Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Noãn rời đi rất tích cực, cô tỏ vẻ như đang chống đỡ cơ thể suy yếu, cần được trở về nghỉ ngơi gấp, nhưng Diệp Thù Yến lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô tính khoảng cách.
[Anh Thù Yến thoạt nhìn có vẻ không khỏe lắm, mình phải nhanh chóng khoẻ lên để chăm sóc anh ấy…] Đây là trong phạm vi ba mét.
Vừa bước qua phạm vi ba mét, phong cách đột ngột đảo ngược: [Mẹ nó, mệt chết chị mày rồi, may mà khoảng cách có hạn, nếu không ngay cả trong lòng cũng phải diễn kịch, đúng là có thể lấy mạng già của người ta mà.]
[... Tuy ôm một chút hy vọng nhưng không ngờ lại là thật, Diệp Thù Yến đúng thật là Boss phản diện, để mình suy nghĩ xem anh ấy đã làm những chuyện gì rồi? Ôi, không nhớ được, tức chết mình rồi, đồ cặn bã!]
Diệp Thù Yến: …
Hoá ra câu nói anh nghe thấy trước khi anh tỉnh dậy là do cô mắng…
Lần thứ hai cô nhắc đến từ boss phản diện gì đó, Diệp Thù Yến không khỏi yên lặng tập trung lắng nghe: [ Cho rằng mình sẽ cam chịu số phận sao? Không phải…]
Tiếng nói trong đáy lòng ngừng lại.
Có Đường Noãn cung cấp ý nghĩ, Diệp Thù Yến nhìn ra khoảng cách, khoảng cách hữu hiệu đối với cô là trong vòng năm mét.
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Đường Noãn, rũ mí mắt xuống, giờ chuyện của anh đã có manh mối rồi, vậy chuyện ở bên phía Đường Noãn cũng phải làm rõ ràng, anh không thích chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Sau khi Đường Noãn xác định mình thật sự sống trong quyển sách đó, phản ứng đầu tiên chính là cười lạnh: Viết chó quá!
Cô mới không thèm chấp nhận đâu.
Con người của Đường Noãn từ trước đến nay không cam chịu số phận, nếu như cam chịu số phận, e rằng ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cho nam chính cũng không có, từ sớm đã bị nhà họ Đường đem ra làm bia đỡ đạn mất rồi.
Hôm nay đã xác định được rằng mình đang sống trong cuốn tiểu thuật, vậy tiếp theo, cô phải xác định một chuyện khác: tình tiết trong tiểu thuyết có thể thay đổi hay không?
Nếu như có thể thay đổi tình tiết, vậy thì chứng minh quyển tiểu thuyết đó cũng không tính là gì, vận mệnh của cô vẫn là do bản thân cô làm chủ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng nếu như không thể…
— Vậy thì cô sẽ biến nó thành có thể! Dù sao đừng hòng cô cam chịu số phận.
Với lại bây giờ cô đã biết trước được tình tiết, còn thu được không ít thông tin vượt mức…Hì hì…
“Cậu nghĩ gì đấy? Cười rợn người quá.” Quý Vân tỏ vẻ sợ hãi.
Lý Thu Thu vừa nhanh chóng cầm điện thoại gõ chữ, vừa chậm rãi nói: “Đắc ý chứ sao, vừa rồi chúng ta cũng thấy rồi đó, Diệp đại thiếu không hỏi nguyên do đã bảo vệ cậu ấy.”
“Hiện giờ tất cả mọi người đều hoài nghi, Diệp đại thiếu đã hoàn toàn buông bỏ Giang Miểu.” Lý Thu Thu nói với Đường Noãn: “Hiện giờ tỷ lệ cược vào cậu và Giang Miểu đã đảo ngược rồi.”
Quý Vân híp mắt nhìn cô ấy: “Cậu làm gì vậy? Có phải đang cược Đường Noãn thắng không?”
Động tác của Lý Thu Thu dừng lại một chút, Quý Vân kêu to: “Quả nhiên, lúc trước cậu cược Giang Miểu phải không? Đúng là phản đồ!”
Lý Thu Thu không hoảng hốt chút nào, lý do đường hoàng: “Tớ là đang nằm vùng, đến lúc đó cũng đâu thể để chúng ta đều thua hết chứ, đúng không.” Nói xong còn thở dài: “Phải nghĩ cách tiếp tế hai tên quỷ nghèo các cậu đó, tớ chỉ đành mang tiếng xấu này thôi.”