Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng ba Giang cho Giang Miểu 5%, trên mặt anh em Giang Trạm không chỉ không có bất kỳ vẻ miễn cưỡng nào, mà còn trưng ra vẻ cưng chiều nhìn Giang Miểu.
Tình cảm này mà còn không chân thành, thì tình cảm chân thành sẽ còn đến mức nào?
Đường Noãn thật lòng hâm mộ, cô cũng muốn có ba mẹ và anh trai như vậy.
Đương nhiên người hâm mộ không chỉ có mỗi mình cô, cô có thể nghe được rõ tiếng ồn ào vang lên đằng sau, ngay cả ánh mắt các ông lớn nhìn về phía Giang Miểu cũng có thêm một phần cân nhắc - cô con gái được yêu chiều đơn thuần và cô con gái có phân lượng trong nhà, chung quy có sự khác biệt.
Đường Noãn chú ý tới ông nội Giang và ba Giang đang lơ đãng nhìn về phía Diệp Thù Yến, như có điều suy nghĩ...
Cuối cùng người nhà họ Giang lấy việc cắt bánh sinh nhật để hạ màn vở kịch chính, bắt đầu chuyển sang tiệc tối.
Bất kỳ bữa tiệc nào ở giới hào môn đương nhiên không phải tổ chức vì miếng ăn, rất nhanh đã có người qua chào hỏi Diệp Thù Yến, những người có thể nói chuyện với anh tất nhiên đều là người có trọng lượng, Đường Noãn đứng bên cạnh anh khéo léo mỉm cười, tiếp nhận sự đánh giá trong tối ngoài sáng của mọi người.
Chỉ chốc lát sau, Đường Noãn nhìn thấy ba Giang và Giang Trạm dẫn theo Giang Miểu đi tới, thậm chí trên đường mẹ Giang còn dẫn Lâm Nguyệt Nga đến gần, Đường Thắng An và Đường Sương cũng thuận thế đi theo.
Trong vòng này, nhà họ Đường còn kém nhà họ Giang một mảng lớn, sao mẹ Giang có thể đối xử với người nhà của tình địch của con gái tốt vậy được?
Hiển nhiên là tới làm chỗ dựa cho con gái, tuy ngoài miệng Đường Noãn kiêu ngạo, nhưng thực tế cô rất biết phân tích lợi hại, lúc này chống lại bọn họ, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi, vì thế quyết đoán chuẩn bị rời đi.
Cô nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Diệp Thù Yến, ý định ban đầu là muốn chào hỏi, kết quả Diệp Thù Yến lại hơi nghiêng người: “Làm sao vậy?”
Đường Noãn dừng một chút, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: “Tôi đi tìm Quý Vân.”
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn xuống chân cô, Đường Noãn cười nói: “Không sao hết, tôi và Quý Vân tìm một chỗ ngồi một lát, lúc nào anh tính đi thì gọi điện thoại cho tôi là được.”
Diệp Thù Yến gật gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
Khi người nhà họ Giang và người nhà họ Đường đi tới trước mặt, Đường Noãn dịu dàng gật đầu ân cần thăm hỏi, ngay sau đó lưu loát xoay người rời đi.
Bọn Đường Thắng An đều nóng rực nhìn chằm chằm vào Diệp Thù Yến, nhưng sắc mặt người nhà họ Giang lại không được tốt lắm, chẳng qua Đường Noãn cũng không quản được nhiều như vậy, hảo hán phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt.
Lúc Quý Vân tìm thấy Đường Noãn thì cô ấy cười không ngừng: “Cậu khiêu khích xong thì bỏ chạy, không cho người ta cơ hội đánh trả, sát ý trong mắt Giang Trạm sắp không giấu được nữa rồi.”
Bản thân cô ấy cực thích hóng chuyện, nên vẫn luôn chú ý tới bên này, nhưng đoán chừng hôm nay có không ít người chú ý tới bọn họ, lúc này thấy Đường Noãn qua đây, mọi người đều tốp năm tốp ba lại gần nói giỡn.
“Không phải khiêu khích.” Đường Noãn nhấn mạnh: “Là rút lui mang tính chiến lược.”
“Rút lui khá tốt.” Lý Thu Thu bên cạnh đang uống champagne, ung dung nói: “Không chiến mà khiến cho người ta đầu hàng, sợ rằng đối phương đang bị tức chết rồi.”