Đêm nay Cố Ngôn Phong không hề uống rượu, nhưng lúc này anh cảm thấy mình đã say không nhẹ, trong đầu toát ra rất nhiều ý niệm nóng bỏng.
Tay anh còn đang giơ lên giữa không trung, hết nắm chặt lại mở ra, sau khi lặp lại vài lần thì mới đặt sau lưng Khương Mịch, nhẹ nhàng vỗ vỗ muốn đẩy cô ra.
Ai mà ngờ được Khương Mịch vẫn nghĩ rằng có động đất, ôm chặt anh hơn: “Em không đi đâu! Em phải cứu anh trước!”
Thấy cô bảo vệ mình như vậy, trong lòng Cố Ngôn Phong thật sự cảm động.
Nhưng vấn đề là nếu cứ tiếp tục.... có khả năng thầy Cố sẽ không nhẫn nhịn được, làm ra chút chuyện phá hỏng hình tượng “thầy Cố” mất.
Anh đè nén tâm trạng, bóp lấy eo Khương Mịch, dùng sức xoay người một cái, biến thành Khương Mịch ở dưới, anh ở trên.
Hơn nữa Khương Mịch dùng sức rất nhỏ, Cố Ngôn Phong hành động đột ngột như vậy làm cô không kịp níu giữ, để anh tránh thoát dễ dàng.
“Thầy Cố.....” Cố Ngôn Phong còn chưa đứng lên đã nghe được tiếng kinh hoàng của Khương Mịch gọi anh, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Đáy lòng anh mềm nhũn, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hiện Khương Mịch không mở mắt ra nhìn mà nhắm mắt lại tủi thân, còn có vài giọt nước mắt trào ra.
Cố Ngôn Phong thở dài, duỗi tay ôm cô vào trong ngực: “Em còn tỉnh táo không?”
Khương Mịch không hề tỉnh táo, có lẽ cô cũng chưa nghe thấy Cố Nhôn Phong nói gì nên không đáp lại. Nhưng cô vẫn trẻ con khịt khịt mũi, sau đó nắm chặt vạt áo anh, mặt chôn ở cổ anh cọ thật mạnh.
Vì uống quá nhiều rượu nên gương mặt cô lúc này đỏ bừng nóng rực, hô hấp cũng thô nóng. Làn da ở cỗ là nơi yếu ớt mẫn cảm, bị kích như vậy nên không khỏi rùng mình, cảm giác nóng rực kia theo làn da len lỏi vào trái tim, lại theo dòng máu chảy về khắp người, cuối cùng hội tụ lại phần bụng dưới.
Cố Ngôn Phong khẽ cử động chân, thay đổi dáng ngồi, than nhẹ một tiếng: “Tại sao tôi lại tới đây rồi chịu tội như vậy chứ?”
Đương nhiên Khương Mich không trả lời câu hỏi của anh. Hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm, say rượu làm đầu óc mất đi năng lực tự hỏi, không quá vài phút liền ngủ say.
Cố Ngôn Phong nhìn người trong ngực không khác gì con mèo nhỏ, lại nhìn hai người đang nằm bên cạnh, thở dài thật sâu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Gia Vĩ: “Đạo diễn, phiền ông giúp tôi.”
Mùng một Tết, Khương Mịch bị tiếng pháo hoa làm cho bừng tỉnh.
Đầu óc sau cơn say cứ ong ong ong ong, hơn nữa vì không ngủ đủ giấc nên mi mắt cũng nặng trĩu. Cô miễn cưỡng bật đèn, nhìn bức rèm bị kéo kín mít, trong phòng một mảnh tối đen như mực, không có cách nào phân biện được thời gian.
Tiếng tiếng pháo hoa bên ngoài vẫn còn vang lên liên tục, chứng tỏ trời đã sáng.
Cô duỗi tay ra muốn tìm điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.... Cô mặc mặc một chiếc áo choàng ngủ mỏng, áo bên trong vẫn không đổi.
Tối hôm qua...... Khương Mịch đột nhiên ngồi dậy.
