Mất ngủ nên Tô Gia Áo dậy
sớm một cách hiếm hoi, ngáp ngắn ngáp dài ra bàn ăn ngồi đợi bữa sáng bố làm
cho.
Phải nói rằng, thói quen
bị đàn áp kinh niên, trường kỳ còn đáng sợ hơn vấn đề tình cảm phức tạp, cho dù
cô khó ngủ cũng không thắng nổi đồng hồ sinh học ngủ muộn, dậy sớm của ông Tô,
ông vẫn đánh thức con gái dậy một cáchi bản, đúng giờ.
Từ khi Quý Thuần Khanh
đến nhà họ Tô, việc bếp núc cơ bản đã được anh lo liệu, ông Tô chỉ dậy sớm theo
thói quen, đứng trong nhà bếp nhìn con rể bận rộn một cách bàng quan, nhưng nay
con rể ngoan hiền đã đi mất, bất đắc dĩ ông đành phải phục hồi công việc cũ,
phục hồi thân phận đàn ông duy nhất trong nhà, lặng lẽ làm bữa sáng mà không
oán trách, hờn giận gì.
Chuông cửa bỗng reo vang
trong buổi sáng sớm ấy, Tô Gia Áo ngừng ngáp, dẩu môi vẻ thắc mắc, cứ nghĩ là
cậu bé đưa báo cần cù nào đó hoặc nhân viên chuyển phát nhanh tăng ca, nên cầm
cây bút trong nhà lên, lê đôi dép, lắc lư ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bên ngoài là
một người phụ nữ xa la đầu tóc bù xù, nụ cười tươi rói, hình như cũng khá lớn
tuổi, nhưng làn da đẹp và khí chất của bà khiến người ta rất khó đoán được
chính xác tuổi, bà nghiêng đầu nhìn vào nhà, e dè hỏi: "Xin hỏi, đây là
nhà họ Tô phải không?".
"Phải, xin hỏi cô
là?"
"Cháu là Tiểu
Áo?"
Tô Gia Áo chớp mắt, không
nhớ ra nhà mình có bạn bè thân thuộc nào như vậy, lên tiếng hỏi vẻ hoài nghi:
"Cô là...?".
"Ôi chao, lớn thế
này rồi à, bố cháu cho cô xem hình, lúc đó cháu còn quần tã, mũm mĩm, bụ bẫm,
rất đáng yêu, bây giờ đã thành một thiếu nữ rồi. Cô là bạn học cũ của bố cháu,
đợt trước ông ấy có giúp cô, hôm nay cô đến để cảm ơn."
"Bạn... bạn học cũ?
Đợt trước... giúp đỡ... Trời ơi, chắc cô không phải là tình nhân trong mộng
mượn tiền của bố cháu chứ... ối ối ối!" Chưa nói xong, một bàn tay to lớn
đầy mùi dầu mỡ đã bịt miệng Tô Gia Áo.
Cô liếc nhìn phía sau, là
bố?
Đàn ông bây giờ thật to
gan, tình nhân trong mộng còn tìm đến tận nhà, còn chào hỏi con gái, có mưu đồ
với vị trí mẹ kế!!! Mẹ ơi, đừng ngủ nữa, mau dậy cầm chổi lông gà xuất kích
đi!!!
Ông Tô ngượng ngùng đằng
hắng, người gần như kín tiếng, kiệm lời lại chịu hàn huyên với bạn cũ có nụ
cười tươi như hoa cúc: "Lâu quá không gặp, trong nhà lại có việc nữa
à?".
"Đúng thế, cũng may
có cậu cho mình mượn tiền, tạm thời ổn hơn. À, đây là số tiền mà chồng mình bảo
mang đến trả cho cậu. Lần trước thật xin lỗi, vì gấp quá nên mới phải mượn
tiền." Người phụ nữ đưa một phong bì dày cộp ra.
Ông Tô buông con gái ra,
đón lấy: "Tôi cũng không có gấp, nếu nhà cậu có khó khăn thì cứ lấy mà
dùng, tôi để dành vậy thôi."
Tô Gia Áo trợn mắt, đúng
là tri nhân tri diện bất tri tâm, bố dám đường hoàng lập quỹ đen ngay dưới mắt
mẹ, để dành một số tiền lớn như thế cho tình nhân trong mộng mượn, chẳng trách
hôm ấy mẹ nổi trận lôi đình, hất bàn, lớn tiếng như vậy.
Chết thật, xem ra hôm nay
lại có màn hay ho đây.
Người phụ nữ đó che miệng
cười khẽ: "Chồng mình nói đàn ông phải có chút quỹ đen mới thẳng lưng làm
đàn ông được, chỉ trách mình cuống quá nên mới hỏi mượn làm cậu rỗng cả túi,
còn sợ vợ cậu hiểu lầm rồi không vui nên mình mới mạo muội đến tận nhà để giải
thích đây".
"Không cần đâu!
Không cần thật!"
Bố con nhà họ Tô đồng
thanh ngăn cản người phụ nữ kia, rồi lặng thinh đưa mắt nhìn nhau, với bà hổ
cái vẫn đang say ngủ trong kia, họ thật sự rất khó khống chế, hễ kích động lên
là không thèm nghe ai giải thích, nếu biết có người hỏi mượn tiền chồng mình còn
đến để giải thích, chắc chắn bà sẽ cho rằng đó là do đang dằn - mặt - mình.
