Đến khi không còn buồn
bực nữa, Tiêu Yêu Cảnh vò mái tóc rối của mình, vứt đầu lọc xuống nền nhà, đạp
chân lên để dập tắt.
Anh tự
nhận mình không phải là chuyên gia nói những lời tình tứ, nhưng lại không biết
mình có thể ngu ngốc đến mức này, dám lớn tiếng chất vấn nhưng chẳng dám nghe
câu trả lời.
Lại còn
nói muốn ở một mình gì gì đó, nếu cô trả lời chắc chắn anh sẽ bất chấp đây là
cầu thang mà phạm tội với cô. Nhưng cô chỉ kinh ngạc và do dự, khiến anh không
dám đợi câu trả lời nữa, thế nên thôi thì cứ làm như mình không cần nghe vậy.
Hừ,
thật nực cười, đến anh cũng cảm thấy mình ngớ ngẩn.
Đứng
dậy, đút tay vào trong túi quần, gắng sức làm ra vẻ thản nhiên, cho dù chơi đủ
rồi, anh thà chịu đựng một mình còn hơn để người khác thấy bộ dạng thất tình
thảm hại, rồi thương hại, chế giễu. Anh không cần!
Che vết
thương lại, anh vẫn là thiếu gia nhà họ Tiêu, sẽ không hiền lành hơn trước chút
nào, sẽ không gác kiếm, càng không bao giờ rơi vào cảnh này nữa.
Không
có gì là ghê gớm cả, chỉ có điều cô gái anh thích không thích anh như trong
tưởng tượng, không muốn trả lời câu hỏi của anh và bỏ chạy. Vết thương tình cảm
chẳng qua cũng chỉ khó chịu như một ngày không được hút thuốc, cổ họng ngứa
ngáy, tay không biết đặt đâu, giả vờ bận rộn nhưng lúc nào cũng thấy thiêu
thiếu gì đó, nghe thì có vẻ rất dằn vặt, khổ sở nhưng rốt cuộc cũng chẳng chết
được, phì.
Anh kéo
lại áo, hít thở sâu rồi sải bước rời khỏi nơi này thật nhanh. Buổi tối vẫn đến
quán bar chơi bời, trong máy anh có rất nhiều số di động của các cô gái, chỉ
cần anh muốn thì có thể làm như chưa có gì xảy ra, không ai biết Tiêu thiếu gia
bị đá, thật tốt, vẫn còn sĩ
Nhưng,
tại sao anh vẫn không vui lên được?
Đầu đau
như muốn nổ tung, anh bước thật nhanh, bất đắc dĩ phải băng qua chỗ lúc nãy
đứng cạnh Viên Tâm.
Thật
không muốn nhớ lại cảnh kịch tính lúc nãy, căng thẳng đến mức mồ hôi toát đầy
đầu còn hơn cả lúc tiểu học bị giáo viên đuổi bắt, trong đầu vẫn chưa có ý
"Anh muốn giải thích, đây chỉ là hiểu lầm", thì chân đã chạy theo
ngươi con gái mình nhớ nhung đêm ngày kia.
Đuổi
theo giải thích chẳng cần giữ sĩ diện, căng thẳng, lo lắng, nhưng không muốn cô
biết, anh đã biến thành đàn bà từ khi nào vậy.
Phỉ nhổ
biểu hiện không được man lúc nãy, bất giác anh đi tránh nơi đó, nhưng vừa quay
đầu thì bên tai văng vẳng tiếng cô gái đã chiếm cứ đầu óc mình suốt ngày hôm
qua, ngang ngược và không chút nữ tính: "Người yêu tôi mà cô cũng muốn
tranh giành? Ăn gan hùm mật gấu hả? Nhìn thấy chưa, đây là gì?"
"Gì
thế, đỏ bầm tím ngắt thế kia, kéo áo ra cho tôi xem làm gì? Yêu Cảnh chê bai
nên bị cô đánh chứ gì."
"Có
cô mới bị đánh đấy, không biết đây là gì à? Dấu hôn, dấu hôn đấy có hiểu không?
Lấy di động ra đây, xoá số của anh ấy ngay!"