Tối qua, Cố Ngôn Phong đột nhiên xuất hiện, bề ngoài cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong vô cùng hưng phấn. Vậy nên khi đám người Trác Tuấn mang rượu tới cô đã không hề do dự uống luôn. Sau đó.... mọi chuyện phía sau thì cô không biết, chỉ mang máng nhớ rằng, hình như cô đã hạ gục được cả Trác Tuấn và Trình Song Song.
Khương Mịch:!!!
Rốt cuộc là do tửu lượng của nguyên chủ quá tốt hay là do tối qua cô quá hưng phấn đây?
Khương Mịch nghiêm túc suy nghĩ, trước kia vì nguyên chủ muốn mua quà tặng cho Bách Mặc nên đã đến làm thêm ở quán bar, vậy thì chắc chắn phải uống rất giỏi. Nhưng do chuyện ba nuôi nên thật ra cô ấy rất ghét uống rượu.
Thế thì... tối qua đột nhiên phát huy trình độ là bởi vì rất vui hả?
Khương Mịch nhịn không được che mặt, mất mặt quá, tí nữa phải nhìn mặt Cố Ngôn Phong như thế nào bây giờ?
Phải rồi, Cố Ngôn Phong... Tối qua anh vất vả chạy tới đây, kết quả cô lại uống say?!
Khương Mịch không thể nghĩ thêm nữa, trực tiếp nhảy xuống giường, không biết mép giường có thứ gì đó mà cô làm rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Bật đèn ở đầu giường lên, bấy giờ Khương Mịch mới thấy rõ đó là một bao lì xì cỡ lớn.
Chắc là Cố Ngôn Phong đưa rồi. Cô vội vàng cúi xuống nhặt lên.
Mặt dưới của bao lì xì viết: Chúc mừng năm mới, Mịch Mịch.
Khương Mịch sờ thử, cảm giác bên trong không giống như là tiền, mở ra thì thấy đó là một chồng tấm card.
Khương Mịch giật mình, lấy hết các tấm thẻ trong đó ra, tất cả đều là thẻ ưu điểm Cố Ngôn Phong tự chế, không ít không nhiều, vừa vặn 30 tấm, có thể đổi thêm một tấm thẻ tâm nguyện nữa rồi!
Sau khi cất dọn những tấm thẻ đó xong, Khương Mịch nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Mặt bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trác Tuấn và Trình Song Song không thấy đâu, Cố Ngôn Phong ngủ trên ghế sô pha, trên người chỉ đắp một cái áo khoác.
Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi à? Có thấy đau đầu không?”
Có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt nên nghe giọng của anh có chút mệt mỏi.
“Xin lỗi, tối qua em uống say quá.” Khương Mịch chạy tới, áy náy hỏi: “Tại sao tối qua anh lại ngủ ở đây?”
Cố Ngôn Phong nhìn cô một cái, có lẽ là do gấp quá nên cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng rồi ra đây.
Quần áo này mặc lên người cô khiến cho những đường cong mảnh khảnh được phác họa rõ ràng.
Những hình ảnh tối hôm qua lại ùa đến, Cố Ngôn Phong tránh tầm mắt đi, chỉnh lại quần áo trên người rồi đáp: “Tôi còn có thể ngủ đâu được nữa?”
“Chẳng phải bên trong có hai cái giường sao?” Khương Mịch không hiểu gì: “Chúng ta từng ngủ trên một chiếc giường rồi, còn sợ gì ngủ chung một phòng?”
Cố Ngôn Phong nhíu mày, không phòng ngừa anh như vậy, rốt cuộc là do tâm tư của anh kín đáo hay là do cô không có ý gì với anh?
Bất quá, có một điều có thể xác địch: Chuyện tối qua cô đã quên sạch rồi.
“Em không lạnh sao?” Lần này Cố Ngôn Phong hỏi tuột.
Khương Mịch cúi đầu, mang theo gương mặt đổ ửng chạy vê phòng.
Cố Ngôn Phong nhướng mày, khóe miệng xẹt qua một tia ý cười, xem ra cũng không phải là thật sự không hiểu.
Hôm nay là mùng một Tết, Khương Mịch không muốn đến trễ nên mặc dù ngại ngùng, cô vẫn nhanh chóng thay xong quần áo.