Phải biết là, không phải phụ nữ bình thường nào cũng khắc chế được phụ nữ tộc
Đông Nữ như Quý phu nhân. Tình nhân trong mộng liễu yếu đào tơ kia mà vào trong
thì chỉ có bị đánh đến chết đi sống lại mất thôi.
"Tiểu Áo!" Ông
Tô hiếm khi ưỡn ngực, đứng thẳng như đàn ông thực thụ, tháo tạp dề ra nhét vào
tay con gái: "Con vào bếp mang bữa sáng ra, bố tiễn cô đây về".
"Hả? Mẹ sắp dậy rồi,
bố còn dám..."
"Bố là đàn ông,
không thể đi uống cà phê với bạn cũ được à?"
"Bố còn định uống cà
phê với cô ấy? Bố ơi, bố đừng hại con, bị mẹ biết con cùng phe với bố thì con
chết chắc!!!"
"Quyết định thế đi!
Chúng ta đi!"
"Ơ, bố ơi!!! Bố
ơi!!!"
Ông Tô dừng lại, quay đầu
nghiêm khắc dặn dò: "Không được mách với mẹ!".
Nếu đã sợ thì đừng đi
chứ! Biết rõ về sẽ bị xử lý mà còn phản kháng cái nỗi gì, chứng minh chất đàn
ông chắc?
Ông Tô bỏ lại con gái, bỏ
đi rất mất nghĩa khí, để lại Tô Gia Áo rùng mình, toàn thân nổi da gà, đứng đối
diện với sư tử cái còn đang say ngủ trong kia, nếu họ lại cãi nhau, liệu cô có
cách nào khiến họ làm lành như Quý Thuần Khanh không? Không có anh, cô phải làm
sao?
Bà Tô đã dậy, ngồi bên
bàn ăn húp cháo, chỉ thấy có mình con gái thì cau mày: "Ủa, cái nhà này tự
dưng trở nên lạnh lẽo quá, Thuần Tình, một đứa con trai tốt biết bao... Ủa, bố
con đâu?".
"Ưm... a... bố... bố
đi... đi mua thức ăn rồi!"
"Ừ, bố con cũng là
đàn ông tốt!" Bà Tô cắn một miếng màn thầu: "Con không thích Thuần
Tình thì mẹ cũng đành bó tay, nhưng con đúng là không có mắt nhìn đàn ông thật,
hoàn toàn không giống mẹ, không biết lựa chọn lại chẳng hiểu biết như mẹ, có
lúc mẹ cũng thấy lạ là tại sao con lại là con mẹ, dáng người cũng chả được nice
body như mẹ!".
"Mẹ đừng rảnh rỗi
nói tiếng Anh chứ, còn nice body nữa..." Người đàn ông được con mắt hiểu
biết, kén chọn của mẹ chọn ra mà lại đi uống cà phê với tình nhân trong mộng ư?
"Suốt ngày cứ gào
thét nam tính, đàn ông ấy, con có biết nam tính là gì không? Giống như bố con
mới là man thực sự, đàn ông thực sự, mấy thằng quỷ vắt mũi chưa sạch kia làm
sao mà bì được!"
"Nam tính
kiểu gì thế, thấy mẹ là giống như chuột thấy mèo, rụtụt cổ, xì!"
"Con chả biết gì cả!
Sợ tức là yêu, yêu tức là sợ! Con hiểu thế quái nào được, con tưởng bố con sợ
mẹ nên nhượng bộ mẹ, làm hài lòng mẹ sao?"
"Chẳng phải do cái
quy tắc chết tiệt xuất gia tòng thê hay sao?"
Bà Tô cười bí ẩn:
"Ngốc, quy tắc là thế, nhưng có tuân thủ hay không còn do mình quyết định
nữa, đừng thấy bố con có vẻ sợ mẹ mà lầm tưởng, nếu không quan tâm thì tại sao
cứ nhường nhịn mẹ mãi? Sợ mẹ thì sợ gì? Sợ bị mẹ đánh, mẹ mắng, mẹ bắt nạt à?
Ông ấy là đàn ông mà, khoẻ hơn mẹ, nếu thật sự không thích thì cứ bỏ đi là
được. Nên... điều ông ấy sợ nhất chính là mẹ rời bỏ ông ấy. Đàn ông chịu muối
mặt sợ một người phụ nữ, không phải là tính đàn bà, mà là bao dung, thương yêu,
không phải nam tính thì là gì?".
Những lời đạo lý thoát ra
khiến Tô Gia Áo há hốc mồm, đờ đẫn nhìn bà mẹ hiếm hoi lắm mới tỏ ra thông thái
như thế.
"Lúc cãi nhau ai
chịu nhường bước vì con, lo lắng cho tâm trạng của con còn hơn cả bản thân
mình, chỉ sợ con hơi không vui, cố gắng làm tất cả một cách hoàn hảo để con hài
lòng, đó mới là đàn ông, cái tiêu chuẩn nhảm nhí biết hút thuốc, đánh nhau của
con có là gì chứ?"
Nam tính
thì ra là thứ cao thâm đến thế. Chẳng phải anh sợ cô, mà là lo lắng, bao dung
cô, cô không nhận ra còn ngộ nhận anh có tính đàn bà nữa chứ.
"Nói bằng cách khác
thì cũng thế, Tiểu Áo, con chịu nhượng bộ ai, sợ ai hơn, thì đó chính là true
love!"
Dè dặt, nhượng bộ, giữ sĩ
diện và thoả hiệp vì anh, chịu gạt bỏ cảnh giác để làm nũng...