Anh
sững sờ, giọng điệu ngang ngược của cô khiến da đầu anh ngứa ngáy, vẫn chưa rõ
sự thể thế nào thì khoé môi đã mỉm cười ngọt ngào. Thì ra cô chưa đi, mà chạy
đến đây công khai tình cảm của họ, vở kịch đầy chất giang hồ lại ấu trĩ ấy, sao
lúc này anh lại thấy đáng yêu thế nhỉ?
Nhìn
sang phía khác, anh chỉ thấy một đám con gái đang vây quanh chặn đường và dạy
dỗ cô gái có dáng vẻ ngoan ngoãn kia. Cô khoác áo của anh, dồn Viên Tâm vào góc
tường, khí thế bừng bừng, một tay chống tường, tay kia kéo cổ áo xuống, chỉ cho
cô ta thấy.
"Cô...
nói bậy! Yêu Cảnh nói anh ấy muốn chia tay với cô", Viên Tâm bĩu môi phản
bác, phớt lờ dấu hôn trên cổ cô.
Anh cau
mày, đang định qua dạy dỗ cô nàng thêm mắm dặm muối, nói năng bừa bãi kia một
trận thì Áo Bông đã trút giận hộ anh:
"Nằm
mơ, đây, đây, đây đều là vết anh ấy hôn tôi lúc ở cầu thang, biết bọn tôi kịch
liệt đến mức nào chưa? Cậu là đồ mồm thối, bĩu môi cái gì, biết ý thì cút ngay,
đồ hạ lưu!"
Choáng!
Rực rỡ
nổi bật thật đấy, ngọt ngào thật đấy, nhưng cô cũng phải dừng lại chứ, có cần
làm to chuyện thế không? Cho người ta biết đại khái là được, chi tiết phải giữ
lại chứ? Cũng may cô vẫn giữ lại chút sĩ diện mong manh cho anh, không phơi bày
chuyện anh suýt nữa cưỡng hiếp cô ra.
Phút
trước, anh còn đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề thất tình phiền phức kia,
phút sau, cô đã đưa một viên kẹo đầy vị chua của ghen tuông ra dụ dỗ. Tâm trạng
thay đổi liên tục khiến anh không biết đường nào mà lần, một số điều không rõ
nay đã sáng tỏ hơn.
Không
phải cô không quan tâm đến anh, mà do cách biểu đạt hơi khác người.
Phì...
ngốc quá.
Không
phải là không thích anh, mà đối diện nhau cô không nói ra được.
Phì...
kỳ cục quá.
Hành
động có sức thuyết phục hơn lời nói, cô dám làm nhưng lại không dám nói, anh
muốn biết thì phải tự nhìn.
Haizz...
Thật đáng yêu, lại hợp với anh nữa.
Anh
đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bên kia, cảnh bắt nạt con gái nhà lành đã diễn
ra, nhưng người bị bắt nạt rất mạnh mẽ, còn kẻ bắt nạt lại là con hổ giấy trang
điểm loè loẹt, không bạt tai hay sử dụng bạo lực, thế nên cô ta chẳng chút sợ
hãi, hất hàm ưỡn ngực thách thức: "Hừ, tự mình không quản dược người yêu
còn đến đây huênh hoang, tôi không tin cô đâu, phải đích thân Yêu Cảnh nói thì
tôi mới tin, muốn chia rẽ chúng tôi sao, có bản lĩnh không???"
Son môi
đã nhạt, đầu tóc rối bù, quần áo bị xé rách, chứng cứ rành rành thế mà cô nàng
chết tiệt kia vẫn còn điếc không sợ súng?
"Tôi
thấy Yêu Cảnh đã chia tay với cô rồi thì có? Hừ, làm gì có chuyện thân mật xong
mà đường ai nấy đi thế kia?"
Tô Gia
Áo hít sâu một hơi, đang định nổi cáu thì bỗng một bàn tay to lớn có ngón cái
đeo nhẫn kéo cô lại, ôm chặt, giọng nói trầm trầm vang lên phía sau: "Bảo
với cô ta, Yêu Cảnh không phải là người cô ta gọi đến là đến."