“Tới uống nước đi.” Cố Ngôn Phong đưa nước cho cô: “Em tới phim trường trường trước nhé, đợi tôi xong việc rồi sẽ qua đó tìm em.”
Khương Mịch cố gắng bình tĩnh: “Cảm ơn thầy Cố.”
Trong nước có bỏ thêm mật ong, hương vị ngọt thanh lại nồng đậm, uống xong thì cổ họng cũng thoải mái hơn nhiều.
Đột nhiên, trong đầu Khương Mịch hiện lên hình ảnh Hạ Uẩn Dung hút thuốc tối qua.
Ngập ngừng vài giây, Khương Mịch hỏi Cố Ngôn Phong: “Thầy Cố, anh còn mật ong không?”
“Có.” Cố Ngôn Phong gật đầu: “Ở trên bàn, làm sao vậy?”
“Em mang một ít đến phim trường.” Khương Mịch tìm được một chai nước mới, đổ đầy nước mật ong vào.
Ánh mắt Cố Ngôn Phong khẽ lay động: “Chuẩn bị cho chú Hạ à?”
“Vâng.” Khương Mịch hơi ngập ngừng: “Cũng có thể cho người khác uống nữa.”
Cố Ngôn Phong không nói gì: “Đi thôi.”
Khương Mịch cầm chai nước mật ong đi, vừa mới ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy Trác Tuấn và Trình Song Song rụt rè đứng đợi ở cửa.
Mấy người chạm mặt nhau, cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
“Uống nước mật ong không?” Khương Mịch giơ chai lên.
“Không cần đâu, không cần.” Trác Tuấn vội vàng xua tay, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xin lỗi: “Mịch Mịch, tối qua xin lỗi em, là bọn anh hơi quá đáng.”
Khương Mịch lắc đầu: “Không sao đâu, em hơi quá.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Mấy năm nay, cảm ơn hai người.”
Dực theo tính cách của Cố Ngôn Phong, chắc chắn Tết đến sẽ cho nhân viên nghỉ.
Nhưng tối hôm qua Trác Tuấn và Trình Song Song đã nói, tất cả nhân viên công tác đều ăn Tết cùng anh, hơn nữa nói đùa uống rượu cùng nhau là chuyện bình thường.
Khương Mịch dễ dàng đoán được là bọn họ cố ý ở lại cùng Cố Ngôn Phong. Đây là một ngày đặc biệt, trải qua một mình thì quá quạnh quẽ, vậy nên ngày Tết này bọn họ sẽ không kiêng nể gì nhau, thoải mái cười đùa, thậm chí còn để lại cho Cố Ngôn Phong một cục diện rối rắm, chờ anh tới thu dọn.
Chỉ cần có việc làm thì sẽ không cô đơn nhàm chán nữa.
Cố Ngôn Phong đối xử với mọi người tốt như vậy, những người xung quanh anh cũng không phải đồ ngốc.
Nhưng mà tối qua uống đến mức chẳng biết trời trăng mây gió gì, đây là điều bọn họ không lường trước được.
Muốn trách thì phải trách tửu lượng của Khương Mịch quá tốt thôi.
Trác Tuấn và Trình Song Song liếc nhau, hiểu ý cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Đi thôi, Song tỷ đi cùng em đến đoàn phim trước.” Khương Mịch cũng cười: “Làm phiền anh Trác đi cùng thầy Cố rồi.”
Phim trường rất ồn ào, đa số mọi người đều có quầng thâm mắt, hốc mắt phiếm hồng, quả nhiên là do không ngủ đủ giấc mà ra, nhưng thần sắc ai nấy đều phấn khởi.
Khi đến, Gia Vĩ và Hạ Uẩn Dung đang phát bao lì xì cho mọi người.
Khương Mịch đứng ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, nhạy bén phát hiện Gia Vĩ đang miễn cường cười.
“Mịch Mịch, năm mới vui vẻ.” Hạ Uẩn Dung phát bao lì xì cho mọi người xong thì đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một hồng bao lớn.
“Cảm ơn chú Hạ.” Khương Mịch đưa chai nước mật ong qua: “Đây là của thầy Cố làm đấy ạ.”