Sợ anh tức giận, sợ bị
anh bỏ mặc, sợ anh cắt đứt quan hệ với mình.
Đó là... true love?
"Con... sợ mẹ!
Đừng nói tiếng Anh nữa, ghê quá!"
"Xuỳ, đồ quỷ, mẹ
đang sợ con bị tên kia lừa gạt nên mới dạy con, còn chê tiếng Anh của mẹ không
giỏi hả? Tóm lại thì được hơn con ba mươi tư điểm đấy." Bà Tô bực dọc liếc
nhìn con gái, bất hạnh thay, lại nhìn đúng cái phong bì dày cộp trên bàn:
"Này, đây là cái gì?".
Vừa nói xong, bà đã chộp
lấy và xé ra.
Một tờ giấy rơi ra từ xấp
tiền dày cộp.
"Hải thân mến. Cám
ơn cậu đã niệm tình bạn bè cũ cho mình mượn tiền vượt qua lúc khó khăn này -
Quyên."
Hải là tên của ông Tô, mà
theo thống kê, tình nhân trong mộng của tám mươi phần trăm đàn ông đều tên là
Quyên, hình như đây là cái tên rất thích hợp, thế là lửa giận của bà Tô đã bùng
phát.
"Cái thứ quỷ quái gì
đây! Thế nào là Hải thân mến, Quyên là cái thứ quái quỷ gì? Con chim1 chết
tiệt nào ở đâu chui ra thế? Tên đàn ông chết tiệt, bình thường bên ngoài tỏ ra
đạo mạo, trầm tĩnh, còn bên trong đúng là đồ khốn kiếp, Tiểu Áo, những gì mẹ
nói lúc nãy đều là rắm thối!!! Chọn đàn ông có chết cũng không được chọn loại
như bố con, sợ cái gì, quan tâm cái gì, tạm bợ cái gì, đều là rắm thối! Đi tóm
ông bố con về đây bắt quỳ giặt quần áo!!!"
"Nhưng hôm nay con
có việc, đã hẹn với người ta..." Cũng nhờ những lời của mẹ mà cô đã nghĩ
thông, phải nói rõ ràng thôi, sau đó tìm vòng cổ của mình rồi, lằng nhằng, rắc
rối không phải phong cách của cô!
"Tao mặc kệ mày hẹn
người hay hẹn quỷ, hôm nay mày không đi, bố mày bị người ta cướp đi mất, mày
muốn có mẹ kế hả?"
"... Lúc mẹ hung dữ
lên thì cũng chả khác mẹ kế là mấy..."
"Mày nói gì???"
"Được, được, con đi,
con đi, con đi..."
Mới sáng sớm đã đi tìm
ông bố gây chuyện rắc rối? Cô có cần xui xẻo thế không?
Cắn màn thầu lao xuống
cầu thang, từ xa cô đã nhìn thấy một đôi nam nữ đang cự cãi nhau ngay trước
cổng khu nhà, con mèo nhỏ bị mắc kẹt giữa hai người họ cứ kêu meo meo mãi.
Cô từ từ lại gần, nhận ra
đôi nam nữ không ai nhường ai kia, chính là đôi tiện nhân bình thường chẳng bao
giờ nổi giận, thích tỏ ra bình thản, đóng kịch giỏi nhất thế gian - Lục Chiếm
Đình và Dương Thư Tiệp.
Thật hoành tráng, dám
đứng giữa đường ra tay đánh nhau? Đây là cặp đôi điển hình cho câu tương kính
như tân đó sao? Chẳng phải tình cảm bền vững đến độ bạn trai có ngoại tình cũng
chấp nhận được ư? Lần này đã bùng nổ rồi à?
Cô cố tình đi tránh ra,
khoảng cách với họ, nhưng khổ nỗi là tiếng họ cãi vã nhau quá to, cứ rót từng
câu, từng câu vào tai cô.
"Lục Chiếm Đình, có
phải anh lại có đứa nào không? Tôi cảnh cáo anh, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại
của tôi nữa, một, hai lần rồi anh nghiện phải không?"
"Cảnh cáo tôi, cô
dựa vào đâu mà cảnh cáo tôi? Tôi muốn đi chơi với ai cũng chẳng liên quan tới
cô, bắt tôi ngoan ngoãn ở nhà cũng phải xem cô có bản lĩnh đó không đã!"
"Anh! Đừng tưởng chỉ
có mình anh mới lăng nhăng được, tôi cũng có thể..."
"Cô có thể cái gì?
Ha! Cô tưởng mình giả bộ ngây thơ là hay lắm chắc, còn tôi thì ngờ nghệch không
biết cô là thể loại gì sao?"
"Anh nói cái gì thế
hả?"
"Chát!" Cô nàng
tát cho hắn một cái bạt tai.
Hắn xoa xoa gò má đỏ ửng,
không hề nhượng bộ, tát lại cô nàng một cái, đến nỗi cô ta loạng choạng một lúc
rồi phẫn nộ giơ tay tát thêm cái nữa, như thể đang thi nhau xem ai tát nhiều
hơn ai.
"Cô dám đánh tôi? Bố
mẹ tôi cũng còn chưa dám, cô chưa vào nhà tôi, là người tôi chưa đụng đến thì
là cái thá gì? Hừ, nói khó nghe một chút thì so với cô, đứa con gái nào cũng
thân mật với tôi hơn cô, cô còn chẳng được xem là người của tôi nữa là..."