Cô quay
đầu lại, vô tình chạm vào môi anh, sững người đứng đờ tại chỗ, mở to mắt mặc
cho hàng mi dài của anh chạm rất gần, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, chứng minh co chỉ
là một con hổ giấy, dám làm không dám nói, nhưng những gì dám nói thì lại không
dám làm.
Tiêu
Yêu Cảnh liếm đôi môi ngọt ngào kia, ôm chặt cơ thể cứng đờ ấy vào lòng, cười
với Viên Tâm đang chết sững: "Tin chưa?".
Anh kéo
cô bỏ đi nhưng cô lại cứng đầu không chịu hợp tác, anh nhướn mày, không rõ cô
đang làm trò gì nữa.
"Số
di động." Cô bất mãn mím môi, người đào hoa như anh, cô không yên tâm
được.
Anh
nhếch môi cười, không phản đối vẻ ngang ngược của cô, quay lại nói với Viên
Tâm: "Lấy di động ra, xoá số".
"Hai
người xem tôi là gì hả?" Viên Tâm bỗng ý thức ra mình bị xem là thuốc thử,
là thứ cô ta ghét nhất, nên phẫn nộ nghiến răng: "Yêu Cảnh, anh có cần
tuyệt tình đến thế không? Làm bạn cũng không được à? Cho dù là bạn gái cũng
không cần quản lý nghiêm ngặt đến thế chứ, ai mà chịu cho nổi? Hừ, chỉ biết
dùng bạo lực chèn ép người khác." Môi cô ta dẩu ra, thậm chí còn đẩy di
động vào sâu trong túi hơn, tỏ vẻ chắc chắn rằng Tiêu Yêu Cảnh sẽ không bắt ép
nữ sinh.
"Đồ
mồm thối, đừng ép tô
"Cô
giỏi thì đến đánh tôi đi, Tiểu Phi nói trước kia cô bị cảnh cáo một lần rồi,
cẩn thận bị đuổi học bây giờ."
"Cô..."
"Áo
Bông, con bé kia muốn ăn đập, lên đi, cho nó biết tay!"
Anh
nheo mắt chau mày, lắc đầu trước đám con gái ấy, phụ nữ quả nhiên không thể
chọc giận, đặc biệt là một đám con gái, tạo nghiệt cũng phải xem mình có khả
năng đó không. Anh ôm chặt Tô Gia Áo đang định xông lên vào lòng, tay kia lấy
di động ra, rất nhẹ nhàng, không hề lưu luyến, ném nó vào hồ phun nước.
"Tõm"
một tiếng, chiếc di động đã rơi xuống hồ, di động bị ngấm nước, hoàn toàn vô
dụng!!!
Cô sẽ
không biết được, anh ném đi như thế, không chỉ vứt bỏ một, mà là tất cả số di
động của các cô gái khác, đương nhiên, tốt nhất là cô không nên biết hàm nghĩa
phía sau hành động rất đàn ông, rất tuyệt của anh.
Cô há
hốc mòm thưởng thức dáng vẻ ném điện thoại rất đàn ông của anh, bỗng lên tiếng
hỏi vẻ nghi ngờ: "Tại sao anh lại ném nó đi?".
Không
phải vì em à! Anh lườm cô, không thể hiểu nổi cô, đã được nước lại còn làm bộ
làm tịch.
"Anh
lấy sim ra ném đi là được mà, sao lại lãng phí như thế! Ném di động thì oách
hơn à?"
"..."
Cô nàng này lẽ nào không thể cảm động hơn một chút được hay sao?
"Áo
Bông, cậu đúng là đồ chẳng biết lãng mạn, chẳng lẽ cậu muốn thấy anh ấy làm ra
vẻ lạnh lùng, rút di động, mở nắp, tháo pin, lấy thẻ sim be bé kia ra, bẻ làm
đôi rồi ném xuống đất, dậm chân lên hét - ta không chơi với mi nữa!" Bạch
Tiếu Diệp đứng xem trò vui nãy giờ nhân cơ hội nhảy vào, miêu tả cảnh tượng ấy
một cách tường tận, tỉ m
"Ôi,
ghê quá, sao cậu tả kỹ thế?" Tô Gia Áo phàn nàn, hoàn toàn không để ý đến
sắc mặt Tiêu Yêu Cảnh đã sa sầm.