Hạ Uẩn Dung nếm thử một ngụm rồi cười nói: “Là cháu làm đúng không? Ngôn Phong không cẩn thận như thế này đâu.”
Khương Mịch khó hiểu, ngay sau đó khóe miệng lại cong lên: “Là thầy Cố làm thật đấy ạ.”
Hạ Uẩn Dung cũng không tranh cãi với cô: “Đi chuẩn bị đi, mùng một Tết, cố gắng đừng để bị NG.”
“Đại diễn Gia, năm mới vui vẻ!” Ở xa, Khương Mịch lên tiếng chào Gia Vĩ, sau đó đi vào phòng trang điểm.
“Cảm ơn tiểu tiên nữ Mịch Mịch, năm mới vui vẻ.”
Cô vừa bước vào, mọi người đã nhanh chóng chào hỏi.
Những người ở lại đoàn phim cũng không có nhiều, vậy nên Khương Mịch chuẩn bị ít bao lì xì, vừa rồi Trình Song Song đã phân phát giúp cô.
“Năm mới vui vẻ.” Khương Mịch mỉm cười đáp lại: “Mọi người vất vả rồi.”
Vừa mới ngồi xuống, Trần Thâm Thần cũng theo đó bước vào, còn mang theo đồ uống nóng: “Mọi người năm mới vui vẻ nhé, vất vả rồi.”
Lại hàn huyên thêm một hồi, nhân viên trang điểm đang tô son cho Khương Mịch, cô không nói gì, chỉ là khóe mắt liếc thấy dường như Trần Thâm Thần có chuyện gì đó muốn nói.
Đợi Khương Mịch hóa trang xong, Trần Thâm Thần lập tức chạy lên hỏi: “Mịch Mịch, có thể đối diễn với tôi một đoạn không?”
Khương Mịch gật đầu, đi với hắn đến phim trường trước, tìm bãi đất trống.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Mịch trực tiếp hỏi.
“Không có gì, chỉ là tôi không muốn bị NG, bị đạo diễn Gia giận cá chém thớt thôi.” Trần Thâm Thần khẽ thấp giọng nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Khương Mịch có chút khó hiểu: “Tối qua các cậu chọc giận đạo diễn như thế nào vậy?”
“Nào có đâu.” Trần Thâm Thần vội vàng xua tay: “Tối qua mọi người đều chơi rất vui vẻ.”
Khương Mịch: “Vậy tại sao tâm trạng của đạo diễn lại không tốt?”
Trần Thâm Thần kinh ngạc nhìn cô: “Cậu không biết ư?”
Khương Mịch lắc đầu: “Biết cái gì?”
“Chắc là cậu không xem tin tức rồi.” Trần Thâm Thần lấy điện thoại ra mở Weibo: “Cậu nhìn hot search đi.”
Khương Mịch cầm điện thoại, ánh mắt nhìn thấy hot search thứ năm đầu tiên #CP mưa gió đứng chung một khung hình#.
Khương Mịch thiếu chút nữa ném luôn điện thoại của Trần Thâm Thần đi.
Chẳng phải Trác Tuấn nói hai người họ không gặp nhau sao?!
“Cậu xem, nhanh như vậy, đạo diễn Gia làm sao mà vui nổi?” Trần Thâm Thầm nói bên tai cô.
Khương Mịch chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, nhìn lại một lần nữa mới phát hiện đứng đầu hot search là tiêu đề #Bách Mạc <Tôi đến từ mạt thế>#.
“À, chắc là cậu chưa biết rồi.” Trần Thâm Thần thấy Khương Mịch nửa ngày vẫn chưa có phản ứng nên chủ động nói: “<Tôi đến từ mạt thế> là một bộ phim điện ảnh, người đại diện của tôi nói đây có thể là phim nhựa có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong năm nay, chắc chắn sẽ lấy được giải thượng, đầu tư tận ba trăm triệu lận đó.”
Sau khi Bách Mặc bỏ đi, Trần Thâm Thần trở thành nam chính, Hạ Uẩn Dung đã đến bàn bạc với hắn, cho hắn ký hợp đồng với Nhạc Quả. Người đại diện dẫn dắt hắn bây giờ rất nổi danh, Trình Song Song nói người đó có quan hệ nhân mạch rất nhiều.
