới cô, vẫn như cũ chậm rãi bóc trứng. Đợi đến khi vỏ trứng đều được bóc hết, mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tụng Viện. “Em hôm qua bắt nạt bạn học?”
Thẩm Kỳ có một đôi mắt dài lãnh đạm, trong lời nói không có chút mảy may rung động nào, tuy nhiên từng lời từng chữ vẫn làm người khác cảm thấy kính sợ.
Thẩm Tụng Viện nắm chặt bánh mì trong tay, sau đó tùy tiện viện lý do, cười cười nói: “Làm gì có, anh nghe ai nói bậy.”
Thẩm Kỳ không trả lời, chỉ duỗi tay cầm một xấp hình ném tới trước mặt. Thẩm Tụng Viện vừa nhìn sấp hình, vừa nhìn Thẩm Kỳ, trong đống ảnh, là hình hôm qua tên đại ca đầu đàn bị đâm một miếng thủy tinh lên bả vai, máu chảy một đống dưới đất. Đằng sau là ba tên thuộc hạ đầu xanh đầu đỏ đủ màu sắc. Thẩm Tụng Viện mím chặt môi, không nói gì.
Anh hai cô, cô hiểu rõ, trước giờ hắn không thích tranh luận thứ gì, nói chuyện một cách trực tiếp là đưa ra bằng chứng,
“Tại sao bắt nạt bạn học?” Thẩm Kỳ hỏi một cách đơn giản.
Nghe hắn lại nhắc tới vấn đề này, Thẩm Tụng Viện quăng ổ bánh mì đang cầm trong tay xuống dĩa, ngước lên nói: “Cô gái tên Chu Tư Đồng đó, hừ....”
Thẩm Tụng Viện trên mặt đều là tức giận, cắn răng, nhưng vẫn không nói ra lý do.
Còn về nguyên nhân á? Cô muốn Chu Tư Đồng giám thị Trần Oánh Oánh, xem cô ta có cùng với Sở Khiên có ý tứ gì đó sau lưng mình hay không. Ai ngờ Chu Tư Đồng lại không thèm nể mặc cô, bỏ qua trực tiếp những lời cô nói. Mẹ của Trần Oánh Oánh và mẹ của Thẩm Tụng Viện là bạn bè thân thiết, gia đình hai bên là chỗ có quen biết, huống chi ngày xưa Thẩm Kỳ đối với Trần Oánh Oánh cũng rất tốt, hiện tại nếu cô nói ra sự việc này, không phải sẽ bị mắng một trận hay sao. Cho nên, nói nhiều lại thành nói bậy, Thẩm Tụng Viện lựa chọn trầm mặc.
Thấy cô không nói ra nguyên nhân, Thẩm Kỳ cũng không hỏi nữa. Hỏi cũng vô ích, Thẩm Tụng Viện sẽ không nói thật, chi bằng không hỏi nữa.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Tụng Viện xách túi sách muốn ra ngoài, sau lưng, Thẩm Kỳ lãnh đạm lên tiếng: “Hôm nay đi xe bus đến trường, còn nữa, tháng này không có tiền tiêu vặt.”
Thẩm Tụng Viện tức giận mà quay đầu lại trừng mắt với hắn. Nhưng, Thẩm Kỳ xem như không thấy gì cả, chỉ tập trung ăn cháo trắng rau dưa cùng trứng luộc.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Tụng Viện hừ một tiếng, đem theo túi xách phẫn nộ mà rời khỏi.
Phản kháng cũng vô ích. Cô nói thêm một câu chỉ sợ tháng sau tiền tiêu vặt cũng bị trừ đi, cô chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn mà làm theo thôi.
Thẩm Kỳ sau khi ăn sáng xong, người giúp việc tự động mang đến tây trang màu đen sẫm đưa cho hắn, lúc này, Thẩm Kỳ cũng ra khỏi cửa chuẩn bị đi làm. Bên ngoài xe đã sớm đậu sẵn, chờ hắn lên xe, lập tức giẫm chân ga, xe chạy ngay ra đường lớn.
Nửa tiếng sau tập đoàn Thẩm Thị.
Cuối cùng cũng đến công ty, Thẩm Kỳ không muốn nhiều lời lập tức tiến vào thang máy cá nhân đi lên tầng hai mươi tám.
Vào phòng làm việc của chính mình, Thẩm Kỳ thoát tây trang ra treo lên gậy treo quần áo gần đó, tiếng tới bàn làm việc rộng lớn ngồi xuống,
Lúc này, có người gõ cửa phòng, Thẩm Kỳ lên tiếng, đi vào bên trong phòng lúc này Lý Hạo, cả người diện một thân tây trang màu đen hướng Thẩm Kỳ đi đến.
