Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 78: Chương 78: Chương 75




Cố Ngôn Phong nhìn vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của Khương Mịch, trực giác mách bảo rằng chỗ nước này nhất định có vấn đề.

Nhưng mà anh cũng không vạch trần.

“Cảm ơn.” Anh nhận lấy ly nước, nhìn màu của nước, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.

Cố Ngôn Phong: “....”

Cho dù anh đã có sự chuẩn bị, nhưng vừa mới nhấp thử một ngụm mà vẫn bị chua đến mức suýt phải phun ra.

Khương Mịch nhìn chân mày anh bị kích thích đến run rẩy, hàng lông mi run bần bật, khóe miệng giật giật thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, đáy mắt không tự chủ được toát lên ý cười.

Cố Ngôn Phong nhìn má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện của cô, vị chua trong miệng dường như đã vơi đi rất nhiều.

Trong tay Hạ Uẩn Dung vẫn còn cầm chai nước mật ong sáng nay Khương Mịch đưa cho, nhìn thấy Cố Ngôn Phong uống nước, ông cũng cầm lấy uống một ngụm.

“Làm sao vậy?” Hạ Uẩn Dung thong thả uống xong, nhận thấy vẻ mặt của Cố Ngôn Phong không quá thích hợp.

Vị chua trong miệng một lần nữa lại dâng lên, Cố Ngôn Phong bỗng cảm thấy vừa rồi không nên nhẫn nhịn, nên trực tiếp phun vào mặt ông mới đúng.

Sự phân biệt đối xử này làm anh cảm thấy vị nước chanh càng chua hơn.

“Mịch Mịch, em tới đây.” Cố Ngôn Phong vẫy tay với cô.

“Em còn phải đi quay phim nữa.” Khương Mịch làm chuyện xấu xong đương nhiên sẽ chột dạ, quay đầu chạy đi: “Thầy Cố, anh nhất định phải uống hết đó nhé.”

Cố Ngôn Phong nhìn ly nước, dở khóc dở cười.

Anh còn chưa đánh người mà đã đáng sợ đến mức này sao?

Rõ ràng người gây chuyện là cô, tại sao thoạt nhìn anh mới là người đáng giận vậy?

“Hai đứa đây là....” Hạ Uẩn Dung hết nhìn Cố Ngôn Phong lại nhìn sang bóng dáng của Khương Mịch, bỗng nhiên không nhịn được hỏi: “Hai đứa tới thật rồi sao?”

Ban đầu Hạ Uẩn Dung không tán đồng việc Cố Ngôn Phong và Khương Mịch đính hôn, cảm thấy bất kì phương diện nào cô và anh cũng có sự chênh lệch. Sau đó ông gặp được Khương Mịch, có ấn tượng khá tốt với cô, lại loáng thoáng nghe nói hai người là đính hôn giả nên cũng không quản nhiều nữa.

Hôm nay Cố Ngôn Phong xuất hiện ở phim trường, lấy cớ là có chút chuyện cần làm ở Hòa Xuyên, nghe nói Hạ Uẩn Dung cũng ở đây nên tới tìm ông, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Nhưng trong lòng Hạ Uẩn Dung hiểu rõ đây chỉ là cái cớ.

Cố Ngôn Phong xuất hiện ở đây chỉ có thể là vì Khương Mịch.

Nếu như là đính hôn giả, lại không công khai thì không cần thiết phải cố ý khoe ân ái, vì thế chỉ có thể nghĩ hai người đã tới với nhau thật mà thôi.

Hạ gia và Cố gia cách nhau chỉ một con đường, quan hệ hai nhà trước kia rất tốt, được coi như thế giao. Sau đó hai nhà một trước một sau xảy ra biến cố, Hạ Uẩn Dung dọn đi, từ đó một khoảng thời gian dài không cùng nhau liên hệ. Sau đó bất ngờ chạm mặt nhau trong giới giải trí, lúc này Hạ Uẩn Dung mới biết Cố Ngôn Phong bất hòa với gia đình, ông cũng không hỏi nhiều mà chỉ cố gắng giúp đỡ anh.

