Trong
quán bar Snow Mania, ánh đèn mờ ảo, những ngọn đèn khi mờ khi tỏ chiếu vào sàn
nhảy, trên sân khấu nhỏ, một cô ca sĩ cầm micro đang ngân nga những giai điệu
trầm ấm, ca từ ngập tràn nỗi đau thương khi bị phản bội và chúc phúc người yêu
cũ.
"Phiền
cậu bắt cô ta ngậm miệng lại được không?" Tiêu Yêu Cảnh ngồi trước quầy
bar ủ rũ cả buổi tối, cuối cùng không chịu nổi những ca từ than vãn bệnh hoạn
mà lại tỏ vẻ cao thượng ấy nữa, liếc thấy Kiều Khâm đứng cạnh, mở miệng thốt ra
câu đầu tiên từ khi bước vào đến giờ.
Kiểu
Khâm đứng pha rượu, cười mỉm đối phó với cơn điên của anh: "Làm ơn đi,
thiếu gia, tôi bỏ tiền ra mời cô ta đến hát, bắt cô ta ngậm miệng thì vẫn phải
trả tiền. Sao nào, tức cảnh sinh tình à?"
Tiêu
Yêu Cảnh vẫn lặng thinh, nắm chặt ly rượu trong tay như đang suy nghĩ.
Từ khi
cùng đám Tiểu Phi vào quán bar đến giờ, anh đã giữ trạng thái đờ đẫn rất lâu
rồi, bảo rằng muốn an ủi Tiểu Phi thất tình,
nhưng khi cậu ta bừng bừng tức tối chỉ trích con gái đáng ghét, anh lại đờ đẫn
ngồi nhìn rượu; khi Tiểu Phi nói con gái ham hư vinh đến nhường nào, anh ngẩn
ngơ quay ra nhìn cửa sổ; chỉ khi nói con gái rất thích một chân đạp nhiều
thuyền, và sau khi đạp lên thuyền này sẽ bỏ thuyền khác, anh mới ngước lên,
nghiến răng, tỏ vẻ oán hận sầu thảm còn hơn cả Tiểu Phi.
Bây
giờ, người bị đá kia đã mò ra sàn nhảy tìm mùa xuân khác, còn anh, kẻ đang yêu
đương, bên cạnh không bao giờ thiếu con gái lại có vẻ tổn thương, u sầu.
"Này,
nghe Tiểu Phi nói, cậu đã cưa được cô bé phá hoại chỗ làm ăn của tôi rồi, lúc
nào đưa đến chỗ tôi? Hay là không muốn cược nữa? Đừng nói tôi không cho cậu cơ
hội, hãm hại hạnh phúc nhỏ bé của anh em nhé. Chỉ cần cậu chịu thua và kính
trà, thì tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra, mặc cho cậu biến giả thành
thật."
"Hừ."
Anh cười giễu, quay mặt đi, không muốn để Kiều Khâm có cơ hội mỉa mai mình nữa.
Suy nghĩ tệ hại ấy không phải là anh chưa nghĩ đến, cũng may mà chỉ nghĩ thôi
chứ chưa ngu ngốc đến mức làm thật.
Nếu
người đang chơi đùa không chỉ mình anh thì tại sao anh phải dừng cuộc chơi. Nếu
chỉ là chơi đùa, anh tuyệt đối không phải là người không theo nổi cuộc chơi,
cho dù nghiến răng gồng mình, anh cũng không thể đầu hàng "chiếc áo
bông" đáng ghét kia.
Kiều
Khâm thấy anh im lặng thì cũng không có ý chọc giận nữa, nghiêng người lấy ly
cocktail vừa pha, đặt trước mặt Yêu Cảnh, nói: "Mới học cách pha chế này,
cậu nếm thử xem, tên gọi nghe rất gợi cảm, Between the sheet".
Between
the sheet? Dịch ra là...
"Nhanh
chóng lên giường?" Anh nhướn mày, nhìn món đồ uống kỳ lạ trước mặt, cái
tên lạ lùng, chẳng lẽ là một dạng chất kích thích? Cậu ta đang ám chỉ cái gì?
