Ở một bên khác, Mẫn Uyên bình thản nhìn bản thân trrong gương nhà tắm. Nàng thử nhếch nhếch môi, cố cử động cơ mặt.
Hôm nay cười quá nhiều, làm cơ mặt của nàng không kịp thích ứng với hoạt động cao độ, sinh ra chút tê mỏi.
Nhưng cũng không có cách nào, mẹ vẫn luôn nói nàng trời sinh lạnh nhạt, gương mặt lúc thả lỏng liền biến thành phần tử bài trừ nhân loại. Ra mắt đàng O, nào có thể dùng gương mặt như vậy tiếp đón, vậy nên chỉ đành cười nhiều một chút.
Mẫn Uyên hiếm khi bất lực thở dài một hơi. Đưa tay mở tuýp sữa rửa mặt, bắt đầu công việc vệ sinh bản thân.
Lúc nàng vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn, như thói quen định đọc vài trang sách trước khi đi ngủ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Không cần đoán cũng biết là ai, mi mắt Mẫn Uyên chẳng buồn động đậy, giọng lãnh đạm: “Cửa không khóa, vào đi mẹ.”
Quả nhiên là mẹ nàng đem sữa nóng buổi tối đến.
Nguyễn Đinh Đan sau khi đem sữa cho con gái lớn, không vội vàng rời đi, mà ngồi nhấp nha nhấp nhỏm trên giường hồi lâu. Mẫn Uyên ngón tay lật trang sách, hơi nghiêng đầu nhìn: “Mẹ định đợi con uống sữa xong thì đem ly đi luôn sao?”
“A, cũng được.” Nguyễn Đinh Đan ứng phó đáp. Thế nhưng vẫn rất chăm chú nhìn con gái mình.
Dưới ánh mắt “dao cạo” của mẹ mình, Mẫn Uyên không giả vờ được nữa, cầm ly sữa lên nhấp một ngụm liền nói: “Mẹ à, mẹ muốn hỏi gì thì hỏi mau đi.”
Nguyễn Đinh Đan lập tức tròn xoe hai mắt, cắn cắn môi: “Cái đó, buổi gặp mặt hôm nay, con thấy thế nào?”
Ra là vì chuyện này. Mẫn Uyên ngữ khí không đổi: “Tạm ổn ạ.”
“Thật ra... Uyên này, mẹ muốn nói với con một chuyện.” Nguyễn Đinh Đan tỏ vẻ rối rắm, cân nhắc chọn lời hồi lâu mới nói: “Hôn ước này đúng là người lớn định ra, nhưng hai mẹ quan tâm nhất vẫn là cảm nhận của con. Con không cần phải quá hiểu chuyện, cái gì cũng nghĩ cho hai mẹ trước đâu, con cứ đặt bản thân mình vào vị trí ưu tiên. Nếu con không thích, thì cứ nói thẳng với mẹ. Dù cho có chuyện gì đi nữa, hai mẹ cũng sẽ che chở bảo vệ con. Con đừng bấm bụng để bản thân chịu thiệt.”
Mẫn Uyên lúc này gấp quyển sách đặt qua một bên, nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Sao mẹ lại nghĩ bản thân con chịu thiệt?”
Nguyễn Đinh Đan sợ con gái hiểu lầm, lập tức giải thích: “Tất nhiên mẹ không phải có ý dị nghị với Trần Ý, con bé dù học lực không ngang con, nhưng mẹ vẫn thích tính tình sảng khoái lễ phép của nó. Hơn nữa, nó cũng rất quan tâm chăm sóc cho em trai và mẹ mình, là một O có phẩm chất tốt. Mẹ thích kiểu con dâu như vậy. Ma ma con cũng thích con bé nữa.”
Thấy chân mày Mẫn Uyên dãn ra, Nguyễn Đinh Đan mới nói tiếp: “Có điều, mẹ và ma ma thấy, quan trọng nhất vẫn là cảm nhận của con. Con năm nay mới có mười ba tuổi, đột nhiên nói tới chuyện hôn ước này thật sự quá vội vàng. Nếu con không thích, hay chưa có ý định với việc kết hôn, bạn đời, bạn gái gì đó. Thì cứ nói với mẹ. Mẹ tuyệt đối sẽ đứng về phía con!”
Nguyễn Đinh Đan vỗ ngực cam đoan.
Trong phim rõ ràng mấy đứa trẻ đang tuổi vị thành niên, trong quá trình dậy thì phản nghịch. Tuyệt đối sẽ không thể nào chấp nhận được mấy cái chuyện hôn ước do phụ huynh chỉ định này. Đừng nói là trẻ dậy thì, kể cả là trưởng thành đi nữa, con cái thời nay vẫn không thích bị phụ huynh xen vào chuyện chung thân cả đời. Nguyễn Đinh Đan tỏ vẻ mình sẽ là một bậc phụ huynh khai sáng, chấp nhận đến đây làm bạn cùng con, lắng nghe tâm tư con giải bày.
Chỉ cần Mẫn Uyên nói muốn rút lui, bà dù có phải vặt trụi tóc của vợ mình, thì cũng nhất quyết dời cọc hôn sự này đi.