Lý Hạo là Đội trưởng đội bảo an tập đoàn Thẩm Thị, cũng là hộ vệ đắc lực bên cạnh Thẩm Kỳ.
Lý Hạo đưa tới trước mặt hắn một cái túi hồ sơ: “Chủ tịch, đây là hồ sơ tôi điều tra về bạn học kia của tiểu thư.”
Thẩm Kỳ tiếp nhận, bên trong là ảnh chụp của Chu Tư Đồng.
Một cô gái bề ngoài thanh tú, sạch sẽ, lại mạnh bạo mà dọa năm tên đàn ông xăm trổ đầy mình bỏ chạy té khói. Trong tay cầm một mảnh thủy tinh bén nhọn mà chĩa vào cổ của tên đại ca, trên mặt đều là lạnh lùng, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Thẩm Kỳ tiện tay bỏ xuống ảnh chụp, cầm lên xấp hồ sơ cá nhân đã được điều tra kỹ lưỡng.
Tính danh: Chu Tư Đồng
Phụ Thân: Chu Văn Cường
Mẫu Thân: Đinh Thục Phân
Cô gái này bối cảnh đơn giản, cộng thêm bối cảnh cha mẹ, vừa đủ hai trang giấy là đã nói rõ ràng sự việc từ nhỏ tới lớn cô từng trải.
Chỉ là khi Thẩm Kỳ nhìn đến phụ thân của Chu Tư Đồng, là Chu Văn Cường.
Sáu năm trước ở vườn hoa của Tỉnh An Đô Thị, trượt chân từ mái nhà mà ngã chết, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
Sáu năm trước, thời điểm hắn mới thừa kế xí nghiệp của gia tộc, mà Tĩnh An Đô Thị là là công trình mà phụ thân hắn giao cho để khảo nghiệm trình độ. Có thuận lợi thừa kế tập đoàn Thẩm Thị hay không là nhờ vào khu đô thị này. Còn nếu bản thân không thông qua, sẽ trực tiếp bị vứt bỏ.
Cho nên năm đó hắn quyết, bằng mọi giá chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể thua.
Thẩm Kỳ đặt những tài liệu lên bài, trầm ngâm một hồi, sau cùng lên tiếng: “Theo dõi sát tiểu thư, tuyệt đối không thể đẻ con bé gây khó dễ cho Chu Tư Đồng.”
Lý Hạo đáp một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.
Thẩm Kỳ duỗi tay đè lên ấn đường, trong lòng không khỏi suy nghĩ, Chu Văn Cường đã qua đời, hắn không nên để con gái ông gặp chuyện không may nữa.
##
Thời điểm Chu Tư Đồng đến phòng học, bên trong còn chưa có người nào đến, chỉ có hàng thứ ba chính giữa có một bạn học nam ngồi, gập đầu xuống làm bài tập.
Áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, bộ dạng vô cùng đơn giản, nhưng rõ ràng bạn học này lại toát lên người vẻ cao quý khác hẳn.
Người này chính là nam chính trong truyện, Sở Khiên.
Nguyên chủ Chu Tư Đồng vì hắn đã chịu đựng, ẩn nhẫn nhiều năm, yêu đến muốn phát điên.
Ngay từ đầu hắn dùng hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, Chu Tư Đồng cũng không tiếc thân mình, dùng sắc đẹp hy sinh, tiến về phía công ty địch, cố gắng tìm chứng cớ giúp hắn giải trừ nguy cơ của công ty.
Nhưng mà Sở Khiêm từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình nữ chính. Hắn nói nữ chính thuần khiết, lại nhu nhược, trong cảm nhận của hắn, nữ chính giống như một ánh trăng sáng trên bầu trời, còn Chu Tư Đồng thì lại đối nghịch hoàn toàn, cô làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, bởi vì Chu Tư Đồng quá ác độc.
Con mẹ nó ánh trăng sáng. Nguyên chủ Chu Tư Đồng cực khổ thế nào cùng ngươi gầy dựng sự nghiệp, cả thân mình cũng bán rẻ, lại còn dám dùng những lời lẽ như thế nói với cô. Nguyên chủ hy sinh thân mình vì hắn, thời điểm đó sao lại không nói cô ác độc, tới khi mọi việc được giải quyết rồi, có thể ổn định theo đuổi chân ái rồi, mới quay lại ghét bỏ nguyên chủ ác độc?
Nam nhân đúng là cặn bã.
Chu Tư Đồng trong lòng thầm dán cho Sở Khiêm cái mát cặn bã, sau đó đi thẳng đến bàn của mình ngồi xuống, lấy trong cặp ra quyển sách tiếng Anh, bắt đầu học.
