Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bỗng Giang Miểu cười rộ lên, dường như cuối cùng cũng hòa nhau một ván: “Đường Noãn, cô căn bản chưa từng có người yêu, cũng chưa từng được yêu đúng không?”
“Đối mặt với tình yêu, một người dù trưởng thành đến đâu cũng sẽ giống trẻ con và mất bình tĩnh. Có thể trước mặt cô, anh ấy là một Diệp Thù Yến hoàn hảo, nhưng tôi đã từng chứng kiến anh ấy thất vọng và buồn bã, thậm chí còn vô cớ gây rối.” Cô ta nói thêm: “Giống như hôm nay…”
“Hôm nay, anh ấy đối xử với cô cũng giống như đối xử với bất cứ người nào khác, cô Giang, cô đừng tự lừa mình dối người.” Đường Noãn ngắt lời cô ta, sau đó nhìn về phía Diệp Thù Yến đang tới gần, vẫy tay, nói: “Hôm nay, người duy nhất anh ấy đối xử đặc biệt, chính là tôi, bây giờ, anh ấy cũng vì tôi mà đến.”
“Hay là, cô có thể thử nói thẳng chuyện của tôi cho anh ấy nghe, xem anh ấy đối xử với cô như thế nào?”
Giang Miểu không khỏi chần chờ, Đường Noãn biết mình đã thành công.
Quả thực tình yêu đã khiến cho con người ta lo được lo mất, nên cô cược Giang Miểu vì tránh hiềm nghi mà sẽ không vạch trần chuyện này ngay lập tức.
Diệp Thù Yến đang đến gần, Đường Noãn đứng dậy chuẩn bị chào đón anh ấy, những chuyện khác chờ sau khi cô rời khỏi nơi này, hoàn toàn tỉnh táo lại rồi ngẫm lại sau…
Kết quả bởi vì đầu óc có chút rối loạn, cô mới vừa bước một bước, đã vấp phải một hòn đá, bị trật chân…
Bờ hồ vừa trơn vừa dốc, một cú này khiến cho Đường Noãn ngã nghiêng về phía hồ, Đường Noãn nhìn hồ nước phản chiếu ánh đèn màu sắc rực rỡ, trong lòng nhất thời hoảng hốt, theo bản năng vươn tay về phía Giang Miểu ở bên: “Giang Miểu!”
Giang Miểu cũng hoảng sợ, phản ứng rất nhanh đưa tay đỡ lấy bả vai của cô.
Đường Noãn chưa kịp hoàn hồn, đang muốn mượn lực đứng vững, chợt cảm giác lực trên vai thả lỏng một chút, trong lòng cô nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Miểu, phát hiện đáy mắt đối phương hiện lên cảm xúc gì đó, cắn răng cùng cô ngã xuống hồ.
Nhìn từ góc độ của Diệp Thù Yến, trông giống như cô đẩy cô ta xuống hồ vậy.
Nhưng lúc này đầu óc Đường Noãn hoàn toàn không xoay chuyển được, hoảng hốt: “Giang Miểu!”
Một giây sau, cô cảm giác cánh tay bị người ta túm lấy, ngay sau đó là cảm giác hít thở không thông do bị nước bao vây...
Nỗi sợ hãi ở sâu trong ký ức ùn ùn kéo tới, mặc cho giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi dòng nước biển lạnh băng, nước biển từ khắp nơi chui vào trong cơ thể, từ khoang miệng, cái mũi, không khí càng ngày càng ít, cảm giác như kim đâu bắt đầu từ ngực tràn lan…
Bất lực…
Không được! Cô đã từng thề, cô sẽ không bao giờ phải chịu cảm giác bất lực như vậy nữa, Đường Noãn nắm thật chặt thứ mình có thể với tới, giống như nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Vốn định thuận thế tách cô ra, Giang Miểu không khỏi thay đổi sắc mặt.
Tuy hai cô ngây ngốc ở chỗ yên tĩnh, nhưng đám người ở xa xa vẫn có thể nhìn thấy, hơn nữa hai người còn dễ thu hút sự chú ý, bởi vậy lúc mọi chuyện xảy ra, ngay lập tức có người phát hiện không đúng chạy qua.
Chờ tiếng kêu cứu của Đường Noãn và Giang Miểu vang lên, có vài người phản ứng nhanh đã chạy tới bên hồ, quỳ xuống duỗi tay vớt người.
Ven hồ không tính là quá sâu, theo lý làm vậy cũng đủ để cứu người lên, nhưng mà Đường Noãn gắt gao ôm chặt Giang Miểu không buông, ngược lại vùng vẫy trôi về hướng ngược lại, hồ nước càng sâu, sức lực trên tay Đường Noãn lại càng lớn.