Trác Tuấn trộm liếc mắt nhìn Khương Mịch một cái, mở điện thoại ra, mở một bức ảnh cho cô xem.
Rõ ràng bức ảnh là do chụp trộm nên không rõ nét, cơ hồ không nhìn thấy mặt. Nhưng Khương Mịch vẫn có thể nhận ra đó là Cố Ngôn Phong, quan trọng nhất chính là, anh vậy mà vuốt tóc dựng ngược lên cao!
“Để em nhìn lại....”
Khương Mịch còn chưa nói xong, cánh cửa phòng được mở từ bên ngoài vào, Cố Ngôn Phong đẩy một bàn ăn đi tới, trên bàn có vài món ăn.
“Thầy Cố, hóa ra là anh đi nấu ăn.” Trác Tuấn nhảy dựng lên, dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra mà chạy đến trước mặt Cố Ngôn Phong ân cần giúp anh đẩy xe: “Nói sớm thì em đã đi giúp anh rồi.”
“Cậu giúp tôi phá bếp hả?” Cố Ngôn Phong liếc hắn, nhạy bén phát hiện ra có điều gì đó không đúng: “Có phải vừa nói xấu tôi không?”
Trác Tuấn liều mạng lắc đầu: “Tuyệt đối không có, không tin anh hỏi Mịch Mịch mà xem.”
Khương Mịch chớp mắt: “Đúng là anh Trác chưa hề nói bậy, anh ấy toàn nói lời hay thôi. Nói anh rất được hoan nghênh, nói CP của anh làm mưa làm gió hot được mấy năm trời, “CP mưa gió” gì đó còn được coi là “cặp đôi đẹp nhất” màn ảnh nữa.”
Trác Tuấn: “....”
Hắn định lén chuồn về: “Thời gian không còn sớm, em về nghỉ ngơi đây, ông chủ, bà chủ, hai người cứ từ từ ăn nhé....”
“Đừng vội.” Cố Ngôn Phong khẽ cười một tiếng: “Còn chưa kính rượu xin lỗi với bà chủ của cậu mà.”
Trác Tuấn: “.....”
“Tới đây đi.” Ánh mắt Cố Ngôn Phong dừng trên bàn ăn một lát, sau đó lấy ra một đĩa đậu phộng nhỏ: “Đừng nói ông chủ không nghĩ cho hai người, đồ nhắm rượu đây, tặng cho hai người đấy, không cần cảm ơn.”
Trác Tuấn: “....”
Trình Song Song: “....”
Trình Song Song trừng mắt liếc nhìn Trác Tuấn một cái: “Tất cả đều tại anh.”
Trác Tuấn cắn răng, thấp giọng nói: “Chẳng phải cô cũng rất phối hợp sao?”
Cố Ngôn Phong không để ý tới hai người bọn họ, dọn thức ăn lên bàn.
Thật ra ban đầu Khương Mịch gọi món không phải là vì đói, mà vì muốn giảm bớt xấu hổ. Cô không ngờ Cố Ngôn Phong sẽ đích thân đi xào rau thật.
Nếu anh đi tới phòng bếp của khách sạn thì hành tung đương nhiên sẽ bại lộ, hơn nữa là người khác sẽ hoài nghi, nói không chừng ngày mai sẽ lên hot search.
Nhưng anh cũng không vì vậy mà lưỡng lự, chỉ vì một câu nói muốn ăn của cô mà đi nấu ăn. Cố Ngôn Phong thật sự tốt đến mức làm người ta muốn khóc luôn!
Khương Mịch xoa ngực mình, vội đi tới rót rượu.
“Tới đây tới đây, năm mới vui vẻ!” Trác Tuấn mặt dày đi đến bên cạnh bàn, chủ động giơ chén rượu lên: “Chúc ông chủ và bà chủ sang năm sau ngày càng nổi tiếng, tránh khỏi tai tiếng. Em và Trình Song Song cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần đi theo hưởng chút lợi lộc là được rồi.”
“Đúng đúng đúng, năm mới vui vẻ!” Trình Song Song cũng hùa theo nói.
Khương Mịch cũng tự rót ít rượu cho mình, cong mi mắt lên nhìn Cố Ngôn Phong: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Cố Ngôn Phong cụng ly với bọn họ, uống xong thì lấy chiếc đũa làm vạch: “Đồ ăn bên này, hai người nhớ đừng chạm vào.”
Anh vạch ra một bên chỉ có một đĩa đậu phộng, hơn nữa đĩa cũng rất ít, nhìn còn chưa tới hai mươi viên.
“Thấy Cố, nếu anh đã làm rồi thì sao chỉ làm có mấy viên? Không ngại bõ công sao?” Trác Tuấn nhìn đĩa thịt bò trước mặt Khương Mịch, tiện tay bốc hai viên đậu phộng bỏ vào trong miệng, cảm giác không có mùi vị gì hết.
“Đây là đồ khách sạn khuyến mại.” Cố Ngôn Phong cười nói: “Ngày Tết, đầu bếp của khách sạn đều nghỉ cả, tất cả đậu phộng chỉ còn sót lại đó.