Dương Thư Tiệp ngã ngồi
muốn khóc nhưng lại sợ mất mặt nên đành nuốt nước mắt vào trong, con mèo bên
cạnh chỉ biết bỏ chạy một mình, bằng những bước chân duyên dáng, nhẹ nhàng.
"Đổi lại phải là tôi
cảnh cáo cô mới đúng, bớt ra ngoài lăng nhăng đi để tôi khỏi phải mất mặt! Lần
trước vị hôn phu chết tiệt của con bé Tô Gia Áo chạy đến bệnh viện uy hiếp tôi,
cô thấy người ta đẹp trai một chút là liếc mắt đưa tình trước mặt tôi, tưởng
tôi mù không nhìn thấy à? Nếu không phải là do thế lực nhà họ Quý của hắn quá
lớn thì tôi đã tìm người đập chết hắn! Dám tặng hoa cúc nguyền rủa tôi, nhớ tới
là muốn điên lên rồi!"
"Anh nói cái
gì?!"
Tô Gia Áo vốn nghĩ sự
việc không liên quan đến mình nên tỏ ra bàng quan, nghe thế thì trợn tròn mắt,
lao đến như hoả tiễn, trừng mắt nhìn Lục Chiếm Đình. Ý anh ta là, khi cô suýt
bị đuổi học, anh cũng đã đến bệnh viện giúp cô đòi lại công bằng ư?"
"Cái con bé chướng
mắt này ở đâu chui ra thế? Cút ra, cút ra, dính đến cô chẳng tốt lành gì, hại
tôi tự dưng nằm viện mấy lần!" Lục Chiếm Đình thấy cô thì nhảy vọt ra sau
như tên bắn.
"Tôi cũng chả muốn
dính gì đến mấy người, tôi chỉ muốn hỏi, tóm lại lúc ấy tại sao anh lại không
hại được tôi?"
"Còn vì cái gì nữa?
Nếu không phải do vị hôn phu chết tiệt của cô đòi kiện tôi, thì tôi không dạy
dỗ cô mới là lạ, tôi đã nhận lời tha cho cô rồi, kết quả tên Tiêu thiếu gia kia
lại lao đến bệnh viện đập tôi thêm một trận, nếu không vì sợ bị kiện thì tôi
cũng đã cho Tiêu Yêu Cảnh một bài học rồi."
"..."
Cô tưởng anh không đàn
ông, yếu ớt, nhút nhát, tính khí khó chịu, dịu dàng lại vô vị, thì ra anh không
chỉ bao dung và tha thứ mà còn lặng lẽ bảo vệ, giúp cô gánh vác rất nhiều việc.
Ngay từ buổi đầu tiên gặp
cô, anh đã không ngừng thu dọn bãi chiến trường cho cô rồi.
Khi tâm trạng mình vui
thì đùa giỡn anh, khi không vui lại lấy anh ra để trút giận, tuy miệng nói muốn
chịu trách nhiệm nhưng lại chưa làm gì được cho anh, chỉ biết làm nũng, bắt nạt
anh, lại cò cảm đó là "tâm lý gái trinh".
Rõ ràng cô đã yên tâm
giao bản thân cho anh, sao lại tưởng trái tim mình vẫn thuộc về người khác chứ?
Cô vừa lôi di động ra vừa
chạy ra khoi tiểu khu, văng vẳng bên tai là tín hiệu khoá máy của bên kia. Cô
cuống quýt đến nỗi môi run run, cô đúng là một thê quân thiếu trách nhiệm,
ngoài di động ra thì không biết cách liên lạc nào khác với anh nữa, liệu có khi
nào không tìm ra anh nữa? Liệu có khi nào anh về tộc rồi sẽ cắt đứt liên lạc
hoàn toàn với cô? Liệu có khi nào cô hiểu ra quá muộn?
"Tiểu Áo! Con muốn
đi đâu?" Ông Tô đã uống xong cà phê, đang đi về thì thấy con gái chạy ra,
thất thần hoảng hốt nhìn xung quanh, ngơ ngác rồi buồn bực túm tóc.
"Bố! Bố về nói với
mẹ một tiếng là con phải đi tìm Quý Thuần Khanh!"
"Người ta đã đi rồi,
con còn đi tìm làm gì? Chơi trò một vợ hai chồng à?" Ông lườm con gái,
trước nay ông vốn kín tiếng không hay nói nay không thể kiềm chế nữa, bất bình
hộ người khác.
Cô lúng túng, đôi mắt dần
phủ một màn sương mờ: "Trước kia con không hiểu, bây giờ con biết tại sao
bố lại sợ mẹ đến thế rồi".
"Thế nên, con đã
biết người ta đối với con rất tốt, đã nhường nhịn con bao nhiêu rồi, đúng
không?"
Cô gật đầu.
"Không bắt nạt,
không chê bai người ta thiếu nam tính nữa?"
Cô tiếp tục gật đầu.
"Một vợ hai
chồng..."
"Con sẽ không làm
những chuyện quá đáng như thế nữa!"
Ông Tô vỗ đầu con gái:
"Bố vừa nhìn thấy xe của nhà Thuần Khanh dừng bên kia đường sắp chạy rồi,
con đuổi theo thử xem, không thể cứ để người ta đuổi theo mình mãi được, cái
con bé này, con phải chịu khổ thôi."
