Quan hệ nam nữ là loại
quan hệ nhạy cảm dễ thay đổi, tuân theo tự nhiên nhưng lại rất vô lý nhất thế
giới.
Ngay cả Tô Gia Áo luôn
ngờ nghệch với mối quan hệ này cũng cảm thấy từ hôm ấy về sau đã có thứ gì đó
thay đổi.
Quý Thuần Khanh không còn
về nhà, chiếc giường của cô trở lại trạng thái ban đầu, trở nên to lớn trống trải.
Hình như họ đã chia tay.
Tiêu Yêu Cảnh ngoan ngoãn
đi học, di động của cô đã có thêm rất nhiều những tin nhắn sai chính tả.
Hình như họ đã làm lành.
Bỗng dưng phát sinh thay
đổi, không ai mở miệng, tất cả đã xảy ra như một lẽ tất nhiên.
Cô cảm thấy không có gì
là không ổn, thế nên đã đón nhận.
"Áo Bông, cậu và
Tiêu thiếu gia làm lành từ khi nào thế? Cũng chả báo cho tớ biết một
tiếng." Bạch Tiếu Diệp quay lại từ ghế phía trên, vẻ mặt thích thú chất
vấn cô.
"Chính tớ cũng không
rõ, làm sao báo cho cậu biết được", cô thật thà.
"Theo tớ thấy thì
chắc cũng được một thời gian kha khá rồi nhỉ. Hai người luôn nháy nhau mà? Hừ,
xem kìa, anh ta đứng ngoài hút thuốc cũng không quên liếc mắt đưa tình với cậu
kìa."
Nhìn theo hướng Tiếu
Diệp, Tiêu Yêu Cảnh đang cùng mấy cậu bạn trong lớp đứng ngoài cửa sổ hành lang
hút thuốc, cảnh tượng ấy rất man, dường như anh không ngờ cô lại nhìn mình đột
ngột nên cứng người lại, lúng túng nhìn đi nơi khác, có lẽ động tác quá bất ngờ
nên bị các cậu nam sinh kia quàng cổ cười nhạo anh giả vờ ngây thơ nhìn trộm nữ
sinh.
"Ngọt ngào ghê,
nhưng... tớ lại thắc mắc, cậu xử lý chuyện thầy Quý thế nào vậy?"
"Tự dưng nhìn tớ
chằm chằm thế, tớ nói sai à?"
"Nhiều chuyện
quá."
"Vậy tớ báo cho cậu
biết một tin còn giật gân hơn, hình như thầy Quý đã từ chức rồi, nghe nói dạy
hết hôm nay thôi. Cậu được giải phóng rồi, sẽ không bị kẻ tiểu nhân lấy công
báo thù tư nữa đâu, vì tình cảm không suôn sẻ bị đá nên cho cậu rớt ấy
mà."
Tô Gia Áo đứng phắt dậy,
trợn mắt vẻ không tin được, cau mày: "Sao anh ấy lại từ chức đột ngột
thế?".
"Nghe nói không cần
tự kiếm tiền nuôi gia đình nữa, chuẩn bị về nhà rồi. Này, tớ còn nghe nói nhà
thầy Quý rất đặc biệt, cậu có biết trongTây du ký có Nữ
Nhi Quốc gì đó không, tớ còn tưởng đó là trò quỷ gì chứ, nhưng nghe nói gia tộc
thầy Quý là một nhánh của Nữ Nhi Quốc cổ đại, gọi là... Đông... Đông... tóm lại
là phải nghe lời phụ nữ ấy, đàn ông rất tốt, rất ngoan, cậu đừng có tiếc đấy
nhé..."
Cô không kịp nghe Tiếu
Diệp nhiều chuyện kể hết nữa, chạy ra cửa sau, định lao vào văn phòng thì bị
Tiêu Yêu Cảnh kéo lại.
"Em vội vã chạy đi
đâu thế? Chân hết đau chưa? Sao cứ bất cẩn vậy?" Anh vò đầu cô, bực bội
làu bàu, thái độ tự nhiên và rất thân mật khiến đám nam sinh huýt sáo trêu
chọc.