Vì thế hắn có thể biết được rất nhiều tin tức mà người trong giới không biết.
Nhưng tin tức nay không làm Khương Mịch chấn động, bởi vì đây cũng nằm trong kế hoạch cô và Cố Ngôn Phong đã dự liệu.
Trong sách nói năm đầu tiên Bách Mặc đã diễn một bộ thanh xuân vườn trường, ở liên hoan phim được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc nhất, đáng tiếc lại không được chọn.
Người giành danh hiệu ảnh đế khi đó vẫn là Cố Ngôn Phong, mà bộ phim điện ảnh khiến anh nhận giải thưởng chính là <Tôi đến từ mạt thế>.
Bộ phim này nói về đề tài xuyên nhanh, nhập hồn. Vì dã tâm của vai phản diện nên có một loại virus tên “Tang” đột nhiên bùng nổ, làm vô số người biến thành zombie, từ đó mạt thế hình thành. Sau khi nữ chính xuyên đến đã nghiên cứu virus nhằm muốn ngăn chặn đại dịch này, giúp đỡ nam chính là một nhà nghiên cứu khoa học lớn.
Nhưng trong sách Cố Ngôn Phong chỉ là vai phụ, không phải vai chính nên bộ phim điện ảnh <Tôi đến từ mạt thế> này không được đề cập nhiều, thậm chí còn không miêu tả về nội dung. Sở dĩ tác giả đề cập đến là vì khi đó ở lễ trao giải, Cố Ngôn Phong nhìn thấy nguyên chủ có ý đồ câu dẫn Bách Mặc, lúc ấy Cố Ngôn Phong đã trở thành người xấu nên đã ghi hận Bách Mặc.
Nếu chỉ biết cốt truyện trong sách thì không thể nào hiểu hết nội dung của <Tôi đến từ mạt thế> được.
Vậy nên Khương Mịch mới không biết. Nhưng Cố Ngôn Phong biết, bộ phim này đã được dự định quay từ sớm, chắc hẳn anh đã tiếp xúc với nó từ lâu.
Bây giờ Bách Mặc ký hợp đồng với <Tôi đến từ mạt thế>, như vậy thì khác hoàn toàn với cốt truyện.
Đây chính là thí nghiệm đầu tiên mà cô và Cố Ngôn Phong muốn thử.
Nếu trên người Bách Mặc thật sự có hệ thống, mà nếu mục đích của hệ thống là giúp Bách Mặc đi trên con đường ảnh đế.... thì nhất định Bách Mặc sẽ không thể nào bỏ qua tài nguyên này được, bởi vì hệ thống đã biết <Tôi đến từ mạt thế> chắc chắn sẽ giành được giải thưởng.
Từng bước đi của Bách Mặc đều giống như những gì cô và Cố Ngôn Phong dự đoán.
Điều này đã đủ chứng minh là họ đã suy đoán chính xác.
Bây giờ Bách Mặc đã vào đoàn, tiếp đó, hắn sẽ phải chủ động làm theo hệ thống.
“Bách Mặc mới rời khỏi đoàn phim của chúng ta không lâu mà đã ký kết được bộ phim điện ảnh mới, đây rõ ràng là đã có dự định từ trước. Bộ phim được đầu tư ba trăm triệu, quả thật phim truyền hình nhỏ nhoi này của chúng ta không thể nào so kịp. Nhưng mà đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, thử hỏi lâm vào tình trạng đấy, ai mà vui vẻ cho nổi?” Trần Thâm Thần còn phân tích cho cô nghe: “Đứng ở góc độ của đạo diễn Gia ấy à, ông ấy có thể vui được mới là lạ.”
Khương Mịch gật đầu: “Cậu nói đúng.”
Trần Thâm Thần lại nói nhỏ: “Tôi nghe mọi người nói sau lưng rằng, hai sự cố kia đều là do Bách Mặc sắp xếp. Nếu là thật thì cũng đáng sợ quá rồi, ra tay tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, liệu có ác quá không?”
Khương Mịch: “.... Không có chứng cứ thì đừng nói bừa, làm ảnh hưởng không tốt đến không khí ở đoàn phim.”