Tô Gia Áo nghe xong sải
chân chạy như bay, vừa chạy vừa quay đầu lại hét: "Bố, cả đời này con chưa
từng nghe bố nói nhiều như thế bao giờ, quá man, tiện thể báo cho bố biết,
chuyện bố đi uống cà phê, mẹ đã biết hết rồi, chúc bố may mắn nhá!".
"... Đúng là đồ phản
bội!"
"Thuần Khanh, chúng
ta phải đi thôi!"
Quý phu nhân quay cửa
kính xe xuống, thúc giục Quý Thuần Khanh đứng bên ngoài mau lên xe.
Đương nhiên là bà không
biết con đường này có gì đẹp đẽ. lần đầu khi anh đứng đây, là đến tìm thê quân,
khi ấy anh ngu ngơ xuống xe, không biết người con gái mình cần gặp là ai, cứ đi
vào trong khu theo con đường này, cho đến khi đứng trước cửa hàng bách hoá kia
mới dừng lại và nhìn thấy cô.
Lần đầu gặp, thực sự anh
không dám làm gì, chỉ nghiến răng cố gắng chịu đựng, chịu đựng đến cùng.
Từ lúc nào mà anh đã dần
dần thoải mái, trở nên can tâm tình nguyện, đến giờ phút này thực sự phải rời
xa, anh vẫn lưu luyến không nỡ.
Anh đang mong chờ điều
gì?
Cúi xuống, anh đùa nghịch
chiếc vòng bạc trong tay. Chắc người ta đã làm lành với nhau, có lẽ đúng như ai
đó từng nói, nếu không có anh và chiếc vòng này, giữa họ căn bản không có chỗ
cho anh, sự rút lui của anh gọi là "biết điều".
Anh mở cửa xe, cúi người
ngồi vào trong.
"Vâng, mẫu thân, đi
thôi."
Chiếc xe từ từ tăng tốc,
anh lơ đãng nhìn cảnh vật lùi lại phía sau, không để ý thấy mẹ mình ngồi cạnh
đang liếc nhìn gương chiếu hậu, một bóng dáng ngốc nghếch nào đó đang chạy đuổi
theo, khiến bà thoáng nở nụ cười.
"Thuần Khanh, còn
nhớ về tộc rồi phải l không?"
"Con biết."
"Tốt, đeo chiếc vòng
vào."
"Mẫu thân?"
"Chiếc vòng này vốn
có tác dụng phòng thân, bảo vệ cho con, mẹ không muốn con bị người không trong
sạch chạm vào, đeo vào đi."
Anh nhìn chiếc vòng trong
tay, đã không còn hơi ấm của cô nữa, lạnh lẽo, anh đưa tay lên, lồng chiếc vòng
vào, giống như đeo một chiếc còng khó gỡ ra vậy.
Trung tâm thành phố rất
huyên náo, đứng dưới bức tượng tiêu biểu của thành phố, Bạch Tiếu Diệp bất mãn
dẩu môi, nhìn đồng hồ đeo tay rồi than vãn: "Áo Bông chậm thật, chẳng phải
đã hẹn mười giờ sao? Tiêu thiếu gia, anh quản giáo bạn gái cho nghiêm
vào!".
Tiêu Yêu Cảnh sa sầm mặt,
khoanh tay trước ngực dựa vào bức tường, môi mím chặt.
Kiều Khâm đứng cạnh nhướn
mày lên tiếng giải vây: "Em đừng than vãn nữa, vì cái áo rách đó mà vị
thiếu gia này đủ mệt lắm rồi, sợ không khí gượng gạo nên mới tìm chúng ta chơi
trò hẹn hò bốn người, kinh thật!".
"Cái gì mà hẹn hò
bốn người, là do hai người đưa bạn theo để tụ tập. Làm cho rõ đi, đừng nói
bậy." Bạch Tiếu Diệp lườm Kiều Khâm, sốt ruột lấy di động ra: "A,
chịu hết nổi rồi! Tôi gọi cho cái áo bông rách đó đây!".
"Tít tít..."
Di động của Tiêu Yêu Cảnh
kêu lên, anh vẫn trâm tư nhìn bảng hiệu bến xe buýt, không có ý lấy di động ra.
Thấy anh không nhúc nhích, Kiều Khâm huých huých vai anh: "Yêu Cảnh, cậu
thẫn thờ gì vậy, di động kêu kìa, xem xem có phải là Tiểu Áo tâm giao của cậu
không?".
"Tôi không muốn
xem."
"Điên à, cậu không
xem thì tôi xem giúp cậu." Kiều Khâm hí hửng lôi điện thoại trong túi quần
anh ra, vừa nhìn màn hình thì thấy một tin nhắn, nghe điện thoại hộ thì còn
được, nhưng đọc tin nhắn của người khác thì hơi quá đáng, thế là anh trả di
động lại cho Tiêu Yêu Cảnh.
"Tin nhắn đấy, chẳng
phải cậu ghét nhắn tin à? Hiếm khi thấy ai nhắn cho cậu."
Tiêu Yêu Cảnh thấy tim
thót lại, ngón cái cứ chần chừ trên bàn phím. Lâu lắm rồi cô không nhắn tin cho
anh, tin nhắn bị cô xoá đi ấy cứ khiến anh nhớ mãi, như thể cái cô xoá không
chỉ là một tin nhắn, mà là một thứ gì khác hơn thế. Anh biết có điều gì đó đang
mất đi, rồi dần dần trở nên trống rỗng, anh cũng biết cảm giác giữa họ đã khác,
nhưng anh vẫn cố gắng níu kéo, dù không như mong muốn cũng được, lực bất tòng
tâm cũng được.