Chiêu thức cưa đổ con gái có rất nhiều, chẳng hạn như nhanh chóng lên giường,
nên đừng ngồi trước mặt bạn bè mà ngơ ngẩn ủ rũ?
"Suy
nghĩ của cậu thật xấu xa, tên rượu này đúng là nhanh
chóng lên giường, nhưng chỉ là một dạng đồ uống có cồn giúp ngủ ngon,
pha chế từ brandy và cam." Kiều Khâm nhún vai, chớp mắt với anh: "Vì
tớ thấy, hôm nay có lẽ cậu sẽ mất ngủ
"..."
"Như
tớ năm ấy vô tình bắt gặp bạn gái đang hôn tên khác, tớ mất ngủ cả một tháng,
cảm giác da đầu tê dại, lông măng dựng ngược hết lên thật khó chịu, cảnh tượng
ấy cứ nghĩ mãi trong đầu,r ất mệt mỏi."
"...
Cậu nghĩ thì có, đừng lôi tôi vào." Anh từ chối chia sẻ cảnh kích thích
quá mức với bạn mình.
Hừ, có
điều, nếu bàn về kích thích thì cảnh anh gặp phải còn hơn gấp bội, cái tên
giảng viên chết tiệt kia rõ ràng thấy anh đứng đó, thế mà còn dám khiêu khích,
vừa hôn vừa nheo mắt nhìn anh, lại ôm chặt cô gái của anh để cô ấy luôn quay
lưng lại, khốn kiếp nhất là vẻ mặt phẫn nộ bất bình của anh ta như mèo bị giẫm
phải đuôi vậy. Đã ăn cướp lại còn la làng, hôn bạn gái của anh mà còn dám tỏ vẻ
đáng thương!
"Hừ,
đàn ông mà, muốn giữ sĩ diện nên rất dễ nín nhịn dẫn đến nội thương, hại người
hại mình. Có điều cậu nhận lời Tiểu Phi theo đuổi cô nàng Viên Tâm kia thật
à?"
"Lúc
nãy cậu không nghe Tiểu Phi nói cái gì à? Cậu ta nói Tiêu thiếu gia nghĩa khí
nhất định sẽ ra tay cưa đổ con bé ham hư vinh kia, gíup anh em hả giận."
"..."
"Nhưng
Tiểu Phi nói bạn gái cậu là hổ cái, tôi thấy muốn cô bé đồng ý cho cậu theo
đuổi người khác, tám phần là cô bé sẽ phát điên lên, nếu cậu không chắc
ăn..."
"Chỉ
là theo đuổi con gái thôi mà, tớ ra mặt giúp đỡ bạn bè chẳng lẽ còn phải hỏi ý
kiến cô ấy sao? Hừ." Anh không có hứng chơi với người thích một chân đạp
hai thuyền.
Tiếng
huýt sáo khen ngợi vang lên: "Bản lĩnh lắm. Nhưng chứng mất ngủ sẽ không
vì có bản lĩnh mà biến mất đâu, cẩn thận nhé!"
"..."
Thầy
Quý rất dễ tính, rất nhân từ, mọi người đều sẽ qua cửa dễ dàng.
Câu đó
là do tên khốn nào nói vậy?
Gương
mặt trong sáng, ngây thơ của anh rõ ràng chỉ dùng để lừa gạt, phỉnh nịnh người
khác, đôi mắt đen khẽ nheo nheo, sắc mặt sa sầm xuống, anh có thể trở mặt ngay
lập tức, không nhận người quen, giết thần chém phật, chỉ cần anh bực mình, mọi
thứ sẽ tiêu ngay.
Tiêu
Yêu Cảnh vô cớ trốn học, anh im lặng không nói gạch ngay lên bản danh sách một
đường, lực bút rất mạnh, nét chữ rất đẹp nhưng cũng rất lớn, khiến bạn sinh
viên ngồi bàn đầu cứ nuốt nước bọt.
Điểm
danh xong, anh nở nụ cười vô hại, như hoàn toàn không biết mình vừa làm một
chuyện có lực sát thương lớn vô cùng, tiếp tục bài giảng của mình.
