Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 5: Chương 5: Hôn thê, phiền phức




Giờ hẹn với nhà họ Trần là 6h tối nay.

Từ lúc 3h chiều người hầu trong biệt thự đã trông thấy một màn mà có thể nói trăm năm có một. Cô chủ lớn thần đồng nhà bọn họ, cư nhiên lại đứng trước gương chọn quần áo suốt mấy tiếng đồng hồ.

Quả thật từ trước giờ tồn tại của cô chủ lớn trong lòng bọn họ như là thần tiên không vấy khói lửa nhân gian, lúc nào cũng bình đạm, ung dung, phẳng lặng như làn nước nơi rừng già thăm thẳm. Dù cho phải đi gặp thủ tướng nhận huân chương cống hiến đi chăng nữa, vẫn có thể thản nhiên mặc một bộ đồng phục bình dị.

Thế nhưng hôm nay, cô chủ lớn nhà bọn họ cơ hồ đã thay hết tủ quần áo của mình.

Thật đúng là chuyện lạ trăm năm có một.

Mẫn Uyên cầm ra một cái móc quần áo khác, ướm thử bộ vest nữ đó lên người. Nét mặt trong gương chẳng có mấy phần xao động, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Màu đỏ, quá sặc sỡ.”

“Màu đen, quá già.”

“Màu cam, chẳng ra làm sao.”

“Màu vàng, nhạt nhòa.”

Sau khi ướm thử mấy bộ vest mẹ O mới mua cho. Mẫn Uyên cho lời nhận xét mang tính khách quan, thế nhưng là công kích cực mạnh.

Khiến cho mẹ O của nàng, Nguyễn Đinh Đan từ hứng thú chọn quần áo giúp nàng, biến thành ấm ức ôm em gái nàng đi luôn một nước. Con gái lớn có thể phân hóa thành A và vân vân, đều là đồ ác ma không có tình người. QAQ.

Mẫn Uyên vẫn không tìm được bộ nào phù hợp. Bất tri bất giác quay lại, liền thấy đống quần áo mình cầm và để ra giường đã chất lên thành đống. Lại đưa tay lên xem đồng hồ, thế mà đã phí mất hai tiếng ba mươi lăm phút rồi.

Gương mặt nàng vẫn không biểu cảm, chỉ rũ mi khó chịu: “Hôn thê, phiền phức.”

Cuối cùng, Mẫn Uyên vẫn chọn được một bộ mà bản thân trông thấy là đủ trang trọng và có thể gây được ấn tượng đầu tiên tốt đẹp. Một bộ vest màu trắng ngà, cổ áo sơ mi lót có nơ buộc màu đỏ. Nàng cột tóc thấp gọn sau đầu, ngắm bản thân lần cuối trong gương, cảm thấy không gì sai sót mới tiến ra đi cùng hai mẹ.

Mẫn Sương lại đánh giá cao cách ăn mặc này. Còn Nguyễn Đinh Đan dù hờn dỗi nhưng cũng phải khen một câu.

Đáng ghét, sao con gái lớn nhà nàng chân lại dài tới thế chứ.

Mẫn Sương lái xe chở cả nhà rời khu biệt thự Kinh Viên. Xe tiến ra đường lớn, bắt đầu tiến vào trung tâm thành phố đông đúc. Vợ nàng ngồi ghế phó lái ôm con gái nhỏ mới đầy một tuổi, còn Mẫn Uyên thì ngồi sau xe, thắt dây an toàn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lẳng lặng nhìn phía trước.

Được một lát, đột nhiên Mẫn Uyên cất lời: “Tới ngã tư phía trước, ma ma có thể dừng một lát không?”

Mẫn Sương hơi kinh ngạc, nhướn mày: “Sao vậy? Muốn đi đâu sao?”

Mẫn Uyên bình đạm: “Con muốn mua hoa.”

Đi gặp mặt hôn thê lần đầu, nhất định phải chú ý hình thức. Hoa là cách thể hiện thành ý nhanh nhất.

Mẫn Sương không ngờ đứa con gái bình thường tính tình lãnh đạm như vậy, lại có một mặt cũng khá tinh tế. Vậy nên cũng thành toàn cho sự phong độ của con gái, dừng xe cho con xuống xe.

Mẫn Uyên vừa tiến vào cửa hàng hoa, đã khiến cô chủ hiệu hoa đang cầm bình phun tưới cây ngây ra.

Ngước nhìn thiếu nữ đứng giữa muôn hoa nở bừng xinh đẹp, càng thêm thanh lãnh tịnh lệ. Vầng trán tinh xảo, sườn mặt ẩn cùng hơi nước mong lung, đôi mắt đen nhánh tựa như ngọc quý tỏa sáng dìu dịu. Giữa rừng hoa lòe loẹt như rộ lên ánh sáng nhàn nhạt. Cô chủ hiệu hoa bị cảnh đẹp trước mặt làm cho quên cả phản ứng.

Mẫn Uyên thấy chủ tiệm cứ ngây ra với cái bình phun màu vàng trên tay, bèn cất lời: “Xin hỏi...?”

“A.” Cô chủ tiệm hoa cũng nhận ra mình thất thố, gò má nhanh chóng ửng hồng. Bối rối bỏ đồ trên tay xuống, tiến ra chào hỏi: “Xin chào, em gái muốn mua hoa sao?”

Cô chủ vừa chào hỏi vừa từ sỉ vả bản thân trong lòng. Thiệt là, dù rằng thiếu nữ người ta vừa cao vừa đẹp, nhưng vừa nhìn đã thấy còn rất non nớt, tay chân còn mang theo cảm giác đặc thù của tuổi dậy thì mà hơi gầy gò. Nàng thế mà đối với một em gái nhỏ tuổi không có sức kháng cự, đúng thật là...