Liên quan gì tới cô. Cô chỉ là không biết họa hay phúc mà trùng họ trùng tên với Chu Tư Đồng mà thôi. Cũng không phải nguyên chủ, cho nên cô nhất định sẽ, tuyệt đối sẽ không thầm mến một nam nhân không ra gì như thế. Đối với cô, Sở Khiêm sau này sống hay chết, cô cũng không quan tâm.
Chu Tư Đồng đem sách tiếng Anh đọc lại một lượt nghiêm túc. Từ lúc xuyên vào trong đây, hơn nửa tháng rồi cô vẫn kiên trì trạng thái ăn không ngồi rồi, căn bản không muốn lại đi đọc lại sách, hoặc là lại làm bài tập. Bất quá, tối hôm qua cùng Đinh Thục Phân làm vài sự kiện lớn, cô đột nhiên cảm thấy, bản thân phải tiếp tục việc học.
Con gái là người duy nhất còn sót lại trên đời mà Đinh Thục Phân có thể trông cậy, càng nghĩ Chu Tư Đồng càng cảm thấy thương tâm. Gia đình hiện nay rơi vào cảnh khốn quẩn này, cô chỉ có thể học tập nghiêm túc, lấy một tấm bằng đại học tốt, sau đó tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định mới mong có thể thay đổi cuộc sống được.
Cũng may bản thân cô kiếp trước thành tích học tập rất tốt, coi như là sau cấp ba mới bắt đầu bỏ bê không học, nhưng ở kiếp này, cũng chỉ mới tiến vào cấp ba mà thôi, chỉ cần cô tập trong học tập, cô tin tưởng có thể bắt kịp tiến trình.
Lúc này, có vài bạn học lục đục tiến vào phòng, yên tĩnh lúc trước bị đánh vỡ hoàn toàn, Chu Tư Đồng vẫn tập trung hết sức lực bản thân vào trong quyển sách tiếng Anh trước mặt. Bên cạnh có người ngồi xuống, chóp mũi thấp thoáng hửi được có một mùi thơm nhè nhẹ, đồng thời một âm thanh mềm mại vang lên: “Tư Đồng, sao hôm nay cậu tới sớm vậy?”
Chu Tư Đồng nhíu mày. Nhưng vẫn không trả lời, duy trì trạng thái cũ cúi đầu, chỉ tập trung vào sách vỡ.
Chủ nhân của âm thanh kia thấy cô không để ý, chẳng những không lùi bước, ngược lại còn duỗi cánh tay đến trước mặt cô, nhìn cô cười dịu dàng: “Tư Đồng, sao cậu không nói chuyện với mình.”
Chu Tư Đồng tránh đi tay cô, âm thầm thở dài, sau đó ngẩng đầu lên.
Một cô bé tóc chạm vai, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, đôi mắt to tròn linh động, bên trong còn có sóng quang lưu chuyển, không có bất kỳ nam nhân nào trên đời này chống lại được vẻ dục hoặc này. Đây chính là nguyên nữ chính của chúng ta, Trần Oánh Oánh. Tất cả nam nhân trong truyện đều bị vẻ quyến rũ mê người này của cô mà mê hoặc.
Rất không khéo, Chu Tư Đồng và Trần Oánh Oánh, hiện nay ngồi chung một bàn.
Bởi vì Thẩm Tụng Viện cũng thầm mến Sở Khiêm, mà đó là điều đương nhiên đi, Sở Khiêm toàn thân lãnh đạm, đối với các bạn nữ trong lớp đều là thờ ơ lạnh lùng, chỉ có một mình Trần Oánh Oánh là vẻ mặt hơi có chút dãn ra. Cho nên Thẩm Tụng Viện tự nhiên đối với Trần Oánh Oánh nảy ra ác ý.
Nhưng mà như vậy thì sao, Chu Tư Đồng thật sự không chút để ý, cũng không kiên nhẫn, nhìn người đang cùng cô nói chuyện, Trần Oánh Oánh.
Hai người bọn họ xích mích nhau liên quan gì tới cô, cớ sao kéo cô vô vấn đề này. Mấy tên côn đồ hôm qua chắc chắn do Thẩm Tụng Viện phái tới chặn đường cô.
Bởi vì mấy ngày trước Thẩm Tụng Viện còn chặn đường cô, hỏi Trần Oánh Oánh dạo gần đây đang làm việc gì, cô không thèm để ý cô ta, trực tiếp bỏ đi. Cho nên Thẩm Tụng Viện tức giận mà gây sự, cũng dễ hiểu.