Bối phận của Hạ Uẩn Dung ngang hàng với Phí Nhất Nhược, tuổi cũng không lớn hơn Cố Ngôn Phong là bao nhưng trước sau đều coi anh là vãn bối. Sau này vì cháu gái mất tích nên trong lòng ông vẫn luôn áy náy, tâm tư muốn bồi thường không có chỗ đặt liền chuyển hết lên người Cố Ngôn Phong.

Nhưng bất đắc dĩ Cố Ngôn Phong lại là người có bản lĩnh, những lần ông giúp được anh cũng không nhiều lắm.

Hạ Uẩn Dung biết trong tiệc đính hôn của anh không có người nào trong Cố gia xuất hiện, quan hệ của nhà anh vẫn gay gắt như cũ. Hiện tại Phí Nhất Nhược cũng hôn mê bất tỉnh, ông không tự giác được lại đứng trên cương vị một người chú, lại tiếp tục nhọc lòng.

“Đương nhiên là thật.” Cố Ngôn Phong nghĩ đến biểu hiện sau khi say rượu của Khương Mịch tối qua, cảm giác không phải là cô không có ý với anh nên đã quyết định muốn quang minh chính đại theo đuổi người về tay mình.

Hạ Uẩn Dung không biết nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Cố Ngôn Phong hỏi: “Chú muốn phản đối?”

“Không có, cháu đừng hiểu lầm, chú tuyết đối ủng hộ hai đứa.” Hạ Uẩn Dung vội vàng nói: “Nhưng có chút chuyện chú không hiểu.”

Cố Ngôn Phong nhìn ly nước chanh, cau mày uống lên một ngụm nữa, vẫn chua đến mức muốn rụng răng. Anh lắc đầu hỏi: “Không hiểu chỗ nào?”

Hạ Uẩn Dung hỏi: “Nhà cháu đồng ý ư?”

Nếu đồng ý thì tại sao lúc đính hôn không có ai tham dự? Nếu không đồng ý thì tại sao sau khi hai đứa ở bên nhau, người nhà lại không cận lực ngăn cản?

Cho dù là Cố Ngôn Phong hay Khương Mịch thì Hạ Uẩn Dung đều yêu quý hết, vậy nên ông không nỡ để bọn họ chịu khổ. Mặc kệ là áp lực từ gia đình, fans hay là người ngoài giới, ông đều muốn giúp bọn họ giải quyết.

“Chú Hạ này.” Cố Ngôn Phong trầm ngâm vài giây, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cháu có thể hỏi chú một vấn đề này không?”

Hạ Uẩn Dung bị tiếng gọi “chú Hạ” này của anh dọa đến ngẩn người: “Cháu cứ hỏi.”

“Chú....” Cố Ngôn Phong ngập ngừng trong giây lát, sau đó khẽ cắn môi trực tiếp hỏi: “Quả quýt nhà chú, trên người có vết bớt hay mấy thứ gì đó đại loại giống vậy không?”

Quả quýt chính là nhũ danh đứa cháu gái đã mất của Hạ Uẩn Dung.

Năm đó chị dâu chú Hạ mang thai được hơn tám tháng, bỗng nhiên có một ngày muốn ăn quýt, không ngờ anh trai chú Hạ lại mua về quả quýt chua kinh khủng, chị dâu chú Hạ ăn xong liền bắt đầu đau bụng, đưa đến bệnh viện thì sinh non.

Sau này mọi người thường nói với nhau giỡn rằng, nói đứa cháu gái bị chua quá không chịu được nên mới phải đi ra kháng nghị, vì thế đặt nhũ danh cho cô bé là quả quýt.

Hạ Uẩn Dung đã rất lâu chưa nghe đến cái tên “Quả quýt” này, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, không biết hôm nay là ngày mấy.

Mấy năm nay, người biết chuyện của Hạ gia đều kiêng dè, không dám nhắc đến trước mặt ông.

Người không biết vì thế sẽ không biết đến sự tồn tại của Quả quýt.

“Không có.” Hạ Uẩn Dung mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, miễn cường cười: “Đây cũng không phải là phim truyền hình, làm gì có ai mà để xác nhận cái bớt chứ?”

Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn chén nước chanh trong tay, cũng cảm thấy mình điên mất rồi. Vừa rồi trong giây lát, không biết vì sao mà đầu óc anh toàn nghĩ đến từ “chua”, anh đột nhiên nghĩ tới câu nói đùa “Chua quá không chịu được phải đi ra kháng nghị”, vì thế mới nghĩ ra một giả thiết lớn mật: Nói không chừng.... Khương Mịch chính là Quả quýt.

