Vi Hi Mặc Trản

Chương 2: Chương 2: Duyến Dài




CHƯƠNG 2: DUYẾN DÀI

Hôm sau, ánh sáng mặt trời lên sớm, sáng mờ nghìn trượng, ngàn dặm mây đỏ, trời sáng khí trong.

Tại phủ của An Gia, hoa lộ dày đặc, rạng rỡ tươi đẹp.

Thị nữ ra vào, người hầu bận rộn nhưng tâm hồn thoải mái.

An Ấu Dư khóe miệng nhoẻn cười, theo hương vị ngọt ngào trong mộng tỉnh lại.

Mông lung phát hiện có điều bất ổn —— nguyên lai chính mình đang nằm trên giường ở nhà.

Đêm qua không phải cùng. . . . . . . .

Không thể nào là mộng?

An Ấu Dư mở áo, hồng ngân hoan ái, vĩ chuy toàn tâm còn đau, rõ ràng là thật.

Hai má ửng hồng.

Chính là, chuyện gì đã xảy ra?

An Ấu Dư tư tiền tưởng hậu, phát hiện cư nhiên còn chưa biết được tên của hắn.

Nghi hoặc rất nhiều, còn có vài phần ảo não.

“Nhị thiếu gia, phu nhân gọi người đến tiền thính.”

“Biết rồi.”

Thay cẩm y trường bào, bạch quan bó buộc phát, ngọc bội đeo thắt lưng.

An Ấu Dư chậm rãi đi ra, đón ngày mới, bất giác đầu có chút choáng váng, nghĩ đến chắc là do việc đêm qua.

Tử vi hoa khai, nhiều điểm chuế chuế, phong quá diêu hương.

Bỗng nhiên có bóng người, một nam tử đứng trước mặt An Ấu Dư.

Tử y giáp trụ, tóc bay theo gió, phong thần tuấn lãng, cũng chính cũng tà.

“Là ngươi! ”

“Là ta. ”

“Ngươi. . . . . . ”

“Mang ngươi đi. ”

An Ấu Dư kinh ngạc nhìn hắn.

Hai người dựa vào gần như vậy, hắn cơ hồ có thể thấy hắc chỉ nho nhỏ nơi đuôi lông mày, nếu không để ý tuyệt nhìn không thấy.

Trịch Cảnh ôm lấy thắc lưng An Ấu Dư, nhẹ nhàng ôm người trong lòng,ngực, phi thân mà đi, An Ấu Dư sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.

Trịch Cảnh tỏa ra hơi ấm, khiến tim hắn đập nhanh.

“Nhị thiếu gia! ! ! ! ”

“Nhanh đi tìm lão gia! ! ! ! ”

Giữa không trung chỉ thấy hai thân hình, một tử y tiêu sái, một bạch y đẹp đẽ quý giá.

Dưới chân đích phong cảnh nháy mắt mà di, như chim bay.

Trịch Cảnh ôm An Ấu Dư thật chặt, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn.

An Ấu Dư có chút sợ hãi tựa vào lòng ngực Trịch Cảnh, không dám cử động nhiều.

“Chúng ta đang đi đâu? ”

“Nguyện ý theo ta không? ”

An Ấu Dư nhìn hắn, cắn cắn đôi môi đỏ mọng.

Trịch Cảnh cúi người nhẹ nhàng hôn lên.

“Nguyện ý. ”

Này xem như nhận lời, hoặc chính là tình ý như đang hôn mê.

Trịch Cảnh cười, hắn không thể để ý gì cả, cũng không có yêu cầu điều gì.

“Nhớ kỹ, ta gọi là Trịch Cảnh. ”

Đã qua nhiều năm lắm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nói tên mình cho người khác.

Giọng nói nhỏ nhẹ, hắn cũng có thể ôn nhu như vậy.

******************************************************************************

Có một số việc ngay từ đầu không thể để ý đến sau này sẽ ra sao, có một số việc cho dù trong lòng ảo tưởng trăm ngàn cái kết quả nhưng đến cuối cùng cũng không bằng một câu, ta yêu ngươi.

Ba năm, hay đã gần ngàn ngày.

Ngắm biển xanh, trèo lên núi.

An Ấu Dư nhớ không rõ chính mình đang ở nơi nào, cùng Trịch Cảnh sống chung qua bao năm tháng có là gì, hắn như đi mây, hồn nhiên không cần biết nhân gian như thế nào.

Trịch Cảnh yêu hắn như yêu một tiểu hài tử, như là muốn đem hết cả cuộc đời này chỉ dành cho hắn.

Quân ngôn cập thì hành nhạc

Vị tưởng nhạc cực sinh bi.

Tình thiết thiết phương tam tái,

Y y ly dĩ cận tiền.

( Quân ngôn tận hưởng vui thú,

Nhưng không biết vui quá hóa buồn.

Tình cảm gắn bó thân thiết đã ba năm,

Lưu luyến thế nào cũng đã qua rồi. – Theo ta hiểu 2 câu này là như vậy) Ngày hôm đó, An Ấu Dư từ bên ngoài trở về, chưa vào đến cửa liền đã nghe thấy những âm thanh khó chịu.

“Buông! ”

“Hừ! Dám tự tiện rời đi nhiều năm như thế, nếu ngươi thật sự không còn chỗ nào kiêng dè, ta còn có thể tìm được ngươi. Thế nào, cảm giác làm người không tồi chứ. ”

“Không cần ngươi quản! ”

“Quản? Ha ha, hiện tại ta lại muốn hảo hảo quản quản ngươi. ”

“Tránh ra! ”

“Đừng tưởng rằng, ngươi có thể tránh được một chưởng của ta. ”

“Không cần a! ”

“Thế nào, thoải mái đi! Còn hơn tiểu quan nhỏ bé kia của ngươi a? ”

“A, thả, thả, ta ra. . . . . ”

“Ầm”

An Ấu Dư đánh rớt bình hoa vừa mới mua trong tay xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Xoay người, thoát đi.

Trong phòng Trịch Cảnh hai tay bị bắt chéo sau lưng, cột vào giường, áo rách quần manh (áo quần không đủ để che thân), tóc tai hỗn độn, trong tai dĩ nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên tuyệt vọng.

Một người nam nhân ôm hắn, hôn tới những giọt lệ trên mặt hắn.

“Theo ta trở về, các ngươi chung quy không thể cùng nhau ”

Thanh âm nhu tình như nước tuyên bố Trịch Cảnh đã không còn đường thối lui.

“Hảo”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.