Trác Tuấn: “.....”
Hắn bưng chén rượu lên nói với Khương Mịch: “Mịch Mịch, trước đó bọn anh chỉ nói đùa thôi, em đừng có để ý. Thầy Cố thường xuyên ăn Tết với bọn anh, bọn anh đều coi nhau như người nhà, không phân biệt ông chủ và người làm, cho dù nói đùa như thế nào thì anh ấy cũng không tức giận. Vậy nên bọn anh không có thói quen lựa lời mà nói. Nào, tới đây, kính em một ly nhé, hy vọng không làm em sợ.”
Trác Tuấn cũng không tin Cố Ngôn Phong sẽ trơ mắt nhìn Khương Mịch uống say, đêm nay để có thể trở về đón năm mới cùng cô, quả thực Cố Ngôn Phong có thể nói là không từ bất kì thủ đoạn nào. Nếu đó không phải là thích thì hắn sẽ nhét đầu mình vào chai rượu.
Thân là trợ thủ đắc lực của ông chủ, ông chủ muốn gì thì cho cái đó, nếu ông chủ ra lệnh làm gì thì phải chủ động đi làm ngay.
Ngày Tết này là một ngày rất thích hợp để lập công.
Khương Mịch cụng ly với hắn, uống một ngụm nhỏ, sau đó mới nói: “Em còn chưa say đâu. Anh năm nay, không đúng, anh năm ngoái mới đi theo thầy Cố làm việc, tại sao lại biết trước kia thầy Cố đối xử với nhân viên như thế nào?”
Trác Tuấn: “.....”
“Thật ra anh ấy nói cũng không sai.” Trình Song Song hiển nhiên cũng có chung suy nghĩ với Trác Tuấn, cùng nâng chén với Khương Mịch: “Mấy năm nay chị đi theo thầy Cố, biết anh ấy chính là người như vậy. Sở dĩ anh Trác biết là vì trước kia nghệ sĩ của anh ấy đã từng hợp tác với thầy Cố, bọn họ cùng nhau ăn Tết.”
Khương Mịch gật đầu, uống thêm một ngụm nữa, sau đó chủ động nâng chén với Trác Tuấn: “Là em đổ oan cho anh Trác rồi, em xin tạ lỗi với anh.”
“Nói tạ lỗi thì cũng nghiêm trọng quá, thật ra em nói cũng không sai.” Trác Tuấn ngay cả chén rượu cũng không buông ra: “Lại kính em một chén.”
Vì thế không cho Cố Ngôn Phong kịp mở miệng, hai người cứ uống như vậy.
Cố Ngôn Phong gắp món ăn cho cô: “Không uống được cũng đừng cậy mạnh, ăn một chút gì đó đi.”
“Em biết rồi, anh đừng lo lắng.” Khương Mịch ăn đồ ăn, sau đó lại nói với Trình Song Song: “Song tỷ, cảm ơn chị vẫn luôn chăm sóc em, em kính chị.”
Trình Song Song uống hết rồi tiếp tục mời lại: “Làm việc với em thật sự rất thoải mái, chị cũng kính em.”
Cố Ngôn Phong nhìn mấy người anh đến tôi đi, hoàn toàn không có ai quan tâm đến anh, quả thực chính là muốn “không say không về“.
Khương Mịch là một cô gái nhỏ thì không cần hỏi cũng biết, không có chuyện tửu lượng sẽ tốt.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay đưa hai đĩa thịt sang cho Trác Tuấn, nói không rõ ràng: “Sang bên kia ăn chút gì đó rồi lại uống, được không?”
Trác Tuấn không chút khách khí mà ăn một mồm to đầy thịt, căn bản không hiểu được ý anh: “Mịch Mịch hay lắm! Uống rượu với em quá đã, tới đây tới đây, uống tiếp nào.”
Cố Ngôn Phong: “.....”
Khoảng một tiếng sau, ly chén trên bàn hỗn độn, đồ ăn không còn sót lại miếng nào. Trác Tuấn và Trình Song Song ngả xuống bàn, trong tay còn cầm chén rượu, lẩm bẩm “uống tiếp”, sau đó trực tiếp ngã xuống ngủ dưới thảm.
Mà trong khi đó, Khương Mịch lại chống cằm nhìn Trác Tuấn nằm trên mặt đất, đôi mắt sáng lấp lánh, đầu óc vẫn còn tỉnh táo: “Anh Trác, tửu lượng của anh như thế là không được, tại sao anh có thể làm người đại diện được chứ?”
Cố Ngôn Phong: “.....”
Anh có thể làm chứng, thật ra tửu lượng của Trác Tuấn thật sự không tồi, ít nhất khi xã giao ở bên ngoài, đa số vẫn còn trụ được.
Chỉ là.... Tầm mắt anh đảo qua mấy bình rượu trên mặt bàn, lắc lắc đầu.
