CHƯƠNG 3 : DUYẾN TẪN
Nhân gian xuân hoa thu sương năm mươi năm, trên trời chưa tới năm mươi ngày.
Danh tiếng của An gia huy hoàng lừng lẫy, cơ hồ không người nào không biết không người nào không hiểu năm đó, An gia nhị công tử làm rạng rỡ tổ tông.
Ít còn có người nhớ đến nhị công tử cũng đã từng mất tích gần ba năm.
Một ngày, An Ấu Dư đứng ở giữa vườn tỉa cây, hạ nhân cho biết, có một lão nhân đầu bạc nói quen biết hắn và có việc cần gặp.
Lão nhân được dẫn tới, lông mi trắng râu dài, tiên phong đạo cốt.
“Không biết vị này lão tiên sinh có chuyện gì tìm An mỗ? ”
“An Lão gia cùng ta nói chuyện riêng một lát có được không? ”
Tiểu tư đứng kế bên được An Ấu Dư bảo lui ra. “An Lão gia còn nhớ rõ một cố nhân? ”
“Cố nhân? Mong lão tiên sinh nói rõ hơn”
“Đây là hắn từng làm cho ta, nay ta tặng An lão gia. “.
Một cái khăn buộc tóc màu tím.
An ấu dư thật lâu chưa thể phục hồi tinh thần.
Trịch Cảnh. . . . . .
“Làm sao thế? ”
“Này cho ngươi. ”
“Cái gì? ”
“Ta giúp ngươi cài nó lên đầu nhé? ”
“Ân. ”
“Sau này không được lấy xuống nghe chưa. ”
“Bị bẩn thì làm sao? ”
“Ân, liền tẩy tẩy rồi lại cài lên. ”
Đã biết, Trịch Cảnh cả đời cũng sẽ không đến, trừ phi ta chết.
Trừ phi ta chết.
Trừ phi ta chết.
Trừ phi ta chết.
Trừ phi ta chết.
Không hề có tin tức biết rõ điều gì nhưng vẫn là còn một đường hi vọng.
“Hắn. . . . . . Đã chết? ”
“Hắn không chết, hắn đầu thai làm người , hắn đã làm một tượng đất, rồi hạ phàm gian, cùng ngươi sống chung ba năm, hắn nói hắn nguyện ý kiếp sau đầu thai làm người, cùng ngươi tái tục tiền duyên. ”
“Đầu thai? Kia hắn đã muốn. . . . . . . . Chính là ta còn còn sống? ”
“Cho nên, ta đặc biệt đến thế gian hỏi ngươi có không nguyện ý cùng hắn cộng phó kiếp sau? ”
Tại nơi ở của An gia, thân thể của An Ấu Dư được mọi người bao quanh, khóc thanh không dứt.
Một đám du hồn phiêu đãng ở không trung, không đành lòng lại nhìn, xoay người rời đi.
“Ta phải làm sao để tìm được hắn? ”
“Ngươi không cần tìm hắn, hắn sẽ tới tìm ngươi, nhưng là ngươi vẫn như trước là An Ấu Dư, hắn, ta cũng không biết, hắn không phải tiên gia, lại không phải phàm nhân, không thuộc sự quản thúc của ta, ta chỉ là một nguyệt lão nho nhỏ, công việc chính là quản chuyện nhân duyên của phàm nhân, các ngươi có một đoạn duyên chưa hết, kiếp sau cũng sẽ không gần nhau cả đời, ngươi tự tốt hảo đối xử hắn. ”
Nước trong Vong Xuyên nhẹ nhàng trôi…
Mạnh bà thang lý kiếp trước kiếp nầy, luân hồi chúng sinh trăm năm quay vể rồi lại ra đi.
Nguyệt lão trong miếu hồng ký kết tam sinh tình duyên, tam sinh chưa hết, tình chưa xong, khó khăn đã đến.
Quân không biết những nguyên nhân kiếp trước.
Quân Nhược Minh biết, kiếp sau duyến tục.