“Tối biết mà, tôi chỉ nói với cậu thôi.” Trần Thâm Thần lập tức gật đầu: “Chúng ta đối diễn đi.”
Do đã chuẩn bị đầy đủ nên cảnh diễn đầu tiên quay một lần là qua, tâm tình Gia Vĩ cuối cùng cũng khá hơn chút ít.
Không có Bách Mặc thì sao chứ? Chẳng lẽ đoàn phim không hoạt động được bình thường? Có mà còn hài hòa hơn lúc có hắn ở đây!
Có lẽ là do Gia Vĩ biết Cố Ngôn Phong đang ở đây nên cảnh diễn hôm nay của Khương Mịch rất ít, chỉ có cảnh đầu, còn lại mấy cảnh sau là cảnh của Trần Thâm Thần và các vai phụ.
Khương Mịch nhớ đến hot search trước đó, bèn lấy điện ra xem, “CP mưa gió” vẫn còn treo trên hot search.
Ấn vào xem thì thấy, hóa ra đứng chung một khung hình là ba bức ảnh chụp hậu trường.
Trong đó có một bức ảnh có cả Hàn Thư Ngọc và Cố Ngôn Phong, giữa họ có chen lẫn vài người, từ ảnh chụp có thể nhìn ra được bọn họ không tiếp xúc với nhau.
Bất quá tình huống này vẫn phải tiếp xúc thôi, dù sao cũng đã từng hợp tác với nhau, cũng coi là bạn bè, nếu như gặp rồi mà không nói chuyện thì sẽ trở thành vấn đề lớn.
Hai tấm ảnh khác cô cũng xem. Vẫn là khung cảnh đó, vẫn là những người đó, nhưng ở giữa lại được chia làm hai nửa.
Một bên là gương mặt Hàn Thư Ngọc gục xuống, dịu dàng xinh đẹp. Một bên khác là hình ảnh Cố Ngôn Phong nhìn về phía Hàn Thư Ngọc, ánh mắt chuyên chú.
Lướt xuống mục bình luận, fans CP chẳng khác nào điên rồi, không ngừng spam “Ăn Tết thôi.”, chẳng khác nào như đám thủy quân.
Khương Mịch phụng mặt ra khỏi phòng hóa trang.
“Mịch Mịch, tới đây ăn trái cây đi.” Nhân viên trang điểm không hề gấp gáp, sáng sớm được cô phát bao lì xì nên rất nhiệt tinh.
Khương Mịch quét tầm mắt đến đĩa đựng trái cây, trong lòng khẽ động: “Trái cây này ai mua vậy? Có chanh không?”
“Chắc là đạo diễn mua đó.” Nhân viên trang điểm khó hiểu: “Em cần chanh làm gì?”
Khương Mịch nghiêm túc nói: “Tối qua quay đêm nên em muốn bổ sung một chút vitamin C.”
“Hóa ra là bí quyết để trở nên xinh đẹp à?” Nhân viên trang điểm đứng lên: “Chị cũng muốn.”
Hai người chạy đi tìm trợ lý sinh hoạt, tìm được hai quả chanh, Khương Mịch vắt chanh ra một chén nước ấm nhỏ.
Nhân viên trang điểm cũng học theo, sau đó uống thử một ngụm, chua đến mức thiếu chút nữa ném luôn cả ly nước: “Mịch Mịch, em chắc chắn cái này uống được hả?”
“Uống mãi trồi thành quen mà.” Khương Mịch mỉm cười nói, trong lòng lại nghĩ, đương nhiên là không uống được rồi.
Cô bưng một chén nước ra, vừa hay nghe được hai nhân viên công tác nói Cố Ngôn Phong lại tới nữa.
“Thầy Cố đang ở đâu vậy?” Khương Mịch tiến lên hỏi.
Nhân viên công tác chỉ chỗ cho cô.
Khương Mịch nhanh chóng tìm được Cố Ngôn Phong, anh đang nói chuyện với Hạ Uẩn Dung.
Thấy cô tới, hai người họ liền im bặt.
“Thầy Cố, anh khát không?” Khương Mịch cười tủm tỉm đưa nước qua: “Uống nước đi này.”