"Thế nào là cứ bất
cẩn?" Một cậu chàng lải nhải bắt chước: "Tiêu thiếu gia, cậu nói
những lời ngoan hiền như thế để làm gì?".
"Đúng rồi, cậu có
nghĩ đến tâm trạng bọn này không? Không phù hợp với hình tượng hư hỏng của cậu
tí nào, cậu muốn bọn này sợ chết khiếp à?"
"Vở kịch gương vỡ
lại lành này hai người có cần diễn như thật thế không? Cuối tuần này thiếu gia
cậu không rảnh, phải đi với bạn gái chứ gì?"
Tiêu Yêu Cảnh không phủ
nhận, gỡ điếu thuốc ra khỏi môi, đạp chân lên để dập tắt, phớt lờ những lời
trêu chọc, những chuyện ngốc nghếch đó anh chẳng hứng thú chút nào. Nghênh
ngang kéo cô rời xa đám con trai nghịch ngợm đó, anh cúi xuống hỏi: "uối
tuần muốn đi đâu chơi?".
Bỏ qua những lời ướm hỏi
khách sáo, hỏi luôn địa điểm hẹn hò khiến cô bỗng nhận ra, quan hệ hiện tại của
họ hình như là người yêu.
Họ đã làm lành, và bắt
đầu lại từ đầu.
Cô đang định mở miệng đáp
lại thì những tiếng bàn tán xung quanh đã phá tan suy nghĩ của cô.
"Ủa ủa, có phải là
thầy Quý không? Ôm một thùng sách? Ủa, bị đuổi việc rồi hả?"
"Nghe nói thầy ấy
xin nghỉ, định về quê lấy vợ, cậu xe kìa, chiếc xe lộng lẫy đỗ ngoài cổng là
của nhà thầy đấy, hừ, đại gia thé kia mà đến đây làm giảng viên có phải rất mệt
không? Đúng là vớ vẩn! Nhưng quy tắc nhà thấy ấy cũng thật kỳ quái, nghe nói
đàn ông phải vâng lời phụ nữ."
"Cái gì? Vâng lời
phụ nữ á? Đúng là ngược đời quá rồi! Vậy là ăn bám phụ nữ à? Tớ đã cảm thấy
thầy ấy cứ nữ tính thế nào ấy, nhưng bọn con gái mắt mù trong lớp lại khen thầy
ấy dịu dàng, tính tình dễ chịu, xì."
Những lời chỉ trích bất
nhã khiến Tô Gia Áo nổi giận, định mắng cho chúng một trận thì Tiêu Yêu Cảnh đã
bóp cằm cô, giọng nói trầm trầm khẽ vang lên: "Em lại muốn chúng ta cãi
nhau vì người khác à?".
Người khác.
Nhưng Quý Thuần Khanh
không phải là người khác.
Anh ấy là...
"Hai người làm lành
rồi?" Giọng nói ấm áp không mang chút sắc thái tình cảm nào vang lên, cô
ngước lên nhìn đôi mắt thản nhiên của Quý Thuần Khanh, mới phát hiện ra cả
người mình vẫn lọt thỏm trong lòng Tiêu Yêu Cảnh, cô cắn đôi môi khô đắng, hơi
thở dần dần gấp gáp.
Anh không nhìn cô nữa,
chân vẫn không dừng lại, bước đi thẳng, chỉ còn nụ cười vô tư lự, ném lại một
câu mà cô hết sức quen thuộc: "Thật thấy vui mừng thay cho các bạn".
Anh đang nói với cô rằng,
họ không quen biết, chuyện của cô không liên quan gì đến anh, anh là người xa
lạ, sẽ không yếu ớt gọi cô là "thê quân", không còn quan hệ gì với
cô, anh phải lấy lại mọi tình cảm đã bị lãng phí của mình, lấy lại những cái
gia anh đã phải trả, từ bỏ những mong đợi, ảo tưởng về cô.