Lồng ngực bị cô đẩy ra
vẫn trống rỗng, lạnh lẽo. Hơi ấm anh cần chỉ có Tiểu Áo tâm giao mới lấp đầy
chỗ được thôi.
Có lẽ cô chịu gửi tin
nhắn cho anh, sẽ là một sự bất ngờ, một khởi đầu mới.
Nghiến răng, anh mở ra
xem.
"Em đã thay lòng
rồi, không thể quay lại làm tâm giao của anh nữa, xin lỗi."
"..."
"Yêu Cảnh?"
"Này, Tiêu Yêu Cảnh,
cậu bị sao vậy? Sao lại tỏ vẻ đáng thương thế kia, nhìn bơ vơ quá."
"... Cô ấy sẽ không
quay lại, chúng ta đi thôi."
1Quyên:
nghĩa là con chim cuốc
Phần
cuốiTộc Đông Nữ, một nhánh còn lại của Nữ nhi quốc, duy trì chế độ thị tộc mẫu
hệ, vẫn giữ phong tục xã hội đặc biệt và hình thái xã hội xa xưa.
Cả bộ tộc đều dĩ nữ vi
quý, tôn nữ vi thủ1, nữ tôn nam ti.
Đàn ông phải biết tam
tòng, tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ.
Quy tắc trong tộc càng
quy định hà khắc hơn về thanh danh của đàn ông, nhưng thời thế ngày nay muốn
giữ thanh bạch thật là một chuyện khó khăn, đến con trai cao quý của tộc trưởng
còn bị người khác huỷ hôn, huỷ diệt thanh bạch, có thể thấy thế gian này đen tối
biết bao.
Nghe nói tộc trưởng, Quý
phu nhân, đã nổi trận lôi đình, vứt lại đứa con gái đó trên đường, cho xe cán
nát người cô ta, cảnh tượng thảm không để đâu cho hết, máu tanh ngập tràn, cả
cơ thể và trái tim không còn nguyên vẹn, cảnh tượng thật khiến người ta rùng
mình ớn lạnh.
Thuần thiếu gia yếu đuối
bị đứa con gái khốn kiếp kia hành hạ không ra hình người, về đến tộc còn phải
chịu sự trừng phạt nghiêm minh, phải quỳ dưới tấm bảng Tiết liệt chép lại toàn
bộ "Nam giới2" mà tộc trưởng đích thân răn dạy.
Nắng mưa gió bão, đều
phải chịu đựng, thật quá đáng thương.
Người trong tộc đi ngang
qua đều không nhẫn tâm, van xin tộc trưởng nhưng đều bị tộc trưởng lòng gang dạ
thép gạt đi.
Nhưng điều khiến người ta
thú vị nhất chính là sự đào hoa của Thuần thiếu gia, cho dù thanh bạch đã bị
huỷ hoại thì kẻ theo đuổi vẫn bám theo không tha. Cũng không biết cô nàng này ở
đâu chui ra mà ngày nào cũng ở cạnh thiếu gia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh
mà kêu meo meo suốt, thỉnh thoảng còn hái rất nhiều hoa dại để khiến người đẹp
chú ý đến. Nhưng Thuần thiếu gia là ai, từ nhỏ đã tuân thủ quy tắc, làm sao lại
bị một cô nàng hoang dã không biết từ đâu chui ra này làm cho rung động dễ dàng
được?
Anh luôn lạnh lùng nhìn
đi nơi khác, thản nhiên vừa quỳ vừa viết "Nam giới", cô nàng kia dẩu
môi làu bàu, nhưng vẫn không chịu bỏ đi.
Nhưng lạ lùng nhất là tộc
trưởng đại nhân, rõ ràng rất ghét quan hệ mờ ám của namnhưng lại phất tay áo,
để mặc họ: "Cứ kệ chúng, nhìn thấy là chướng mắt".
Lâu dần người trong tộc
cũng không còn thấy lạ nữa, không biết từ khi nào mà cô gái ấy vì muốn đưa nước
đưa cơm cho Thuần thiếu gia, còn xắn tay áo lên xuống bếp phụ nấu ăn nữa.
Người trong
tộc chưa bao giờ thấy cô gái nào ân cần chu đáo như thế, việc bếp núc từ cổ chí
kim đều do đàn ông phụ trách, trong tộc còn chưa có cô gái nào chịu quấn tạp dề
can tâm tình nguyện xuống bếp vì một người đàn ông. Hành động ấy của cô khiến
đàn ông trong tộc này sinh lòng sùng bái, ca ngợi cô tốt tính, biết yêu thương
đàn ông, không phải chỉ biết dùng tam tòng tứ đức bắt nạt họ như những người
phụ nữ khác.
Do tiêu chuẩn phụ nữ tốt
ở đây quá thấp nên cô bỗng dưng trở nên nổi tiếng, ngay cả Thuần thiếu gia cũng
có phần rung động, ánh mắt bắt đầu nhìn sang cô, cho dù cô chỉ biết rán một quả
trứng đơn giản nhất mà thôi, nhưng chịu xuống bếp vì người yêu cũng đã đủ lắm
rồi.
Người xung quanh không
kìm được đến khuyên giải anh, phụ nữ tốt như thế đã tuyệt chủng rồi, thiếu gia
tốt số nên mới gặp được cô ấy, không biết trân trọng thì sẽ phải hối hận...