"Thế
nên những bạn nào chưa làm bài tập hôm qua, xin mời đứng lên."
Phòng
học hơn bốn mươi người, không ai dám nói gì, lần lượt đứng lên gần một nửa.
Anh đi
vòng quanh lớp rồi dừng lại trước mặt Tô Gia Áo đang cúi đầu gãi cằm, lạnh lùng
đứng cạnh cô một lúc, như đang đợi cô nói gì đó.
Nữ sinh
đứng phía trước cô nhanh nhạy quay lại nháy mắt ra hiệu.
"Xin
thầy đi, nhanh lên!"
Tô Gia
Áo bị cô nàng nháy mắt đến phát phiền, lườm lại: "Tại sao tớ phải
xin?"
"Ánh
mắt thầy nói thế mà! Chỉ cần cậu lên tiếng xin thì thấy sẽ tha cho bọn
này."
"...
Cậu nhìn thấy ý nghĩ tà ác của anh ta ở
"Tự
cậu nghĩ xem, cậu đã chọc giận người ta như thế nào, hại cả bọn pảhi làm bia đỡ
đạn, bình thường thấy rất dễ tính mà? Không làm bài tập cũng cho qua, hôm nay
thầy sa sầm mặt cho ai thấy nào? Cậu chứ ai!"
Bị thúc
giục cô đành ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh mắt
lạnh lùng kia đang nhìn cô chằm chằm, cô lúng túng, vội vàng cúi đầu xuống, làm
gì thế, chẳgn lẽ bắt cô kể hết những chuyện riêng tư, chiếm đoạt sự thanh bạch
của anh giữa nơi công cộng sao? Xuỳ, đàn ông gì mà nhỏ mọn!
"Xin
lỗi, hôm qua ép anh hôn tôi, nhưng tôi thấy anh cũng rất say đắm, rất sảng
khoái mà. Người nào làm người ấy chịu, anh đừng có thể vì sự thanh bạch của
mình bị huỷ diệt mà công báo tư thù, trút giận vào sinh viên vô tội không? Nụ
hôn đầu của đàn ông, không đáng giá đâu!"
Lời xin
lỗi chẳng chút chân thành nào vọt ra từ miệng cô vừa dứt lời, bốn phía vang lên
tiếng hít sâu một hơi, đến những bạn nữ bị phạt đứng cũng không dám ngọ nguậy
nữa! Ôi, bảo một sinh vật có tinh thần quyết đấu dũng mãnh như cô nàng Áo Bông
này xin lỗi, cái ý kiến ngu ngốc ấy là do đứa nào nghĩ ra???
Cách
xin lỗi nhảm nhí này, thầy Quý chịu chấp nhận mới lạ!
"Những
bạn chưa làm bài tập ra ngoài hành lang đứng hết cho tôi, không nộp đủ bài thì
đợi đấy!"
Nhìn
kìa... anh chàng dịu dàng, đáng yêu cũgn bị Áo Bông chọc cho điên lên rồi.
Thế là
trước cửa lớp Kinh tế 2 xuất hiện một cảnh tượng rất hoành tráng, hai mươi mấy
người chen chúc đứng ngoài hành lang, tất nhiên, thấy Quý vẫn chưa phát điên
hoàn toàn, vẫn còn giữ được chút lý trí, vì thế chỉ có Tô Gia Áo là bị bắt xách
hai thùng nước đầy ắp, còn những bạn khác thì thoát nạn.
Tô Gia
Áo gườm gườm nhìn những người đi ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ. Chắc chắn anh đã có
âm mưu từ trước, ở nhà thì tỏ vẻ đáng thương, cam chịu, ôn hoà, dịu dàng, còn
bây giờ thì sao? Đến trường lại c bạo lực mặt lạnh, dạy dỗ cô trước mặt bàn dân
thiên hạ.
Cũng
may hôm nay Yêu Cảnh nghỉ học, không thì cô chết chắc.
"Khoảng
cách xa nhất trên thế giới này không phải sống và chết, mà là khi chúng ta đang
hôn nhau, trong lòng em lại nghĩ đến người khác."