Làm giảng viên là vì cô,
nhưng tất cả những gì anh làm đều bị cho là thừa thãi. Và bây giờ chẳng cần
thiết mà anh cũng không có tư cách làm gì cho cô nữa, người vô sự thật nhẹ
nhõm!
Chiếc xe màu đen lộng lẫy
khởi động, bánh xe lao vút đi mang theo đám bụi tung mù mịt, Tô Gia Áo đứng
trên tầng hai nhưng lại bụi bay vào, đỏ hoe đôi mắt.
Tan học rồi, những cặp
yêu nhau quấn quýt lấy nhau, tay trong tay dạo bước trên đường không mục đích
cũng vẫn hơn là ai về nhà nấy.
Bóng dáng phản chiếu từ
những khung kính của các cửa hàng khiến Tô Gia Áo thấy lạ lẫm, Tiêu Yêu Cảnh
nắm tay cô đi phía trước, còn cô lững thững đi theo sau anh như lười nhác, anh
bỏ hết mọi cuộc vui với bạn bè, bỏ luôn chiếc xe sang trọng của mình để đi bộ
với cô.
"Em thích thứ
gì?" Anh quay lại thấy cô nhìn chằm chằm vào tủ kính, tưởng cô thích gì
đó.
"Không... chỉ thấy
kỳ cục."
"Hử?"
"Trước kia chúng ta
chưa bao giờ đi dạo phố thế này... phải không?" Đi dạo, nắm tay, làm nũng,
hình như cô chưa kịp làm với anh.
"Ngốc, về sau sẽ
luôn dạo phố thế này." Nhìn cửa hàng trang sức bên cạnh, anh biết con gái
dạo phố luôn thích mua thứ gì đó, nhưng nói về chuyện đi dạo cùng bạn gái rồi
mua đồ, thực sự kinh nghiệm của anh bằng không, trước kia không có kiên nhẫn
làm vậy, nên bây giờ chẳng biết phải ứng phó thế nào.
Anh toét miệng cười, đẩy
cửa ra rồi kéo cô vào trong: "Muốn mua gì thì nói với bạn trai em, nhìn tủ
kính với vẻ tội nghiệp thế kia để làm gì".
Trang sức cuối hạ đầu thu
đã chiếm đa số trên các quầy hàng, có người chịu chi tiền, cô cũng muốn tranh
thủ, nhưng nhìn lướt qua lại thấy không có thứ gì mà mình thích, nhưng một
chiếc khăn quàng kiểu nam màu xám bạc rất sang lọt vào mắt.
"Anh không thích màu
này." Tiêu Yêu Cảnh cau mày bình luận, màu này không nổi bật, nhưng... anh
nhếch môi cười khẽ: "Nếu em thích thì thiếu gia đây miễn cường quàng cho
em xem vậy".
"Anh muốn quàng khăn
màu xám à?", cô ngẩn ngơ.
"Em cũng biết màu
này không hợp với anh cơ à?" Chắc anh hợp với màu nào nổi bật hơn, nhưng
ai bảo chiếc khăn quàng này được cô chọn giữa một rừng đồ vật làm chi: "Em
còn ngẩn ra đó làm gì thế?".
"Hử? Phải làm
gì?"
Anh lườm cô, chỉ chiếc
khăn rồi chỉ vào cổ mình.
Làm gì thế? Đương nhiên
là bắt cô tự tay quàng cho anh rồi.
Cô hiểu ý kiễng chân lên,
hai tay vòng qua cổ anh như đang ôm, quàng chiếc khăn mềm mại cho anh.
Cảm giác cổ bị thứ gì đó
quấn vào, cô đã từng nếm trải, chiếc khăn mềm mại này khiến cô nhớ đến chiếc
vòng cổ mèo tự tay mình mua, nó cứng ráp khiến cô rất khó chịu, nhưng người cầm
nó lại rất dịu dàng, chưa bao giờ làm cô đau, chiếc vòng cổ đó như chiếc khăn
quàng, bỗng bị gỡ bỏ, sẽ không cảm thấy được giải thoát, mà lại thấy trống trải
và lạnh lẽo như khi gió lạnh luồn vào vậy.