"Có
điều nếu Tiêu thiếu gia đến cả di động cũng ném một cách phóng khoáng như thế
thì mời chị em chúng tôi đi ăn đi. Tai con gái rất mềm, không muốn chúng tôi
nói xấu anh với Áo Bông thì mời khách đi."
"Hừm..."
Cô ngẩng lên nhìn Tiêu Yêu Cảnh vẻ khó xử, hai người mới cãi nhau ở cầu thang,
bây giờ anh lại đi ăn với bạn mình, cảm giác thật kỳ lạ.
Anh cúi
xuống nhìn cô, nói thật là, bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với cô để tâm sự, nhưng
mấy cô nàng kia rõ ràng là cố ý phá đám, cố ý làm khó anh, trừng phạt anh vì
tội ăn vụng.
Ai đó
đã nói một câu rất mù quáng, rất không triết lý rằng: Yêu một người thì phải
biết chấp nhận toàn bộ con người cô ấy, ưu điểm, gia đình, bạn bè, vật cưng,
tài khoản ngân hàng, nợ nần... Tốt thôi, dù sao cứ gánh vác hết cho cô ấy là
được.
"Muốn
ăn gì?"
"Woa,
thiếu gia lên tiếng rồi, lại còn được chọn nữa, hạnh phúc quá!"
"Chém
đẹp, chém đẹp thôi!"
"Áo
Bông, tỉ lệ đàn ông chịu quẹt thẻ ngân hang vì cậu tương ứng với độ chân thành
đó, vì hạnh phúc của cậu chúng ta đi ăn cái gì đó đắt một chút!"
"Ủa,
cô nàng... kia vẫn còn đứng ở đó, có cần gọi cô ta đi ăn cùng không? Người
chứng kiến cũng có phần."
"...
Ăn gì cũng được, nhưng các bạn làm ơn im lặng." Phụ nữ ở với nhau, đúng là
khiến người ta ăn không tiêu.
Tiêu
tiền trừ tai hoạ, mọi người đến quán lẩu. Bảo phải ăn món đắt tiền, nhưng mấy
cô nàng bị phạt đứng hành lang rồi lại gây chuyện kia đã ệt sức, nhìn thấy quán
lẩu là chạy vào và chọn món.
Tiêu
Yêu Cảnh suy nghĩ, cho bạn bè của bạn gái ăn no, anh cũng được xem là tận tình
tận nghĩa lắm rồi, bọn họ cũng nên biết ý mà bỏ đi, thời gian còn lại anh có
thể làm những việc mà mình muốn làm từ rất lâu rồi. Nhưng mấy cô nàng đó rất
"giỏi", vừa thảo luận xem anh nên mua di động kiểu nào, vừa cười vừa
trêu chọc bảo anh đã bị ông thầy kia cho vào danh sách đen.
Chủ đề
phụ nữ nói chuyện anh không thể hoà nhập được, đành cười cười cho qua chuyện,
đùa nghịch bàn tay của cô nàng đang ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại kéo kéo,
nhắc nhở cô nàng rằng bạn trai đang nhẫn nại vì cô, nhưng đến giới hạn sẽ bùng
nổ.
Cũng
không biết bọn họ đã nói đến đâu, Bạch Tiếu Diệp bỗng vỗ vỗ vai anh, xoè tay
ra: "Có thuốc không?".
Tiêu
Yêu Cảnh nhướn mày, không ngạc nhiên con gái hút thuốc, lấy một điếu thuốc đưa
cho cô ta, rồi quay sang nhìn bạn gái mình.
"Áo
Bông không biết hút đâu, bảo hôn sẽ rất hôi."
"Thế
nên em không chịu cho anh hôn?" Anh tưởng đã tìm ra lý do chính đáng, liếc
nhìn cô.
"Phì!
Anh đừng nghĩ lung tung, em không phải..."
"Áo
Bông, thuốc của bạn trai cậu nặng quá, tớ không hút nổi, cậu mua giúp tớ một
bao nhé!" Bạch Tiếu Diệp gỡ điếu thuốc xuống, dụi vào gạt tàn.
