Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đao hiệp Lý, xin buông tha.” Đường Noãn còn muốn giãy dụa một phen: “Các cậu đều hiểu sai rồi, các cậu cũng thấy hôm nay Giang Miểu được cưng chiều ra sao à, tớ mà đi khiêu khích cô ta thì có khác nào tự chuốc phiền vào người không? Tớ nào có ngốc như vậy?”
Không ngờ có không ít người suy nghĩ giống nhau gật gật đầu.
Đường Noãn:…
Lý Thu Thu chu đáo bổ sung thêm cho cô: “Thật ra cũng không thể gọi là ngốc, chính xác mà nói phải là kiêu ngạo.”
“Không nhận được sự an ủi, cảm ơn.” Đường Noãn sống không còn gì luyến tiếc thở dài, quả nhiên hồ bằng cẩu hữu đều không đáng tin cậy.
Không chỉ không đáng tin cậy, mà còn không chịu nổi tịch mịch, Quý Vân giảo hoạt hỏi: “Cậu không biết đó thôi, lúc cậu khoác tay Diệp đại thiếu bước vào, cằm của mọi người đều bị kinh hãi sắp rớt xuống luôn, không ngờ Diệp đại thiếu còn có lúc biết quan tâm người khác như vậy, à, quà của Giang Miểu còn cố tình để cho cậu tặng, có phải anh ấy đã nghe được gì đó nên muốn làm cậu yên tâm không?”
Đường Noãn cười cười không nói gì, chủ yếu là do chính cô cũng không nghĩ ra.
Lúc bọn họ mới đính hôn, cô từng cùng anh tham gia mấy bữa tiệc, từ trước đến nay anh luôn lãnh đạm, đối với người vợ chưa cưới này, điểm đặc biệt duy nhất đó là cô có thể đứng bên cạnh anh bất cứ lúc nào, nếu nói là săn sóc chu đáo thì không đến mức đó.
Nhưng dẫu chỉ có chút bất đồng này cũng đã đủ để có người chướng mắt cô, tuy rằng không biểu hiện một cách rõ ràng mà thôi.
Quý Vân cười nói: “Nghe Diệp Nhị nói, lúc tỷ lệ cược của anh ta giảm xuống, rất nhiều người còn nóng nảy.”
Đường Noãn nghe ra ý của cô ấy, nhướng mày: “Sao? Lúc này tăng lên rồi?”
Lý Thu Thu lắc nhẹ ly rượu, chậm rì rì nói: “Đó là hiển nhiên, dù sao cũng phải tỏ vẻ tôn trọng đối với 5% cổ phần của Giang thị chứ?” Nói xong còn cảm thán: “5% cổ phần của Giang thị, trưởng bối nhà họ Diệp cũng phải dao động.”
Hào môn liên hôn mang lại nhiều lợi ích, được xem là song thắng, ý kiến tham khảo của trưởng bối trong nhà vô cùng quan trọng, huống chi điều kiện bản thân Giang Miểu so với Đường Noãn ưu tú hơn nhiều.
Đường Noãn nghĩ đến lúc tặng cổ phần, ba Giang và ông nội Giang dường như lơ đãng nhìn về phía Diệp Thù Yến, cười nói: “Theo cách nói của cậu, nếu nhà họ Giang dùng 5% cổ phần câu được con cá lớn Diệp Thù Yến thì mới được xem là kiếm lời lớn chứ.”
Mấy người cười rộ lên, bọn họ sinh ra trong cái vòng luẩn quẩn này, đại bộ phận mọi người đều hiểu được, lợi ích vững chắc hơn tình cảm nhiều.
Bỗng đằng sau vang lên một tiếng nói nũng nịu: “Cô cho rằng ai cũng xấu xa như các cô à!”
Đường Noãn quay đầu lại, đúng là cô gái nhỏ vừa mới đứng bên cạnh Giang Miểu, lúc này cô ta đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô.
Quý Vân nhỏ giọng giới thiệu: “Con gái út nhà cậu của Giang Miểu, Kim Vấn Hạ, con nhóc này rất kiêu căng, thích nhất là khoe khoang, hôm nay là sân nhà người ta, có thể không chọc thì đừng chọc.”
Làm một kẻ ăn chơi trác táng đủ tiêu chuẩn, năng lực thức thời của mọi người vô cùng tốt.
Quả thực Đường Noãn cũng không muốn gây sự trong hoàn cảnh này này, hơn nữa ngay từ đầu cô gái này đã căm thù cô, sợ rằng nói lý không được, vì thế nghe lời cười nói: “Ừ, cô nói đúng, đúng là tôi hẹp hòi, xin lỗi.”