Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng không ngờ, cái anh nói tới là chỉ những việc mà một người chồng chưa cưới nên làm.
Mỗi tuần một cuộc điện thoại, dù chỉ là nửa phút, tặng quà, hoa tươi vào sinh nhật và ngày lễ hàng năm. Giống như lần này, quà tốt nghiệp, lời hỏi thăm ân cần sau khi về nước.
Ngay cả khi đó là làm cho có hình thức, thì anh cũng là người chồng chưa cưới xứng chức nhất.
Đường Noãn rất thích trạng thái này, có thể cô chỉ là một phần trong sự sắp xếp của anh, nhưng nó cũng chứng tỏ rằng chỉ cần cô còn giá trị và anh là người có trách nhiệm, cô có thể vẫn được thu hoạch phần hồi báo này.
Rất khiến người ta an tâm.
Sau cuộc điện thoại này, Đường Noãn ngủ thiếp đi, một giấc mơ cũng không mơ được, thẳng đến nửa đêm cô bị điện thoại đánh thức.
“Erica! Buổi triển lắm hệ thống quản lý khách sạn thông minh mới của chúng ta diễn ra rất suôn sẻ!” Đường Noãn vô thức nhắm mắt lại, kéo điện thoại ra xa để né những tiếng la hét phấn khích.
Tuy nhiên, giọng nói của bên kia vẫn truyền đến rõ ràng: “Trước mắt đã nhận được sự ý định mua hàng của khách sạn Smail và Candy rồi, thông tin về hai khách sạn đã gửi đến email của cô. Vui lòng bỏ chút thời gian xem qua và cho chúng tôi biết khung thiết kế.”
“Ngay sau khi ký được một đơn hàng, chúng ta có thể bắt đầu kiếm tiền rồi.”
Đường Noãn bất giác nở nụ cười trên môi, cầm điện thoại lên kẹp giữa hai tai, đi đến bàn sách mở máy tính lên: “Được, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị.”
Đối tác tiếp tục nói: “Ồ, đúng rồi, ngoài đơn đặt hàng của khách sạn, còn có chuyện huy động vốn, có mấy công ty đầu tư liên lạc với chúng ta.”
“Vốn đầu tư của chúng ta rất căng thẳng, vừa may là hệ thống cốt lõi cũng đã hoàn thiện, vì vậy chúng ta có thể đòi hỏi điều kiện tốt hơn một chút.”
Nói đến đây, giọng điệu của đối tác có chút nghiêm túc: “Bất kể cô chuẩn bị hệ thống cốt lõi này cho ai, chúng ta đều phải huy động vốn, cô cũng biết rằng việc phát triển chương trình tốn rất nhiều tiền, nếu chúng ta cứ tiếp tục không có vốn, tháng sau nhóm của chúng ta sẽ phải giải tán.”
Đường Noãn nhấp vào thông tin công ty đầu tư do bên kia gửi đến, khi nhìn thấy danh sách có khoản đầu tư của Diệp Thị, cô cười một cái, xem ra có vẻ Diệp Thù Yến khá thích món quà này của cô.
“Được rồi, tôi biết rồi, chậm nhất là nửa tháng sau tôi sẽ cho câu trả lời chắc chắn, lát nữa tôi sẽ gửi thêm một khoản tiền.”
Đối tác lập tức vui mừng: “Cảm giác có kim chủ thật tuyệt!”
Cúp điện thoại, Đường Noãn mở phần mềm giao dịch cổ phiếu, cổ phiếu gạo còn chưa dừng, cô bán sạch hai phần cổ phiếu cuối cùng, rồi chuyển tiền vào tài khoản tài chính của công ty.
Lần này, cô thật sự nghèo rớt mồng tơi.
Tuy nhiên hẳn là sẽ có phần hồi báo không tệ, Đường Noãn nhìn email mỉm cười, mặc dù Diệp Thù Yến là người khá nghiêm khắc và bất cận nhân tình, nhưng đối với đồ vật có giá trị anh vẫn rất hào phóng.
Coi như là một chút báo đáp cho việc anh đã làm chỗ dựa cho cô nhiều năm qua.
Đường Noãn ngủ không được nên tiếp tục phân loại tài liệu, cho đến khi sắc trời trở nên trắng tinh, cơn buồn ngủ mới ập đến.
Kết quả là chưa ngủ được bao nhiêu phút, cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Quý Vân gào lên, bắn một tràng như tiếng pháo nổ: “Thân ái, cậu đã bị lộ tẩy bí mật rồi, căn bản Diệp đại thiếu không ở Yến Thành.”