Tiêu Yêu Cảnh nhìn dáng
vẻ chăm chú của cô, quàng khăn là một cảnh thực sự rất mờ ám, dáng vẻ như tìm
kiếm nụ hôn ấy khiến tim anh thắt lại, anh hơi cúi xuống, hơi thở ấm nóng của
cô phả vào mặt anh. Ánh mắt anh dời đến đôi môi cô, áp xuống định kề gần cô
hơn, nhưng khi chỉ còn cách không phẩy mấy centimet thì anh đột ngột khựng lại.
Anh đang đợi, muốn cô
cũng hôn lại mình, và chỉ cần một động tác nhỏ để khuyến khích, cho dù là hơi
ngẩng đầu lên, cô sẽ chạm được vào môi anh, mà anh cũng chỉ cần cô làm như thế
thì sẽ kiêu ngạo nghĩ rằng, chẳng phải mình anh mơ tưởng họ đã làm lành với
nhau, Tiểu Áo tâm giao quả thực đang ở cạnh anh, không hề biết
"Bộp!"
Hai bàn tay chạm vào lồng
ngực anh, khiến khoảng cách không phẩy mấy centimet bỗng trở nên xa vời, Tô Gia
Áo đờ đẫn nhìn mình hai tay đẩy Tiêu Yêu Cảnh ra, cứng đờ người, không thể phớt
lờ, khá là nhức mắt.
"Tại sao đẩy anh
ra?"
"... Em..."
"Chúng ta làm lành
rồi mà? Tại sao đẩy anh ra?"
"..."
"Em vẫn như xưa,
phải tính đủ số lần mới cho hôn, hay là..." Anh ngừng lại, đôi mắt đen như
phủ một lớp sương mờ, khẽ rút chiếc khăn trên cổ ra, nó trượt xuống ngực rồi
rơi xuống chân anh: "Hay là vì người khác?".
Không khí ngượng ngùng
lắng đọng, cô cắn môi không nói, lắc đầu thật mạnh rồi quay người bỏ chạy khỏi
cửa hàng.
Cô chạy như điên không
ngừng, giống như đang tự trừng phạt bản thân, chạy một mạch về nhà, cổ họng như
muốn toác ra, chảy máu, nuốt nước bọt cũng rất khó khăn. Móc chìa khoá, mở cửa,
cô vẫn chưa kịp cởi gày thì một bàn tay đã chìa ra trước mặt, một giọng nói
nóng nảy vang lên, là Quý phu nhân.
"Cô cũng về rồi à,
trả đồ cho ta."
Cô giật bắn mình, bất
giác lùi lại một bước: "Đồ gì cơ?"
"Vật tổ truyền của
tộc Đông Nữ - vòng phượng." Quý phu nhân ngoắc tay: "Vật quan trọng
như thế tất nhiên không thể rơi vào tay người ngoài, trả lại cho ta".
Cô choáng váng với từ
"người ngoài", phẫn nộ lao vào phòng, lật lung tung mọi thứ lên để
tìm chiếc vòng ấy, ném chiếc vòng tội ác đó vào lòng Quý phu nhân với vẻ không
thương tiếc: "Lấy đi! Ai thèm cái còng sắt này của bà!". Có cần tuyệt
tình thế không? Có cần căm ghét cô thế không? Ngay cả việc đích thân đến gặp cô
đòi lại vòng mà anh cũng không chịu là
"Tốt lắm, vẫn phải
mượn của cô một thứ nữa." Đón lấy chiếc vòng, Quý phu nhân rút chiếc trâm
bạc cài trên tóc xuống, nhân lúc Tô Gia Áo chưa kịp phản ứng, bà nhanh nhẹn đâm
xuống.
"Này! Bà già, làm gì
thế hả?" Cơn đau khiến cô nhảy chồm lên theo phản xạ.