Vì dù sao Hạ Uẩn Dung cũng từng nói, lần đầu tiên ông nhìn thấy Khương Mịch đã cảm thấy rất quen thuộc, hơn nữa tuổi cũng xêm xêm nhau.

“Xin lỗi chú, có lẽ cháu còn chưa tỉnh rượu.” Cố Ngôn Phong nói.

Cho dù có nghi ngờ thật thì cũng phải điều tra rõ ràng, sau đó phải xác định trước với Hạ Uẩn Dung, bằng không lại khiến cho ông thất vọng một lần nữa thì sao? Mấy năm nay, ông đã thấy vọng quá nhiều rồi.

“Không sao đâu.” Hạ Uẩn Dung xua tay, thở dài một hơi: “Thật không dám giấu, mấy năm nay, gần như chú đã điều tra hết tất cả những đứa trẻ được sinh ra ở Thanh Châu, Hòa Xuyên và những thành phố lân cận, trước sau vẫn không có chút tin tức, chú thật sự rất nản rồi. Nhưng chú vẫn ôm hy vọng, nếu cháu có tin tức gì thì nhớ nói với chú một tiếng. Chỉ cần chú còn sống thì vẫn sẽ tiếp tục đi tìm kiếm.”

Cố Ngôn Phong gật đầu: “Cháu vẫn chưa có manh mối, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi. Chắc hẳn chú biết được gì đó nên mới có phương hướng tìm kiếm phải không?”

Năm đó khi đứa bé bị lạc anh vẫn còn nhỏ, người lớn sẽ không nói cho anh biết cụ thể sự tình. Hơn nữa sau đó Tiêu Hàm Sương xuyên qua, Cố Ngôn Phong ốc còn không mang nổi mình ốc thì lấy đâu ra sức lực đi tìm hiểu chuyện nhà Hạ Uẩn Dung.

Đợi đến lúc anh lớn lên thì đã rất nhiều năm trôi qua rồi, Hạ gia không chỉ mất đi đứa bé mà hai người lớn trong nhà cũng mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng họ sẽ không trở về được. Vì thế chuyện cũ cứ thế cho qua, Cố Ngôn Phong cũng không dám nhắc lại.

Hôm nay chính là nhất thời xúc động.

“Khi con bé mất tích, trên người nó có một cái khóa vòng tay, là cái được chế tác riêng có hình quả quýt, còn có khắc chữ H nữa.” Hạ Uẩn Dung nói.

“Cháu nhớ rồi, cháu sẽ lưu ý.” Cố Ngôn Phong hơi dừng lại, bỗng nhiên mỉm cười với ông: “Chú Hạ biết không? Tối qua Khương Mịch đã cầu nguyện cho chú, hy vọng nhà chú sớm ngày được đoàn tụ. Theo như lời cô ấy nói thì năm nào nguyện vọng của cô ấy đều sẽ thực hiện được, vì thế chú đừng nản lòng, cháu tin tưởng sau này mọi người sẽ có ngày gặp lại.”

Hốc mắt Hạ Uẩn Dung hơi phiến hồng, hoảng loạn cúi đầu: “Chú cũng tin là như vậy.”

“À, phải rồi.” Hạ Uẩn Dung không đợi Cố Ngôn Phong lên tiếng mà đã nói sang chuyện khác: “Không phải cháu vẫn nhờ chú tìm tung tích của sư phụ cháu sao? Chú tìm không được, nhưng mấy hôm trước vô ý nhìn thấy một tấm ảnh, cảm giác nó sẽ có ích.”

Hạ Uẩn Dung bật điện thoại lên, mở ảnh chụp đưa cho Cố Ngôn Phong xem.

Cố Ngôn Phong nhìn thấy liền ngơ ngẩn.

Trong ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi cầm đống đồ ăn, đưa cho một hòa thượng già.

Cô gái trẻ đó chính là Khương Mịch, còn vị hòa thượng chính là sư phụ của Cố Ngôn Phong!

“Ảnh này từ đây ra vậy?” Cố Ngôn Phong xem đi xem lại nhiều lần, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Uẩn Dung.