Ban đầu khi mấy người này uống rượu, Trác Tuấn không tin không chuốc say được Khương Mịch nên sau khi xuống xong bình rượu Bành đế đưa, hắn lại gọi khách sạn đưa thêm mấy bình rượu trắng tới.
Vì thế, hiện tại kết cục cực kì thê thảm.
“Anh Trác, tới đây uống tiếp nào.” Khương Mịch khom lưng đẩy Trác Tuấn.
“Uống.” Mắt Trác Tuấn không mở ra được, nghe cô gọi thì cơ hồ có phản xạ điều kiện, cầm chén giơ lên miệng uống. Đưa được một nửa thì tay lại mềm nhũn, cái ly lăn trên mặt đất.
May mắn có Cố Ngôn Phong nhanh tay lẹ mắt nên mới không đổ vỡ.
“Anh Trác gian lận.” Khương Mịch oán giận, cánh tay nhẹ nhàng lắc lư trên không: “Rượu đổ hết ra đất rồi.”
“Được rồi, tửu lượng của em lợi hại nhất, đừng uống được không?.” Cố Ngôn Phong lắc đầu thở dài, kéo Trác Tuấn dịch đến bên cạnh ghế sô pha.
Anh làm ổn thỏa xong, vừa duỗi thẳng eo thì trước mắt bỗng nhiên tối mịt, thiếu chút nữa đã va phải một người. Cố Ngôn Phong khiếp sợ, ổn định thân hình rồi mới thấy rõ là Khương Mịch bám theo anh.
Trong tay Khương Mịch có hai cái ly, cô đem một cái nhét vào tay Cố Ngôn Phong: “Thầy Cố, bọn họ không trụ được nữa rồi, anh uống với em đi.”
Cố Ngôn Phong: “.... Không nhìn ra em còn có tiền chất làm con sâu rượu đấy.
“Em không phải là sâu rượu.” Khương Mịch sửa lại cho đúng: “Chỉ là giải trí thôi mà, không miễn cưỡng. Anh xem đi, bọn họ không uống, em cũng có ép đâu?”
Cố Ngôn Phong hơi ngập ngừng: “Có thể nói cho tôi biét tại sao tửu lượng của em lại tốt như vậy không?”
“Tửu lượng của em cũng không tốt đâu.” Khương Mịch chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Có lần nửa đêm em khát nước, lúc đi tìm nước lại nhầm rượu vang đỏ thành coca, uống hai ngụm... Sau đó em không về nổi phòng ngủ mà ngủ lăn ở phòng khách.”
Cô còn đặc biệt nhấn mạnh: “Thật sự em chỉ uống hai ngụm thôi đó. Vì thế không phải là do em mạnh, là do bọn họ quá yếu.”
Cố Ngôn Phong: “.....”
Khương Mịch sau khi có rượu vào thì không giống như bình thường. Cố Ngôn Phong nghi ngờ cô thật sự đã say, chỉ là ý thức còn cố tỏ ra tỉnh táo mà thôi.
“Thầy Cố, mau tới uống rượu nào.” Khương Mịch thúc giục nói.
Cố Ngôn Phong lùi lại vài bước: “Em tới đây đi, tôi uống cùng em.”
Khương Mịch ung dung chớp mắt vài cái, sau đó đi về phía anh.
Cố Ngôn Phong thấy bước chân của cô xiên xiên vẹo vẹo thì biết là cô đã say thật rồi, đang tính nói chuyện thì Khương Mịch đột nhiên “a” một tiếng: “Tại sao sàn nhà lại động đậy? Cứ như ở trên thuyền vậy á, có sóng dập dềnh dập dềnh....”
Cố Ngôn Phong thấy cô miêu tả rõ ràng như vậy thì buồn cười không chịu được, cố ý trêu cô: “Là do động đất đấy.”
Khương Mịch sửng sốt, bỗng nhiên nhảy lên phía trước, hành động vô cùng nhanh nhẹn.
Cố Ngôn Phong không kịp tránh, sợ cô ngã nên cũng không kịp nghĩ đến cái khác, trực tiếp dang tay ra. Khương Mịch ôm lấy người Cố Ngôn Phong, do dùng lực quá mạnh nên theo quán tính, hai người cùng ngã trên sô pha.
“Bảo vệ thầy Cố!” Khương Mịch ôm lấy đầu anh.
Cố Ngôn Phong vốn còn đang định kéo cô ra, nghe thấy vậy thì ngẩn người, động tác chậm mất một nhịp.
“Thầy Cố đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.” Khương Mịch lẩm bẩm, dường như cảm thấy còn chưa đủ nên dứt khoát duỗi tay ra, trực tiếp ôm đầu Cố Ngôn Phong ấn vào trong ngực mình, gắt gao che chở.
Cố Ngôn Phong bất ngờ tránh không kịp, cứ thế áp thẳng mặt vào một khối mềm mại, hương rượu nồng cùng mùi hương ngọt thanh trên người thiếu nữ trộn lẫn lại với nhau, lan tỏa từ chóp mũi đến trong lòng, ngay lập tức xâm chiếm toàn bộ ý thức của anh.