Có điều ông trời cũng không muốn Trần Ý trấn tĩnh lại kịp, đã thản nhiên dội tiếp thêm một quả bom khác vào cuộc đời của nàng.
Nàng và mẹ mình vừa về tới nhà, thì bên trong đã vang lên tiếng khóc của em trai. Hai mẹ con không cần nghĩ cũng đã vội vàng lao vào trong.
Bên trong phòng khách xập xệ tạm bợ, dì nàng- Lê Trúc Thanh đang ngồi nhàn nhã trên ghế dựa lướt điện thoại xem hài kịch, còn em trai nàng lại đang khó khăn bò sấp dưới sàn khóc nức nở. Tiếng khóc khàn đặc đến mức yếu ớt, hô hấp dường như không thông mà đứt quãng từng đợt.
Mẹ Trần không nghĩ nhiều đã lao đến ôm con trai vào lòng, vừa lau nước mắt cho cậu bé, vừa không ngừng dỗ dành trấn an.
Trần Ý cũng vội vàng ngồi quỳ xuống bên cạnh. Ánh mắt vội vàng kiểm tra xem em trai có bị gì không. Dựa vào kinh nghiệm của nàng, rất có thể thằng bé lại bị té ngã.
Cậu nhóc rất yếu, đi đứng không vững, tâm lý lại rất nhát gan. Có thể là bị ngã nên khóc, nhưng một khi không có người dỗ, cậu nhóc sẽ khóc tới mức không thể ngừng lại. .
Nghe giọng cậu nhóc khàn thế này, chắc chắn đã khóc hơn cả một giờ rồi. Trong mắt nàng liền hiện lên sự tức giận.
Thế nhưng Lê Trúc Thanh vừa trông thấy hai mẹ con, chẳng quan tâm gì đến một đứa bé đau đớn trên mặt đất, chỉ xưng xỉa đứng dậy nói: “Hai giờ, hai trăm ngàn. Một đồng cũng không được thiếu, đưa mau lên!”
Mẹ Trần ôm con trai, chấn động nhìn đứa em gái út của mình đang đòi tiền, mấp máy môi không nói được một lời. Dường như bà cũng không thể tin được, đây chính là đứa em gái bà vất vả bao năm chu cấp ăn học nên người. Rốt cuộc sẽ quát vào mặt bà như đòi nợ.
Trần Ý cũng nhịn không nổi nữa, đứng phắt dậy nhìn Lê Trúc Thanh, gằn giọng: “Dì, con nhờ dì trông em, dì cũng đã đồng ý nhận tiền trông giúp. Tốt xấu dì cũng phải có chút trách nhiệm, ngay từ đầu con đã nói thằng bé nếu khóc phải dỗ dành! Dì tại sao lại không dỗ chứ?”
“Nó thích thì nó khóc. Ô hay, mày không tự nhìn lại em mày là cái thá quỷ quái gì, mà mày lại đi trách tao? Tao trông giùm cái của nợ này đã là may lắm rồi, mày lên mặt với ai hả? Nhanh trả tiền, tao còn đi về!”
Lê Trúc Thanh ánh mắt ngập tràn khinh thường nhìn ba mẹ con Trần Ý, quát tháo không ngừng đòi tiền. Cũng chẳng hề có chút xót thương hay đồng cảm nào.
Trần Ý cố kiềm lại cơn giận nơi đáy lòng.
Đây chính là bộ mặt thật của những kẻ gọi là họ hàng nàng, năm ấy gia đình nàng lâm nguy, bọn họ liền phủi sạch mọi quan hệ, bay biến như chưa từng quen biết. Hiện tại nhờ trông giúp em trai, liền sẽ đòi tiền giá cắt cổ trên trời. Ha ha, hai giờ đổi lấy hai trăm, cả công việc đòi hỏi tri thức cao như bác sĩ cũng không dám đòi cái giá tới vậy đi.
Nếu không phải mẹ và nàng hôm nay bắt buộc phải ra ngoài, nàng thật sự không muốn nhờ tới người phụ nữ này.
Trần Ý nén cơn tức giận, rút ví trong túi xách ra: “Chỉ lần này nữa thôi, lần sau con cũng không nhọc lòng dì nữa.”
Lê Trúc Thanh khinh khỉnh xì một tiếng rõ dài, đưa tay nhận tiền, thế nhưng trông thấy lấp ló trong ví Trần Ý còn một xấp tiền. Gần như là phản xạ liền đưa tay muốn giật cướp lấy.
Trần Ý lại không cho bà ta được như ý. Lùi nửa người về sau, đưa ví ra sau mình. Không thể tin nổi nhìn Lê Trúc Thanh: “Dì định làm cái gì vậy hả?”
Lê Trúc Thanh thấy cướp tiền không được, cũng không có gì xấu hổ. Còn cầm tờ tiền trên tay chua ngoa gào lên: “Tao là dì của mày, mày nhiều tiền như vậy lại chỉ trả dì mày có bao đây ư! Mày có biết xấu hổ không hả? Là họ hàng, ít ra còn phải biết điều cho thêm một ít nữa mới phải! Nhanh, đưa thêm một trăm đây nữa mới đủ!!”