“Mấy hôm trước điện thoại của một nhân viên bị trộm, sợ thông tin nghệ sĩ bên trong máy bì rò rỉ nên trong lúc vô tình bọn chú đã nhìn thấy thứ này. Chú đã hỏi rồi, ảnh này được chụp vào mùa hè năm trước, chắc là sau kỳ thi đại học xong mấy ngày.” Hạ Uẩn Dung biết rất cặn kẽ: “Người chụp nói lúc ấy dường như sư phụ cháu bị người ta đánh ngã, không ai dám đỡ mà chỉ có Khương Mịch đến giúp ông ấy, còn mua cho ông ấy đồ ăn.”

Dựa theo cách ăn mặc của Khương Mịch trong ảnh thì thời gian đều trùng khớp.

Cố Ngôn Phong nhíu mày, nhẹ giọng nói thầm: “Hóa ra ông ấy đã gặp Mịch Mịch từ sớm rồi....”

“Cháu nói cái gì cơ?” Hạ Uẩn Dung không nghe rõ, hỏi lại một lần nữa.

Cố Ngôn Phong ngẩng đầu nhìn ông: “Nhân viên đó có nhớ lúc ấy còn xảy ra chuyện gì khác không?”

“Sư phụ của cháu cứ đòi bói mệnh cho Khương Mịch bằng được.” Hạ Uẩn Dung vốn không muốn nói đến chi tiết này, nhưng Cố Ngôn Phong đã hỏi thì ông cũng không giấu giếm: “Nhưng Mịch Mịch không đồng ý.”

Nghe giọng kể của nhân viên kia thì có vẻ như ai nấy đều cho rằng lão hòa thượng là kẻ lừa đảo, Khương Mịch đã giúp ông ấy mà ông ấy còn muốn lừa bịp cô.

Chẳng qua người này là sư phụ của Cố Ngôn Phong, Hạ Uẩn Dung lại không được chứng kiến tận mắt nên không thể nào phân biệt được thật giả, chỉ có thể đánh giá khách quan mà thôi.

“Bói số mệnh....” Cố Ngôn Phong cúi đầu suy ngẫm một lát, sau đó hỏi Hạ Uẩn Dung: “Có thể gửi cho cháu tấm ảnh này không?”

“Được.” Hạ Uẩn Dung gửi ảnh cho anh, lại không nhịn được hỏi: “Có một vấn đề chú vẫn luôn tò mò.”

“Về sư phụ cháu?” Cố Ngôn Phong cười.

“Đúng vậy.” Hạ Uẩn Dung hỏi: “Ông ấy thật sự là sư phụ của cháu sao? Tại sao cháu lại đi bái một hòa thượng làm sư phụ?”

“Ông ấy đã chữa bệnh cho cháu. Có một thời gian cháu bị mất ngủ nghiêm trọng, gần như không thể nào ngủ được, nhờ có ông ấy mà bệnh của cháu mới đỡ.” Cố Ngôn Phong lưu ảnh xong rồi mới nói: “Dù chú không biết nhưng chắc chắc đã nghe qua pháp hiệu của ông ấy.”

Hạ Uẩn Dung hỏi: “Pháp hiệu của sư phụ cháu là....”

“Nguyên Nhất.” Cố Ngôn Phong nói.

Hạ Uẩn Dung ngẩn ra: “..... Là người trụ trì chùa Thanh Linh?”

Năm đó Quả quýt mất tích ở chùa Thanh Linh, khi còn trẻ Hạ Uẩn Dung từng giận chó đánh mèo oán giận ngôi chùa này, sau đó lại rất nhiều lần ông đến đó tìm manh mối, còn tra xét đám hòa thượng. Theo thời gian, tâm lý Hạ Uẩn Dung cũng dần chấp nhận hiện thực, tin tưởng cái gọi là Bồ Tát cũng chỉ là an ủi tâm lý người bình thường mà thôi. Đứa bé bị mất tích cũng không phải là do đám hòa thượng đó, thật ra bọn họ cũng vô tội. Nhưng từ đấy ông sẽ không tin đến những chuyện thắp hương bái Phật nữa, cũng không có hảo cảm với tất cả hòa thượng trên đời này. Bây giờ danh tiếng của chùa Thanh Linh ngày một đi lên, thoảng thoảng ông nghe nói cũng chỉ cảm thấy châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.