Nữ sinh
đứng cạnh Tô Gia Áo nói một câu đâm trúng vết thương, cô nàng lắc đầu ôm vai
cô: "Thầy Quý đáng thương, thật đáng thương, Áo Bông, tội của cậu nặng
quá!".
"Bạch
Tiếu Diệp, người phải xách thùng nước là tớ, không phải là thầy Quý đáng
thương, rốt cuộc ai đáng thương hơn?"
"Tất
nhiên là những người vô tội bị lôi vào cuộc tình thầy trò như bọn này là đáng
thương nhất rồi." Bạch Tiếu Diệp lườm một cái, "Lúc nãy trong lớp, tớ
đã ra sức nháy mắt với cậu, không nghe lời nên mới ra nông nỗi này." Nó
xong cô hí ha hí hửng giơ chân lên đạp vào thùng nước Tô Gia Áo đang
xách.
Bạch
Tiếu Diệp sỉ nhục cô xong, mấy cô nàng nữ sinh khác cũgn bắt đầu hỏi chuyện:
"Áo Bông, rốt cuộc là chuyện gì thế? Bị phạt cũng không thể không có lý do
gì, hôm qua cậu cùng Tiêu Yêu Cảnh trốn học, thầy Quý cũng đâu nổi giận đến mức
này".
"Đúng
thế, Tiêu Yêu Cảnh hôm nay cũng không đi học lúc nãy nếu có cậu ấy ra mặt giúp
đỡ thì chúng ta sẽ không bị đứng ngoài này đâu. Hôm qua cậu hò hẹn với cậu ta
mà, không suôn sẻ sao?"
"Phì."
Nhớ đến sự kiện đổi áo hôm qua là cô đã nổi giận bừng bừng, dốc bầut âm sự cùng
những uất ức mình đã chịu đựng cho các chị em nghe: "Các cậu nói xem có
đúng không, tớ nói thật là chuyện tốt mà. Cái tên Tiểu Phi kia thật khốn kiếp,
con gái gặp phải anh ta mới là xui xẻo."
Bạch
Tiếu Diệp dựa vào tường, lắc đầu: "Áo Bông ngốc nghếch, sao cậu lại khờ
khạo đến mức này, bị đem bán mà còn lo người ta không thu đủ tiền à? Người cậu
phải giận là cái con bé Viên Tâm cố tình hãm hại cậu mới đúng
"Hả?"
"Cậu
còn hả cái gì? Chắc là cậu đã quên béng mất chuyện bị người ta cho vào tròng
rồi chứ gì?"
"Tớ..."
"Tưởng
chỉ số tình cảm của nữ sinh lớp Kinh tế này là thấp lắm hả, gọi cô ta ra nói
chuyện xem." Giang hồ quá hiểm ác. Bắt nạt sinh viên lớp Kinh tế 2 của họ,
mà lại là chị cả, chịu sao được???
Đến lúc
chị em giúp đỡ nhau rồi.
Thế là,
ba bốn cô nữ sinh đã quên mtấ rằng mình còn mang trọng tội, len lén chuồn ra
khỏi trường, thảnh thơi chạy đến trường người khác.
Cổng
trường rất nhiều những sinh viên vừa tan trường đang về nhà, nhưng không ai dám
chọc giận các phần tử trường khác ấy. Tô Gia Áo cùng bọn Bạch Tiếu Diệp với
gương mặt trang điểm đậm, hiển nhiên là thiếu nữ bất lương rồi. Họ túm ngay một
người để hỏi cô gái họ Viên kia học lớp nào, và biết được Viên Tâm vừa được một
nam sinh trường khác gọi ra đình nghỉ mát giữa sân trường rồi.
Bạch
Tiếu Diệp đưa mắt ra hiệu cho Gia Áo, họ lập tức đi đến phía đó.