"Lấy máu của cô rửa
sạch chiếc vòng, để nó hồi phục lại công năng nhận biết cơ thể trong
sạch." Nói trắng ra, chính là dùng máu của cô để khởi động lại từ đầu,
chiếc vòng này đang từ biệt cô, dùng máu của chính cô để từ biệt. "Chiếc
vòng này từ đây sẽ không nhận cô là chủ nhân, càng không bảo vệ cô nữa, nó sẽ
gắn lên tay chủ nhân mới, người không trong sạch nếu không biết mà lại gần sẽ
bị phun máu. Con bé Tô gia kia, hôn ước hai họ Quý Tô chúng ta kết thúc tại
đây."
Cô nhìn ngón trỏ rỉ máu
của mình: "Vậy Quý Thuần Khanh thì sao? Thanh bạch của anh ấy phải làm
sao, anh ấy...". Thật không cần cô chịu trách nhiệm ư?
"Không liên quan đến
cô."
"..."
"Nếu nó đã hẹp hòi,
nhỏ mọn, không chịu được cảnh một vợ hai chồng, kiên quyết không thành hôn với
cô, thì là do nó không giữ quy tắc, tự diệt thanh bạch, ta làm mẹ mà không dạy
dỗ chu đáo, do gia phong Quý gia ta có vấn đề, chẳng liên quan gì đến cô
cả."
Lấy lại chiếc vòng, Quý
Thuần Khanh, tộc Đông Nữ, trách nhiệm... chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Cô
có thể trở lại cuộc sống bình thường, vẫn là một Tô Gia Áo dũng cảm, có thể yên
tâm yêu đương với người mình thích, không cần bó tay bó chân, run rẩy sợ hãi,
thấp thỏm băn khoăn nữa.
Bị chiếc vòng mèo xích đã
quen rồi ư? Sao cô lại thấy không quen, không nỡ, chỉ muốn cướp chiếc vòng
chướng mắt kia trở lại. Cô không muốn thấy nó trên tay người khác, cô căm ghét
việc bản thân mình không còn là chủ nhân của nó, chiếc vòng có thể khởi động
trở lại, nhưng trái tim con người thì sao?
Quý phu nhân lấy lại
chiếc vòng gia truyền, hài lòng bỏ đi, Tô Gia Áo nhìn chằm chằm ngón tay mình,
di động đang rung lên, cô thẫn thờ bắt máy, hờ hững nói: "A lô
Bên kia im lặng, cô cũng
lặng im không nói, một lúc sau mới nghe giọng nói ra vẻ bàng quan của Tiêu Yêu
Cảnh: "Này, em vội đi vệ sinh hay sao thế? Sao tự dưng lại bỏ chạy?".
Vẻ giả vờ của anh khiến
cô bỗng thấy chua xót, anh không thể không cảm nhận được gì, với tính khí thêíu
gia của anh thường ngày, làm sao anh có thể chủ động gạt bỏ sĩ diện gọi điện
cho cô ngay trong ngày đầu cãi nhau?
"Thứ Bảy chúng ta đi
chơi, đừng quên đấy, nghe rõ chưa?"
"Ưm..." Sợ mình
phát ra tiếng sụt sịt, cô khe khẽ đáp lại.
Nghe giọng cô, anh khựng
lại rồi chậm rãi nói: "Chúng ta có thể từ từ, không sao, anh không gấp thì
em sợ cái gì? Cảm giác kỳ quặc kia cũng sẽ qua đi thôi. Hử?". Không chỉ
mình cô, cả anh cũng phải quên dần những trò trả thù ấu trĩ và những việc sai
trái mình đã làm trong quá khứ.
"..." Nhưng nếu
đó không phải là "tâm lý gái trinh", mà là do cô đã được người ta
nuông chiều đến hư hỏng rồi thì sao? Nếu, trái tim cô có một góc nhỏ nào đó đã
thay đổi, rồi lan rộng ra mọi nơi, thì từ từ liệu có tác dụng gì?
"Rồi sẽ có ngày em
lại quay về làm tâm giao của anh, đúng không, Tiểu Áo?"