Trần Ý thật không nói nổi. Quỷ hút máu còn có giới hạn kia mà.
Mẹ Trần cũng nổi giận, quát: “Trúc Thanh, đây là tiền con bé lăn lộn vất vả mới kiếm được để phụ giúp gia đình chị! Em sao có thể quá quắt tới vậy hả! Lúc trước em sinh con, chị chẳng suy tính một cái gì đã ở bệnh viện chăm em suốt cả tháng trời, tiền viện phí cũng là một tay chị trả hết! Bây giờ chị chỉ nhờ em trông thằng nhóc một lát, em đòi cái giá trên trời thì thôi đi, còn muốn cướp thêm tiền của cháu mình. Em có còn chút tình thân nào không hả?!”
Lê Trúc Thanh bị chỉ trích liền như đụng chạm tự ái. Tức thì sần sồ cả lên: “Chị nói tôi không có tình thân sao không tự nhìn lại bản thân mình đi! Chuyện bé tí tẹo bao năm rồi, thế mà hôm nay cũng dám lôi ra nói lại, chị keo kiệt bủn xỉn tới mức nhớ từng đồng bạc cho em gái mình thế sao?!
Huống hồ, nói đi cũng nói lại. Cái gia đình tai ương chướng khí như nhà chị, chỉ dính một xíu thôi đã xui xẻo lên tận trời. Ai mà dám dính líu tới cái nhà chị đây hả? Tôi chịu đến đây ngồi hai tiếng đã là hạ thấp bản thân lắm rồi, nể mặt tình thân lắm tôi mới nhận trông cháu. Chị còn dám nói mấy lời này với tôi sao?!”
Mẹ Trần dù đã biết đứa em gái này bằng mặt không bằng lòng. Nhưng chẳng ngờ được rằng sẽ có một ngày, những lời như đâm nhát dao vào tim bà, lại do chính nó nói ra. Bà vừa giận vừa đau lòng đến mức thở hổn hển.
Trần Ý hít một hơi thật sâu, tới khi mở mắt chỉ còn lạnh lùng, đưa ánh mắt nhìn Lê Trúc Thanh, lạnh tanh nói: “Đủ rồi. Bà không muốn ở đây nữa thì cứ về. Có trách thì trách tôi đã không có mắt, rõ ràng thuê bừa một bảo mẫu ngoài đường, chí ít còn nhân tính mà đối xử tử tế với em trai tôi. Tôi lại mù mắt lựa chọn cái gọi là tình thân, tin tưởng vào máu mủ họ hàng.”
Hơi ngừng lại, nàng nhìn chăm chăm vào Lê Trúc Thanh: “Quả nhiên có một vài người, không thể chỉ dùng phần người để đánh giá được.”
Lê Trúc Thanh nghe xong liền nổi điên. Bản tính chua ngoa sẵn có, liền lao đến muốn tát Trần Ý: “Con ranh ch* đẻ, mà nói cái gì hả!!!”
Thế nhưng Trần Ý lại dễ như trở bàn tay tóm được cả hai tay của Lê Trúc Thanh. Mắt đối mắt, chỉ có rét lạnh căm căm: “Nhanh cút khỏi nhà tôi, trước khi tôi cũng như bà, đánh mất phần người mà 'nói chuyện'.”
Lê Trúc Thanh đối diện với đôi mắt hồ ly lạnh như hầm băng đó. Bất tri bất giác nỗi sợ từ đáy lòng tăng vọt, da đầu sau ót bà run lên. Bà ta làm sao quên được con ranh này mà phát điên, thì sẽ kinh khủng tới thế nào.
Vậy nên khi bị Trần Ý hất tay, mất đà ngã vào cái ghế bên cạnh. Bà ta cũng chỉ trút giận lên cái ghế, hất nó loảng xoảng qua một bên. Sau khi đứng dậy vẫn chỉ oán giận chì chiết: “Mày cũng chỉ giống như thằng cha tù tội của mày mà thôi!”
Trần Ý hơi nghiêng đầu nhìn, mặt không cảm xúc: “Bà lặp lại lần nữa.”
Lê Trúc Thanh lúc này đã bị gương mặt này của Trần Ý dọa sợ. Nhớ lại chuyện mấy năm trước, cơn kinh khiếp càng thúc giục bà mau chóng bỏ trốn. Vậy nên chỉ có thể nghiến răng lườm cả ba mẹ con một cái như trút giận, sau đó mở cửa ầm vang mà bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Lê Trúc Thanh đi xa. Mẹ Trần ôm con trai nhỏ trong lòng, chỉ còn rớm nước mắt. Vừa là oán giận, vừa là bất lực.
Trần Ý hít sâu mấy lần mới điều tiết được tâm tình. Cuối cùng rũ mắt nhìn mẹ mình, khóe môi kéo thành nụ cười khổ: “Giờ mẹ hiểu tại sao con không muốn qua lại với gia đình bà ta chưa.”
...