Xuyên
qua những đám dây leo xanh mơn mởn, họ nhìn thấy hai người đang đứng trên hành
lang nói chuyện, gương mặt cậu nam sinh cao gấy ấy đã bị dây leo che khuât,
nhưng chiếc áo cổ chữ V xẻ sâu đó nhìn rất quen. Cô nàng Viên Tâm nhỏ nhắn đang
liếc mắt đưa tình cười với nam sinh kia lấy chiếc lá trên đầu xuống.
"Hôm
qua vừa mới đá người ta, hôm nay đã tìm người mới. Áo Bông, tớ bỗng hiểu sao vì
sao cậu không đấu nổi cô ta." Bạch Tiếu Diệp nhướn mày: "Cậu nhìn
người ta kìa, hoàn toàn không có di chứng, đâu giống cậu, bị hại đến thảm
thương. Nhưng có anh chàng ấy đứng đó, chúng ta không tiện 'nói chuyện' với cô
ta rồi".
"Chuyện
con gái, con trai xen vào làm gì." Tô Gia Áo xăn tay áo, hùng hổ xông lên:
"Hôm qua cô ta giỡn mặt tớ rồi bỏ chạy, bây giờ nghĩ lại đúng là điên
thật, phải cảnh cáo mới được".
"Lời
thoại kinh điển của Tô Gia Áo sắp xuất hiện rồi - Cô nhớ lấy cho tôi, lần sau
mà bắt gặp thì tôi sẽ cho cô biết tay! Áo Bông ơi là Áo Bông, cũng đến lúc cậu
phải thay đổi lời thoại rồi, chẳng có uy lực sát thương gì hết." Bạch Tiếu
Diệp vừa đùa vừa nhìn Tô Gia Áo đang dợm bước nhưng rồi bất ngờ khựng lại.
Nhìn
theo ánh mắt đờ đẫn của cô bạn, cô thấy Tiêu Yêu Cảnh đứng hút thuốc cạnh Viên
Tâm, còn cô ta đang cầm di động anh ta chụp ảnh, cuối cùng đưa ống kính về phía
anh ta, anh ta đưa tay lên từ chối, nhưng dường như cô ta vẫn chụp được, vỗ tay
vui mừng, rồi lấy di động của mình để gửi ảnh vào.
"Chết
tiệt, tớ biết ngay là tên ấy không đáng tin mà, Áo Bông." Bạch Tiếu Diệp
cau mày, "Lúc đầu còn tưởng hắn trượng nghĩa, gánh vác chuyện Lục Chiếm
Đình cho cậu. Mấy tên công tử con nhà giàu kia chẳng tốt lành gì, vừa quay lưng
đi đã ăn vụng, mà khẩu vị cũng kém quá!".
Có lẽ
do Bạch Tiếu Diệp cố ý cao giọng, cũng có thể là hơi thở cô quá nặng nề đã
khiến bầu không khí yên bình kia biến mất, ánh mắt trống rỗng của anh bỗng
hướng về phía họ.
Cô cắn
môi, đến nỗi ăn mất một ít son của mình, không còn hứng thú dạy dỗ ai nữa, cô
cảm thấy mình mới là người bị dạy dỗ, đầu óc không tỉnh táo lại đi thích loại
đàn ông như thế, hôm qua cãi nhau rồi bỏ rơi cô, hôm nay đã đến tìm một cô nàng
khác.
"Các
cậu giúp tớ dạy dỗ cô ta, tớ về trước."
Cô giao
lại cho các chị em rồi quay người bỏ đi, tay nắm chặt lại đến độ đau nhức. Cô
nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng, đạp lên cỏ đuổi theo mình, bất giác
muốn bỏ chạy thật nhanh, vì thế cô sải chân chạy như bay.
Bước
chân sau lưng càng lúc càng nhanh đã sắp đuổi kịp rồi. Cô đột ngột quay người
chạy vào một toà nhà, nhưng bị kéo tay lại khi đang chạy lên cầu thang. Cô
loạng choạng ngã xuống, lọt thỏm vào vòng tay người sau lưng.
Cô vật
lộn cố thoát ra một cách thảm hại, tay chân đều chống xuống đất, chỉ muốn đứng
dậy trèo lên cầu thang, càng cách xa anh càng tốt.