Biết rằng ân tình với nhà họ Trần là sâu đậm, nhưng con gái của nàng cũng rất quan trọng. Nàng tin chị Trần sẽ hiểu cho nỗi khổ này!
Càng nghĩ hai mắt Nguyễn Đinh Đan càng sáng rực lên.
Mẫn Uyên nghe mẹ nói xong cũng hiểu. Thì ra quanh co lòng vòng, mẹ là muốn nói nếu nàng không thích liền có thể bùng kèo. Thực tế trước khi đi xem mắt, ma ma cũng đã hỏi nàng đã quyết định kỹ chưa, nàng đã bảo là được rồi.
Thế nào vẫn không an tâm đây?
Mẫn Uyên bất đắc dĩ nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi. Con không có gì không hài lòng cả.”
“Gì chứ?” Nguyễn Đinh Đan không cho là vậy, xán tới gần con gái lẩm bẩm: “Nhưng trong phim nhân vật chính không có như vậy đâu con. Bị ép nhất nhất định sẽ quậy hăng lắm đó!”
Mẫn Uyên bất đắc dĩ đành nói: “Mẹ à, mẹ có biết kết quả điều tra giới tính nước ta, tỉ lệ phân hóa thành O năm nay là bao nhiêu không?”
Nguyễn Đinh Đan nghệch ra: “Hả? Bao nhiêu?”
Mẫn Uyên bình thản: “Là 19.3%. Có nghĩa mười người phân hóa, chưa tới hai người phân hóa thành O. Trong khi đó tỉ lệ phân hóa thành A lại đạt ngưỡng 48.4%, cơ hồ gấp đôi số O. Cứ như vậy, mức độ A cạnh tranh bạn đời để có thể lấy được O những năm về sau này sẽ càng khốc liệt. Con năm nay mười ba tuổi, nếu cứ theo đà này dựa trên dự đoán sinh học quốc gia, thì đến năm con hai mươi mốt tuổi theo độ tuổi pháp luật có thể kết hôn, con sẽ phải dùng tỉ lệ chọi 1vs4 để có thể có được bạn đời.
Mẹ nghĩ so với việc tương lai phải cạnh tranh sứt đầu mẻ trán tìm bạn đời, với hiện tại có sẵn hôn ước với một quốc bảo O, cái nào sẽ lợi hơn?
Chưa kể, Trần Ý là một đối tượng tốt. Cô ấy có năng lực sống rất mạnh, dùng thực lực thi vào trường Hoài Thức, đã có thể thấy học lực không tồi. Bên cạnh đó, cô ấy cũng được hai mẹ yêu thích, con cũng cảm thấy cô ấy rất có phong cách ăn mặc, có năng lực phản biện, có khả năng tính tới tương lai, lại rất dễ thẹn thùng. Đều là những đặc điểm của một phối ngẫu lý tưởng.
Vậy nên con không có gì không hài lòng cả.”
Nguyễn Đinh Đan nghe xong: “...”
Mẫn Uyên hiếm khi nói nhiều như vậy, trừ người nhà nàng thật sự quan tâm, nàng cũng không muốn phí lời giải thích quá nhiều. Dù sao việc nàng quyết định, nàng có đủ tư duy và năng lực chịu trách nhiệm.
Thế nhưng chuyện hôn sự không phải là chuyện của hai người, mà còn là chuyện của hai nhà. Nàng cảm thấy mẹ mình có đôi chút hiểu lầm gì đó, vậy nên muốn giải thích rõ ràng một chút.
Nàng không tự tin trong tương lai bản thân phải tiêu phí thời gian đi theo đuổi bạn đời, nàng còn muốn dành thời gian để nghiên cứu, và thực nghiệm đây. Vậy nên, được hai mẹ sắp xếp cho một đối tượng tốt như vậy, nàng không có gì bất mãn cả.
“Đúng là mẹ nghĩ nhiều, làm phiền con rồi.” Nguyễn Đinh Đan tiêu hóa xong hết ý tứ con gái, bình tĩnh gật đầu đứng dậy. Rời khỏi phòng.
Mẫn Uyên thấy mẹ mình đã hiểu được, cũng tiếp tục quay lại dáng vẻ điềmnhiên thường ngày, tiếp tục uống sữa và đọc sách trước đi ngủ.
Chỉ là nàng không biết mẹ mình vừa về phòng bên kia, đã không ngừng đấm đá nắm đấm nhỏ trong lòng ma ma. Không ngừng oán giận nặn nước mắt: “A các người đều là một lũ xấu xa! Chỉ biết nghĩ lợi ích, lợi ích, lợi ích! Còn có mấy cái nghiên cứu vớ vẩn gì đấy! Một chút cũng không hiểu tình cảm gì cả!! Cũng không làm giống như trong kịch bản, đều là một lũ xấu xa hu hu! Thần đồng gì chứ, tư duy chẳng giống bình thường chút nào cả hu hu!”
Mẫn Sương chẳng hiểu gì, còn đang định giúp vợ thoa kem dưỡng ẩm buổi tối. Kết quả lại lãnh phải cơn giận từ vợ, ắt hẳng con gái lớn nàng lại “thẳng thừng làm tổn thương trái tim thủy tinh” của nữ chủ O duy nhất trong nhà rồi.
...