Thuần thiếu gia nghe xong
chỉ cười gượng, không nói gì.
Hôm nay, cô lại bê cơm
cuộn trứng lên thăm Thuần thiếu gia.
Rốt cuộc anh không chịu
nổi nữa, hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc em muốn gì?".
"Em đang theo đuổi
anh mà!" Công sức cô bỏ ra nhiều như thế, muối mặt chăm sóc anh, nịnh nọt
anh, lại còn đoạt được danh hiệu "Phụ nữ tốt đầu tiên" của tộc Đông
Nữ, anh vẫn không biết cô đang làm gì ư? Làm sao chịu nổi!!!
"Cơm em nấu khó nuốt
quá!"
"Anh quá đáng thật,
người ta nói phụ nữ biết vào bếp đã là tốt lắm rồi, làm đàn ông xúc động lắm rồi,
sao anh không nhìn phụ nữ nhà khác, đều cơm đến là mở miệng, áo đến là giơ tay
như đàn ông ấy!"
"Em về đi."
"Tại sao? Anh vẫn
không chịu tha thứ cho em ư? Meo meo meo meo meo meo!"
"..."
"Tại sao anh về tộc
rồi bỗng biến thành vô vị thế hả, giống như một ông già ấy."
"..." Dám nói
anh là ông già, theo đuổi người khác như thế à? Anh chịu thua, xắn tay áo lên
để lộ cổ tay: "Lý do đây".
Cô thắc mắc nhìn, chiếc
vòng quen thuộc lấp lánh ánh bạc kia: "Vòng phượng?"
"Không muốn bị phun
máu thì tránh xa anh ra, cơ thể em không đủ trong sạch." Mà là do anh nên
mới không đủ trong sạch.
"Đây chính là lý do
mà có chết anh cũng không cho em chạm vào hả? Mẹ anh thật quá hiểm độc! Ý gì
đây chứ? Bắt anh đeo vòng vào, vậy em và anh... Thảo nào bà không ngăn cản em,
thì ra là dùng cái này trừng phạt em lén lút ăn thịt anh, bắt em bây giờ chỉ
được nhìn mà không được chạm vào!"
Anh im lặng, ngầm thừa
nhận.
Lát sau, cô mệt mỏi đứng
lên, phủi bụi trên người, thở dài một tiếng rõ to rồi nhún vai, cúi đầu ủ rũ,
đau khổ bỏ đi.
Cô từ bỏ quá dễ dàng
khiến anh thấy tức tức nơi ngực, sự thất vọng không thể che giấu được đang hiện
rõ trên nét mặt. Giờ phút này anh mới biết, mình luôn hy vọng ở cô, từ hy vọng
biến thành kỳ vọng rồi khát vọng, muốn cô không từ bỏ dù bất cứ điều gì xảy ra
đi chăng nữa, đừng rời xa anh đơn giản và dễ dàng như vậy, nếu cô vẫn chỉ biết
trốn tránh, nỗi đau chia xa anh không muốn nếm trải lần thứ hai nữa.
Anh cúi xuống nhìn
"Nam giới" mình đang viết, nắm chặt cán bút bắt mình bình tĩnh lại để
lắng nghe bước chân cô xa dần.
Bỗng một bóng người
lao vào lòng khiến anh ngã ngửa, rồi ai đó ôm chặt eo anh...
"Muốn phun thì phun
đi, em đã nhét giấy vệ sinh vào rồi, có hai lỗ mũi chứ thấm tháp gì! Quý Thuần
Khanh, anh là của em, không phải của bảng Tiết liệt, không phải của "Nam
giới", anh không được nhìn chúng mà phải nhìn em! Em... em yêu
anh!!!"
Anh ngã nhào vì tư thế hổ
vồ mồi của cô, nằm ngửa lên nhìn bầu trời xanh ngắt trên cao, giọng nói mà đến
nằm mơ anh cũng rất muốn nghe đang vang vọng. Anh đờ người, rồi vội vàng đẩy cô
ra.
Hai cuộn giấy vệ sinh dày
cộp đang nhét vào mũi cô, thì ra cô bỏ đi để chuẩn bị cái này, thì ra cô không
đi đâu cả. Dáng vẻ buồn cười của cô khiến anh bật cười.
"Ủa, chẳng phải đã
nói là chạm vào anh sẽ bị chảy máu mũi à?" Cô rút cuộn giấy ra, nhìn anh
vẻ hoang mang.
Anh mím môi cười:
"Hình như chúng ta bị mẫu thân chơi một vố rồi". Để trừng phạt họ,
mẫu thân đúng là suy nghĩ chu đáo, chắc mất không ít thời gian.
"Gì chứ, anh bảo bà
ấy gạt chúng ta?"
"Lúc nãy em nói
gì?"
"Bà ấy gạt chúng
ta."
"Anh muốn nghe mấy
từ em nói." Anh bất mãn lườm cô, nhướn mày bổ sung: "Thêm tiếng mèo
kêu nữa."
Có trời mới biết ngày nào
cô cũng kêu "meo meo" loạn cả lên khiến anh đứng ngồi không yên, tỏ
vẻ trấn tĩnh thật mệt biết mấy, lần này có thể giải phóng ròi, anh không cần
kiêng kỵ, e dè nữa.
Mặt cô đỏ bừng, bắt đầu
kỳ kèo mặc cả: "Giữa thanh thiên bạch nhật lại dưới bảng Tiết liệt, tiếng
mèo kêu chắc không cần đâu nhỉ?".