Tô Gia
Áo vừa đứng lên vừa than vãn: "Bảo cậu cai rồi mà không chịu nghe, cẩn
thận không lấy được chồng cho xem!". Nói xong vẫn ngoan ngoãn đến quầy
phục vụ để mua cho bạn.
Tiêu
Yêu Cảnh dựa lưng ra sau ghế, bình thản rót một chén trà: "Có gì cứ nó,
đuổi cô ấy đi làm gì?".
"Ha
ha, biết tôi cố ý đuổi Áo Bông đi mà không đoán ra tôi định nói gì à?
Anh
liếc nhìn Bạch Tiếu Diệp, tiếp tục uống trà.
"Tên
ấy thẳng như ruột ngựa, chính nghĩa nhưng lại rất kỳ quặc, tôi chỉ nhắc anh nên
cẩn thận, ngay cả tôi mà cũng từng cãi nhau với tên ấy. Tôi ấy mà, vốn đã yêu
một người không nên yêu, có biết thế nào là không nên yêu không?"
Anh mấp
máy môi: "Anh ta đã kết hôn?"
"Bingo,
quả nhiên là Tiêu thiếu gia hiểu biết, lúc ấy tôi không hiểu chuyện, cảm thấy
mình ở cạnh người đàn ông chín chắn rất tuyệt, cũng không đòi hỏi gì, còn ngốc
nghếch đưa anh ta đến gặp Áo Bông, kết quả là bị Áo Bông mắng cho một trận, bảo
không được gặp đồ đê tiện đó. Tôi tức đến nỗi không thèm quan tâm đến nó nữa,
cảm thấy nó thật vô lý, khi bị đá rồi thì khóc đến chết đi sống lại, người ở
cạnh tôi cũng là nó. Áo Bông rất bồng bột, rất dễ nảy sinh cảm giác chính
nghĩa, nên đừng bắt nạt nó, nó không như vẻ bề ngoài đâu."
Anh
uống một ngụm trà, không muốn giải thích nhiều, rốt cuộc anh không có sức
thuyết phục ở chỗ nào, chân thành đến thế mà vẫn bị xem như đang chơi bời?
"Không
có là tốt nhất rồi." Cô ngừng ở đó, không nói gì thêm, đứng lên như chạy
đến cạnh Tô Gia Áo đang mua thuốc ở quầy, châm thuốc hút rồi kéo Tô Gia Áo vào
phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt và hút thuốc.
"Cậu
tỏ vẻ đau buồn vậy là sao?", Tô Gia Áo chỉ trích.
Tiếu
Diệp nhún vai vẻ bất cần, cắt ngang lời bạn: "Tớ thấy hai cậu không
hợp."
"Ai?"
"Cậu
và Tiêu Yêu Cảnh."
"Tại
sao?"
"Tính
khí quá giống nhau. Học cách nhượng bộ không phải chuyện dễ. Bé con, cậu vẫn
ngây thơ lắm, có điều nếu cậu bị tổn thương thì phải đến tìm tớ, tớ không thích
nợ ân tình ai cả, nên nhất định sẽ trả lại cậu.
"Cậu
có cần nguyền rủa tớ vì muốn trả nợ không?"
"Ha
ha ha ha."
Bạch
Tiếu Diệp cười cho qua chuyện, không khuyên ngăn nữa. Tô Gia Áo trở về chỗ
ngồi, thấy Tiêu Yêu Cảnh đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, lát sau, anh đặt ly
trà xuống, nói với cô: "Hôm nào rảnh, anh đưa em dến gặp một người
bạn". Có một sốviệc anh phải tự tay xử lí.
"Hả?
Lại gặp bạn anh?" Bất giác cô muốn tránh xa bạn bè anh, đặc biệt là cái
tên Tiểu Phi kia.
"Cậu
ấy họ Kiều."
"...
Ồ... được..." Cô ngần ngại rồi nhận lời, liếc nhìn chiếc vòng trên tay,
vấn đề còn tồn tại thì không thể trốn tránh, có lẽ cô phải chọn lúc nào đó để
kể cho anh biết chuyện về chiếc vòng và cả hôn ước của mình.