Vi Hi Mặc Trản

Chương 1: Chương 1: Nguyên Nhân




CHƯƠNG 1: NGUYÊN NHÂN

Dưới ánh trăng, liễu thụquỷ mỵ, thiên ti vạn lũ, rung rung không ngừng, nhìn rất loạn.

Dưới ánh trăng tràn đầy ngân quang, tiếng suối chảy róc rách thật như muốn câu dẫn lòng người. Gió mát xuy phất, hạ đêm như vậy.

Giữa dòng suối nhỏ một thân hình bỗng nhiên xuất hiện, dòng nước trắng xóa theo thân hình mạnh mẽ của hắn mà thảng lạc (chảy xuống), bọt nước bắn tung tóe, hiện ra một thân hình mỹ lệ.

Nam tử, vẫy vẫy suối tóc dài đến thắt lưng, trăng sáng hạ xuống khuôn mặt thoáng qua của hắn như trích tiên.

Khuôn mặt dài nhỏ, chóp mũi cao mĩ miều, đôi môi hồng nhạt mỏng manh lúc này hơi hé mở, dường như đang rất thích thú hưởng thụ giờ khắc tuyệt đẹp này.

An Ấu Dư từ khi biết nói đến nay chưa từng gặp qua nam nhân nào có vẻ đẹp mỹ lệ đến thế, không khỏi táp lưỡi , dưới tàng liễu lớn như chìm trong giấc mộng mà đứng ngây ra như phỗng.

Là người ai không thích cái đẹp, An Ấu Dư cũng là thường nhân, tất nhiên đối với vẻ đẹp này mà sinh hâm mộ.

Bất giác dịch chuyển, trong lòng lo sợ.

“Ai?”

Nam tử nhanh chóng phi thân lên bờ suối lấy trường bào màu tím bao lấy thân thể, con ngươi đem như uyên thâm trầm.

“Công tử, tiểu sinh người Thiểm Tây, tên gọi An Ấu Dư.”

An Ấu Dư là thư sinh, ngôn ngữ tự nhiên nhẹ nhàng chậm rãi, thanh âm như tơ mỏng, thanh nhẹ như mộng.

“Chuyện gì?”

Thanh âm lạnh nhạt không hề mang theo chút cảm tình, nam tử mặc lại quần áo của mình chỉnh tề, hướng An Ấu Dư từ từ đi tới.

Tiểu sinh chính là, chính là. . . . .

An Ấu Dư bỗng nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu, cắn cắn đôi môi mọng đỏ, phấn nộn ướt át.

An Ấu Dư là mọt sách ngốc nghếch, thích trường sam, thô ma, thích ôm thư mà ngủ, thích nửa đêm thức ngắm sao, ngay cả bông hoa ven đường cũng được khen là đẹp.

Hắn chưa bao giờ biết mình cũng là quốc sắc thiên hương, sở hữu khuôn mặt thật sự rất nhỏ nhắn, lại không quá nghiêm nghị.

Trong tay cầm một quyến sách màu vàng, thân khoác bạch y, tao nhã, bộ dáng nói không nên lời thật tao nhã, tựa như tinh linh bình thường hay lui tới.

Trịch Cảnh vẫy vẫy đuôi tóc thật dài phía sau lưng, nhìn An Ấu Dư chăm chú, có chút hồi hộp, hắn chính xác có chút động tâm, nam nhân mềm mại như vậy, thật từ nhỏ sinh ra đã là sủng mệnh.

“Nếu không có việc gì, tại hạ xin phép cáo từ.”

“Không! Chờ một chút.”

An Ấu Dư lo lắng nắm chặt cuốn sách cổ trong tay, ngón tay khẽ run.

Ánh trăng màu trắng ngà trút xuống, hắn giống một bức tranh, một bức tranh thuần khiết tuyệt mĩ động lòng người

“Làm sao vậy?”

Trịch Cảnh nhướn lông mày, hắn làm sao mà không biết, thư sinh nho nhã yếu đuối này đang suy nghĩ việc gì, đôi lúc có vài việc có thể bỏ qua thì nên cho qua.

“Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”

An Ấu Dư thở dài, rốt cục cũng đã nói ra , phấn mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ.

“Như vậy, biết tại hạ tên gì rồi thì sao? Ngươi là muốn điều gì?”

Nam tử này xem ra có chút quật cường khiến hắn muốn ăn hiếp một chút, hắn khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn An Ấu Dư.

“Không. . Không có gì.”

Trán An Ấu Dư hơi hơi thấm ra mồ hôi, chân tay luống cuống.

“Vậy cần gì phải biết.”

Trịch Cảnh có chút nhớ nhung cười, mọt sách trên thiên hạ tất cả đều như nhau, khiến hắn nhớ lại một loại cảm giác vô tư hồn nhiên, hắn cũng từng như thế, chính là do ma khí hủy đi.

An Ấu Dư gắt gao cắn môi, trong mắt ánh lên chút khó xử.

Trịch Cảnh giả bộ ly khai, xoay người.

An Ấu Dư liền xông lên trước, theo phía sau mà ôm lấy thắt lưng nam tử.

Mây trôi khẽ dời, che đi ánh trăng.

Hoa cỏ vắng vẻ, mọi âm thanh đều là tĩnh lặng.

Trịch Cảnh xoay người, nâng cằm hắn, đôi mắt thâm trầm nhìn hắn.

An Ấu Dư thấy đau, nhưng không thể lên tiếng.

“An công tử?”

“Ân.”

“Như vậy, An công tử muốn đi theo tại hạ?”

“Không, không, không phải, An mỗ chính là, chính là cảm thấy được công tử rất đẹp, nên không thể kiềm lòng. . . . . . . .”

“Đẹp?”

Trịch Cảnh khóe miệng hướng về phía trước, đầu ngón tay nhẵn bóng chạm vào làn da An Ấu Dư, kích thích cảm quan.

“An công tử, đêm lạnh nên đi ngủ sớm, tại hạ cáo từ.”

“Khoan đã!”

An Ấu Dư lại một lần nữa ôm chặt lấy hắn, ánh mắt vụt sáng , có chút vội vàng xao động.

“Kia An công tử là muốn điều gì?”

“Không, không phải, ta là.. ta thích công tử.”

An Ấu Dư dụi đầu vào lưng Trịch Cảnh, không nhận ra mình đã sớm đỏ mặt.

Trịch Cảnh bỗng nhiên lấy tay kéo hắn chuyến tới trước mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn.

“Như vậy, công tử là muốn thế này phải không?”

Trịch Cảnh nằm sấp phía dưới, hơi ấm tỏa ra từ đôi môi đang run rẩy của An Ấu Dư, có chút thối lui, mông lung nhìn hắn.

An Ấu Dư xấu hổ mà cúi đầu, nhưng lại lập tức chủ động hôn Trịch Cảnh.

Đêm trăng sáng, mờ mờ ảo ảo.

“Khoan! Nhẹ một chút! Nga. . . . . . . ”

“Như vậy không tốt sao? ”

“Không, không phải. . . . . . ”

“Hắc hắc! ”

“A, a, ân. . . .”

Nửa đêm, không người, có tiếng thì thầm.

□ vô biên quang cảnh, nguyệt bế hoa tu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.