"Mấy hôm trước em
kêu hay lắm mà?"
"Đó là do anh phớt
lờ em."
"Ý em là, anh phải
phớt lờ thì em mới bám theo anh? Anh quá ngốc, trước kia cứ quá yêu thương,
chiều chuộng em, nên em mới đối xử với anh như thế?", anh nheo mắt nó
"Ơ thì... cũng có...
một ít..." Tính cách con người luôn có chút khuyết điểm mà: "Nhưng em
có chê anh ngốc đâu!". Ngược lại, cô cảm thấy thích hơn, người ấy chỉ ngốc
và tốt với cô thôi.
Anh nâng cằm cô lên, dịu
dàng dỗ dành: "Không trốn nữa à?". Cô viện cớ trốn tránh anh quá
nhiều rồi, từ trách nhiệm đến "tâm lý gái trinh" khiến anh đau lòng
muốn chết.
Cô lắc đầu cật lực, bất
chấp thuần phong mỹ tục, hôn anh dưới bảng Tiết liệt, rồi rất đỗi dịu dàng, mềm
mại, nói câu mà anh thích nghe nhất giữa đôi môi anh:
"Em yêu... ối ối...
đừng chọc em... yêu... ưm... yêu anh!"
"Không chê anh thiếu
mùi vị nam tính nữa à?", anh hỏi câu mà mình quan tâm nhất.
Cô lắc đầu, mùi vị nam
tính của anh vừa thơm vừa đáng yêu, bây giờ thì cô đã nhận ra.
"Không chê anh gạt
bỏ quy tắc, không cho em một vợ hai chồng à?"
Cô lắc lắc đầu, chớp chớp
mắt tỏ rõ quyết tâm của mình.
"Không chê anh hẹp
hòi, không độ lượng lại hay ghen tuông nữa à?"
"Em yêu hết!"
Con mèo hư chỉ biết nhắm
vào điểm khiến anh không chống cự nổi. Muốn yêu thương, chiều chuộng cô nhưng
lại không muốn tha thứ dễ dàng, nếu được tha quá dễ thì cô sẽ không ngoan,
không nhớ được bài học kinh nghiệm.
Đôi mắt đen của anh nheo
lại, đứng dậy, ôm cô hơi mạnh bạo, môi không nỡ rời ra, miết lên cánh môi cô,
cười xấu xa: "Yêu anh thế thật à?".
"Chứ gì nữa!"
Cô hít hà hương thơm lan toả trong không gian, biết chắc anh đã mềm lòng, mình
đã đạt được thắng lợi thì cười khì khì, ai ngờ anh lại từ từ thốt ra một câu
khiến cô há mồm trợn mắt
"Nếu em đã không so
đo gì mà yêu anh như vậy, thế thì... thê quân, em có biết tam tòng tứ đức
không?"
"Hả?" Anh đã
chịu gọi cô là thê quân rồi? Nhưng tại cô không cảm thấy vui, mà ngược lại còn
thấy ớn lạnh sống lưng vậy? Câu hỏi này quá quen, quá nham hiểm, đàn ông sao
lại cứ thích hỏi câu này khi nghe con gái tỏ tình? Ngay cả anh cũng hư hỏng
theo đàn ông bên ngoài rôi ư?
"Hả cái gì mà hả,
chẳng phải em được họ xưng tụng là cô gái tốt đầu tiên chịu xuống bếp vì anh,
sẽ yêu anh cả đời, là phúc phận kiếp trước mà anh tu được, nếu không yêu quý,
trân trọng thì sẽ bị sét đánh chết sao?"
"Ưm... Thì ra bọn họ
nói sau lưng em như thế, ha ha, cũng đúng ghê chứ nhỉ."
"Nếu đã đúng thế thì
hai chúng ta làm gương cho họ xem đi."
"Làm gương gì
cơ?"
"Nam tôn nữ ti, xuất
giá tòng phu, em phải theo anh."
"... Theo từ đầu đến
cuối là được, đừng đùa quá như thế chứ."
"Không biết à?"
Anh nhướn mày: "Không sao, anh biết tam tòng tứ đức là sở trường của anh,
trước khi lo việc hôn lễ, anh sẽ dạy em từ từ, đến khi em biết thì thôi, thê
quân".
"Meo meo..."
"Bây giờ mới kêu thì
muộn rồi."
"..."
Một thê quân như cô liệu
có chịu để địa vị mình kém đi một chút không, cần phải học tam tòng tứ đức ư?
Đạo trời quả là một thứ
thần thánh, đó chính là "không phải không có nhân quả, mà bởi thời cơ chưa
đến". Cô đã ỷ vào quy tắc nữ tôn nam ti mà ức hiếp anh lâu như thế, lẽ nào
bây giờ chính là lúc càn khôn chuyển dời, chẳng lẽ lần này đã đến lượt cô quy
tắc của tộc... chỉnh đốn?
Oái! Ông Trời có thể đừng
công bằng tới mức đó không? Cũng giống như cái quy tắc phong kiến tam tòng tức
đức cũ rích kia, đừng có bất công quá như thế, nam nữ đều phải bình đẳng mà!
Cứu tôi với! Meo meo!
1Dĩ nữ
vi quý, tôn nữ vi thủ có nghĩa là coi phụ nữ là quý giá, lấy việc tôn trọng,
nghe lời phụ nữ lên hàng đầu.
2Nam
Giới: Những điều răn dạy cho đàn ông