Vi Hi Mặc Trản

Chương 4: Chương 4: Duyến Phúc




CHƯƠNG 4: DUYẾN PHÚC

Trên quan đạo một vị thư sinh lấy tay chấm chấm mồ hôi trên trán, nghỉ chân ven đường.

Đường lớn hai bên, trúc thúy hạnh phấn hứng thú dạt dào.

Tảng đá thô trên con đường vắng dài xa xôi, vạn trương kim quang.

Gió nhẹ quất vào mặt, trăm điểu về tổ, sương lộ thủy hàng.

Thư sinh thân thư xác nhận lâu, nhìn chung quanh, lại không thấy được một hộ gia đình hay một chiếc xe ngựa.

Lắc đầu, thư sinh ngửa mặt lên trời thở dài lại phải đi bộ tiếp thôi.

Sắc trời đã muốn ngầm hạ, gió lạnh chậm rãi thổi bay tà áo, thư sinh rùng mình.

Một ngôi nhà nhỏ lọt phía trước lọt vào mắt, thư sinh bước đi nhanh hơn.

“Huynh đài, có thể cho tiểu sinh tá túc nhờ một đêm?”

Trong nhà có một nam tử ngồi đưa lưng về cửa sổ mà ẩm trà.

“An công tử, nhiều năm không gặp? ”

Thanh âm nam tử truyền đến, thư sinh lo lắng một lúc lâu.

Thần sắc chuyển biến, bỗng nhiên trong lòng vạn phần cảm động và nhớ nhung dâng trào, mâu trung dị sắc.

Sau bóng đêm mông lung, trùng điểu thanh thanh.

Nam tử đứng lên xoay người.

Vẫn là khuôn mặt ngày nào từng gặp, vẫn như trước dáng ngươi cao ráo kiên quyết.

Mắt mang ba phần cười, mi gian bảy phần tình.

“Trịch cảnh! ”

“Ân. ”

Thư sinh An Ấu Dư hấp tấp xông vào nhà tranh, vịn lấy đôi vai Trịch Cảnh, đôi mắt mê mê mang mang.

Trịch Cảnh cười, gắt gao ôm hắn.

*

An Ấu Dư ngâm mình trong một thùng gỗ to, nước ấm bao quanh thân thể trắng nõn của hắn, mặt tươi như hoa sen nở.

Trịch Cảnh xối nước cho hắn, hảo hảo tẩy sạch bụi trần mấy ngày nay đi đường.

An Ấu Dư ngây ngốc cười, đã bao lâu hắn không được thoải mái như vậy, như vậy tự nhiên, như vậy hạnh phúc?

Ngẩng đầu liền có thể thấy khuôn mặt nam tử mà hắn yêu nhất.

Sợi tóc nam tử ấy xỏa xuống hai vai An Ấu Dư, xôn xao da thịt hắn.

*

Kiếp trước kiếp nầy chỉ trong vòng luân hồi, hắn cuối cùng cũng tìm được.

Chuyện cũ trôi qua, mãi mãi chỉ còn là kí ức.

An Ấu Dư nằm trên lòng ngực Trịch Cảnh, thở dốc, chìm vào giấc ngủ.

Ngực hắn, hơi thở của hắn, sự ấm áp từ cơ thể hắn. . . . . .

An Ấu Dư trong mộng cười mãn nguyện, người hắn chờ cuối cùng cũng xuất hiện.

Chờ một người, nếu là lâu lắm, sẽ chết; nếu là quá ngắn, liền rất hạnh phúc.

An Ấu Dư xoay người, là thấy lạnh.

Hắn hoảng sợ, mở mắt bật dậy, thấy, trước mắt xanh biết.

Chạy đi đâu mà tìm ngôi nhà tranh ấy, làm sao có Trịch Cảnh của hắn.

Nguyên lai chỉ là mộng, mộng tỉnh, mộng lạc, nhân bất kiến

Hai ngày trôi qua thất hồn lạc phách, cuối cùng cũng đến Trung Thu.

Ngã đầu mà ngủ, trong lúc ngủ mơ vẫn là thấy khuôn mặt hắn, lời nói của hắn.

An gia lão mẫu, sớm vì đứa con của mình mà tìm một môn giai thân, định ở Trung Thu sẽ thành thân.

An Ấu Dư nhìn vào đôi mắt tang thương của mẫu thân đành miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.

Hoan vui mừng hỉ, uyên ương ngẫu thành.

An ấu dư đứng ở bên hồ, phiêu phiêu gió nhẹ, nhợt nhạt hồ quang.

Ảnh phản chiếu dưới nước, hắn vẫn đứng, vọng thiên, vọng vân, vọng thủy.

Trong tay cái vẫn là chiếc khăn màu tím ấy, nắm thật chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng buông ra.

Một trận gió trong nháy mắt, vật ấy cứ từ từ bay xa.

An Ấu Dư thất thần, khuôn mặt tái nhợt, nhíu mày.

*

Đỏ thẫm hỉ trướng, người đến người đi, bái đường thành thân.

Trong tay là hồng kết, nhìn nữ tữ trang phục màu đỏ, An Ấu Dư trong lòng lo sợ.

Đêm động phòng hoa chúc, phu quân nơi nào tìm.

Đình giữa hồ, An Ấu Dư khẽ vuốt cây đàn gỗ, khẽ ngâm:

“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.

Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh.

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tản.

Không lý lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khán bất kiến.

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân.

Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên vọng tương tự.

Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đãn kiến trường giang tống lưu thủy.

Bạch vân nhất phiến khứ du du, thanh phong phổ thượng bất thắng sầu.

Thùy gia kim dạ biển chu tử, hà xử tương tư minh nguyệt lâu?

Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi, ứng chiếu ly nhân trang kính thai.

Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ, đảo y châm thượng phất hoàn lai.

Thử thì tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.

Hồng nhạn trường phi quang bất độ, ngư long tiềm dược thủy thành văn.

Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, khả liên xuân bán bất hoàn gia.

Giang thủy lưu xuân khứ dục tẫn, giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.

Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, kiệt thạch tiêu tương vô hạn lộ.

Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, lạc nguyệt diêu tình mãn giang thụ.”Cau mày, tiếng đàn chưa dứt.

Phía sau một thân ảnh, đứng hồi lâu.

Trong tay cầm nhất kiện huyền mầu trường bào.

An Ấu Dư đứng lên, thật lâu không muốn quay đầu lại.

Hắn biết nơi đó chính là nữ tữ hắn vừa phải phụ.

“Như vậy không muốn gặp ta sao? ”

Lại một lần nữa kinh ngạc.

An ấu dư quay đầu, Trịch Cảnh vẫy vẫy tay.

Trên người rõ ràng mặc kia nhất kiện tân đó y.

“Là ngươi, ngươi lại trêu đùa ta. ”

“Ta vẫn là ta. ”

An Ấu Dư xông lên trước, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, khóc, cười.

1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.