"Em
vội vã bỏ chạy đi đâu? Bây giờ muốn gì? Có phải là cãi nhau một lần, tôi lại
quay lại về điểm xuất phát, phải tích luỹ đủ số lần mới được chạm vào em?"
Lời nói
ngang ngược của anh khiến cô càng uất ức, vốn sống mũi đã cay cay, giờ càng bực
bội đến phát ho cả lên.
Anh vỗ
lưng cho cô nhưng bị cô gạt phắt ra, chỉ vào anh, phẫn nộ chỉ trích: "Anh...
anh và cô ta, hai người...".
"Chơi
đùa thôi mà."
Anh cắt
ngang, không muốn nói nhiều về chuyện này, dù sao cũng dính dáng đến bạn bè,
anh sợ cô lại xảy ra và chạm với họ, nhưng câu nói vô trách nhiệm ấy càng khiến
cô điên tiết.
"Chơi
đùa? Chơi đùa cái khỉ ấy! Tôi và anh mới là chơi đùa thì có, tạm biệt!"
"Hừ,
tôi nghĩ cũng phải, giờ em đùa đủ rồi nên định bỏ đi phải không?" Anh cười
mỉa mai, càng nắm tay cô chặt hơn.
"Đúng,
tôi đùa đủ rồi, tôi không muốn chơi với anh nữa! Đồ khốn một chân đạp hai
thuyền!"
"Ai
mới là kẻ chơi trò một chân đạp hai thuyền?" Anh túm chặt cô, gầm lên:
"Em đùa đủ rồi, còn tôi thì chưa!".
Vừa dứt
lời, anh kéo cô vào lòng, dù cô chống cự cũng được, im lặng cũng được, anh
không kìm nén bản thân nữa, bóp cằm cô và áp môi mình lên đó. Cô quay mặt đi
trốn tránh, anh thấy vẻ mặt bất cần ấy thì càng nổi cáu, xoay mặt cô lại tiếp
tục hôn. Mùi thuốc lá ập đến, cô không muốn ngửi nên nín thở mím chặt môi lại.
Đầu
lưỡi của anh lướt nhẹ trên môi cô, anh bỗng nhớ đến ly Between the sheet tối
qua vừa uống.
Vốn dĩ
anh không phải là người thanh bạch gì, tại sao phải kìm chế, anh có thể muốn là
được.
Đôi tay
ngỗ ngược di chuyển lên cổ áo cô, giựt mạnh khiến vài chiếc nút áo rơi xuống.
Không ngờ anh lại như thế nên khi mở mắt ra thì cô đã bị đè xuống cầu thang,
trên là trần nhà, dưới lưng là những bậc thang nhấp nhô, một tay anh giữ chặt
tay cô lên trên đầu. Không thể ngờ anh lại ỷ thế mà bắt nạt con gái, anh ăn son
môi của cô, liếm nhẹ những giọt mồ hôi trên cổ cô, nghe thấy tiếng nấc nghẹn
vật lộn của cô.
Bàn tay
luồn vào cổ áo dừng lại trên ngực cô, anh hỏi:
"Em
thích tôi phải không?"
"..."
"Phải
không?"
"..."
Anh
bỗng thấy mình giống tên khốn, hỏi một câu vô cùng nhảm nhí bằng tư thế cưỡng
bức không chút thuyết phục, thậm chí còn không dám nhìn mặt cô.
Anh chỉ
muốn hỏi, tại sao không cho anh đụng vào cô? Anh tưởng số lần chết tiệt cô quy
định là biểu hiện lãng mạn của con gái, nhưng thì ra số lần ấy chỉ nhắm vào
anh, tại sao tên kia thì có thế? Tại sao cô không ngăn cản hắn ta đụng vào
mình?
Nhìn đi
nơi khác, anh gượng dậy, cởi áo khoác ra ném cho cô, rồi ngồi gục xuống cầu
thang.
"Em
đi đi, để tôi ở đây một
mình."
Tiếng
bước chân cuống cuồng bỏ đi, anh châm thuốc, cố làm vẻ thản nhiên nhưng anh
biết, mình đã khiến cô khiếp đảm.