“Xin hỏi, ra mắt hôn thê nên mua hoa gì cho hợp lễ?” Mẫn Uyên bình đạm tham khảo.

“Hả?” Cô chủ hiệu hoa tưởng mình nghe lầm.

“Xin hỏi, ra mắt hôn thê nên mua hoa gì cho hợp lễ?” Mẫn Uyên vẫn rất kiên nhẫn lặp lại, cả người toát ra sự lịch sự điềm nhiên.

Cô chủ hiệu hoa nuốt nước bọt. Không phải là nghe không rõ, mà không thể tin. Trời ạ, một cô bé non nớt tuổi dậy thì lại đi mua hoa ra mắt hôn thê. Là nàng đã quá già để bắt kịp bọn trẻ ngày nay sao, hu hu, nàng vẫn là chó độc thân đấy.

Cuối cùng vẫn là Mẫn Uyên nhận được sự tư vấn, ôm bó hoa bách hợp trắng đã được bó tinh xảo, đi ra từ hiệu hoa.

...

Địa điểm hai nhà Mẫn – Trần gặp nhau hôm nay là tại nhà hàng Túc Điếm, một trong những nhà hàng tiếng tăm tại đất Đế Đô. Hơn cả nhà họ Mẫn vì mượn cớ mình là nhà đàng A, nên cũng muốn bao cả khoản chi phí ăn uống hôm nay.

Trần Ý và mẹ cũng không biết nói gì hơn.

Lúc hai người xuống taxi, thì một nhà bốn người họ Mẫn đã đứng trước cửa nhà hàng chờ rồi.

Hai người Mẫn Sương vốn đã có giao tình với nhà họ Trần sâu đậm, dù đã không qua lại ngần ấy năm nhưng chỉ nhìn bóng dáng là nhận ra ngay.

Lại nói, Mẫn Sương và cha Trần không chỉ là bạn nối khố thuở nhỏ. Mà khi xưa hai nhà còn là hàng xóm sát vách nhau, tương trợ nhau không ít lần. Giao tình này có thể nói sánh ngang tình thân ruột thịt.

Mẫn Sương và Nguyễn Đinh Đan trông thấy mẹ Trần đều tay bắt mặt mừng. Nguyễn Đinh Đan còn rơm rớm nước mắt ôm lấy mẹ Trần một cái. Mẹ Trần cũng rối rít lau hốc mắt mình. Không ngừng nói, bao năm rồi, bao năm rồi, hẳn là hơn mười lăm năm rồi đi.

Bạn cũ bọn họ, không ngờ sẽ gặp lại nhau thế này.

Sau khi hàn huyên, Mẫn Sương cũng đặt tay lên vai con gái đang đứng cạnh, nhẹ giọng nói: “Đây là con gái lớn nhà tôi, Mẫn Uyên.” Lại hướng bàn tay về cô nhóc mà Nguyễn Đinh Đan đang ôm: “Còn đây là nhóc tì mới được một tuổi, Mẫn Nhiên. Tên ở nhà của nó là Bột Đậu. Cứ gọi nó là Đậu Đậu đi.”

Mẹ Trần nhìn thoáng qua Mẫn Uyên, sau đó lại khen cô bé Mẫn Nhiên: “Thật là đáng yêu.” Vừa dứt lời lập tức tầm mắt liền quay trở về Mẫn Uyên, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.

Nói không sai, đây chính là người có hôn ước với con gái bà, sao có thể không quan sát kĩ được chứ. Dù Mẫn Uyên cao hơn bà nửa cái đầu, nhưng nét mặt vẫn còn rất ngây ngô, không khỏi khiến bà lo lắng.

Mẫn Uyên chủ động cúi đầu ba mươi độ, lễ phép chào: “Dì Trần. Lần đầu ra mắt dì ạ.”

Thấy cô nhóc lễ phép, dáng vẻ lúc rũ mi mắt cũng đặc biệt dịu ngoan, mẹ Trần hơi sững người một chút, liền đáp: “À ừ, chào con. Đây là Trần Ý, con gái lớn nhà dì... Ý, mau chào cô Mẫn và cô Đan đi con.”

“Con chào cô Mẫn, cô Đan.” Trần Ý ngoan ngoãn gọi.

Sau đó nàng mới ngượng ngập nhìn Mẫn Uyên. Đối phương cao ngang nàng, nhưng từ gương mặt này, nói thế nào cũng thấy còn rất nhỏ tuổi. Không lẽ là nhỏ tuổi hơn nàng?

Đúng lúc Mẫn Uyên cũng ngước mắt, vô tình chạm ánh mắt với Trần Ý. Trần Ý bị đôi mắt đen nhánh kia làm cho tê dại, bối rối vuốt tóc qua tai, nhỏ giọng: “Chào, chào cậu.”

Mẫn Uyên mỉm cười nhẹ, gật đầu đáp lễ.

Người lớn hai nhà thấy đôi trẻ bước đầu gặp nhau vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu như thế. Cũng không nén được nở nụ cười. Bọn họ trong lòng đều biết rõ cọc hôn ước này khả năng không cao, nhưng nếu có thể thân càng thêm thân, thì cũng là một chuyện tốt.

Trần Ý không biết người lớn nghĩ gì, chỉ lo lắng trong lòng. Không lẽ nhỏ tuổi hơn nàng sao, hôn thê nhỏ tuổi hơn nàng sao? Nàng vậy mà là... trâu già gặm cỏ non? Phui phủi, nàng cũng không già nha.

Còn Mẫn Uyên thì đã kiểm chứng được dự đoán của bản thân. Quả nhiên người ngày hôm đó mắng cho cô chiêu họ Kiều chạy vào trong nhà, chính là hôn thê nhà mình.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.