Mẹ Trần thở dài: “Mẹ cũng biết là không còn tương xứng. Chỉ là...”
Nói đoạn mẹ Trần cúi đầu nhìn xuống cậu con trai ngồi cạnh người, cậu nhóc phản ứng rất chậm, đang rất cố gắng cầm cái muỗng, tự mình xúc cơm. Việc dùng muỗng xúc cơm này trẻ con ba tuổi đã có thể làm được, nhưng cậu nhóc năm tuổi lại làm cực kỳ khó khăn, chật vật.
Trần Ý sao không hiểu ý mẹ mình. Tự dưng cổ họng nàng dâng lên vị đắng, cảm giác uất ức trào dâng.
Mẹ Trần che mặt quay sang hướng khác, nước mắt len qua kẽ tay: “Mẹ không hề có ý định bán con, Ý... Chỉ là... mẹ định, mượn nhà họ Mẫn một số tiền, chưa tới mười ngày nữa là em trai con cần tái khám rồi. Tiền viện phí không phải nhỏ. Hiện tại giúp được chúng ta... chỉ có nhà họ Mẫn mà thôi.”
Trần Ý cũng quay mặt mình đi.
Nàng vừa chia tay bạn gái cũ cặn bã, trong lòng còn chưa thăng bằng, hiện tại mẹ liền cho nàng thấy một mặt hiện thực tàn khốc khác. Nàng có thể không đau lòng, không khó chịu hay sao.
Có lẽ nhóc Kiện cảm ứng được cả mẹ và chị đều tâm trạng không tốt, đột nhiên méo miệng òa khóc lên. Tiếng khóc cậu nhóc vừa yếu vừa không có lực.
Mẹ Trần vội vàng lau nước mắt, bế cậu nhóc lên định dỗ. Nhưng dỗ cách nào cũng không nín được.
Trần Ý lúc này đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vòng qua bế lấy em trai từ tay mẹ. Vỗ nhẹ mấy cái lên lưng, lại thì thầm dỗ dành vào tai cậu nhóc. Một hồi sau cậu nhóc liền không khóc nữa.
Nhìn em trai nằm trong vòng tay mình, cậu nhóc chẳng nặng bao nhiêu, gầy gò thiếu dinh dưỡng, tay chân phát triển cũng không cân bằng. Sự tự trách từ đáy lòng Trần Ý lại trào dâng, nếu năm đó không phải do nàng... em trai cũng đã không ốm đau bệnh tật thế này.
Mẹ Trần đứng vây quanh hai con, gương mặt đầy sầu lo.
Trần Ý nhìn mẹ mình, mẹ nàng vì trường kì thức đêm làm thêm việc mà mắt đã thâm đen, gần đây lưng còn đau tới mức không ngủ được.
Nghĩ hồi lâu, nàng chỉ có thể cắn răng nói: “Nhà họ Mẫn nói chỉ là tiếp xúc, nếu hợp nhau mới tính tới chuyện xa hơn, có đúng không mẹ?”
Mẹ Trần ngẩn ra, đáp: “Đúng vậy. Mẹ tất nhiên biết chuyện hôn ước này chỉ là một lời nói chơi. Cái chính là nhà họ Mẫn đang muốn giúp chúng ta, họ chỉ là... muốn mượn một cái cớ giúp chúng ta. Vậy nên... mẹ muốn mượn họ một số tiền, trang trải qua thời gian khó khăn này, sau này nhất định sẽ trả lại cho họ.”
Trần Ý rũ mắt: “Con biết rồi. Nếu vậy... thì cứ gặp nhau trước đi.”
Mẹ Trần biết Trần Ý đây là chấp nhận hi sinh. Bà lại kiềm không được bật khóc: “Đều tại mẹ, đều tại mẹ...”
Trần Ý hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng vẫn cường ngạnh trấn an mẹ mình: “Mẹ nói gì vậy, nhà họ Trần hiện tại đang khá giả, A nhà họ có thể kém đi đâu được. Con là đang vớ bở đây. Huống hồ cũng nói có thể rút lui nếu không hợp nhau mà, đằng nào cũng không thiệt thòi. Con mới không sợ.”
Dù nói là vậy thế nhưng trong lòng Trần Ý vẫn rối bời.
...
Tối đến, Trần Ý định học bài trước khi ngủ. Nàng đã phải chạy mấy con phố mới tìm ra được chỗ bán sách cũ, lại đợi đúng ngày giảm giá mới mua được bộ sách giáo khoa cũ của chương trình học năm sau. Năm sau nàng đã là năm hai cấp ba rồi.
Thực tế thì vì nàng là O, sẽ có trợ cấp của chính phủ, đồ dùng sách vở học tập không thiếu được, thế nhưng đó là khi khai giảng mới được nhận. Mà mục tiêu nàng hiện tại là học bổng, sức học nàng lại không bì kịp các bạn cùng lớp, chỉ có thể mày mò tự học trước vậy.
Bày sách vở ra trước mặt rồi, nàng lại không thể tập trung học nổi.
Nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, lại chẳng có chút thời gian nào cho nàng giảm xốc. Đừng nói là thể lực, cả tinh thần nàng cũng sắp hỏng bét tới nơi.
Trần Ý thở dài, cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh, lật trang sách ngữ văn ra xem. Trang sách tuy có chút ố vàng cũ kĩ, tốt xấu lại không có vẽ bậy linh tinh bên trong.
Thế nhưng lúc này, điện thoại nàng đặt bên cạnh lại run lên. Một dòng tin nhắn hiện trên màn hình.
Đăng Lan Vân: [Trần Ý, cậu lại làm gì Khả Hân vậy? Cậu càng thế này, càng khiến đôi bên đều khó xử, cậu không thấy vậy sao?]
Trần Ý cười lạnh, ấn vào trả lời: [Tôi không có gì để thấy khó xử cả. Ai có tật thì người đó giật mình, vậy thôi.]
Đặng Lan Vân: [Tôi biết tôi đối với cậu như vậy là không đúng. Cậu trách tôi, tôi hiểu được. Là tôi có lỗi với cậu. Nhưng Khả Hân trong chuyện này là vô can, cậu không thể cứ gây khó dễ cho cậu ấy như thế được.]
Trần Ý không cười lạnh nổi nữa. Hay thật, bạn gái cũ cặn bã vì cô Tuesday bé nhỏ mà chạy đến chỗ nàng giảng đạo lý. Đúng là khiến người ta phải mở mang tầm mắt mà.
Trần Ý trực tiếp gõ xuống: [Haha, tôi không đủ cao thượng để tha thứ cho một bạn gái cũ cặn bã, và còn thêm một cô bạn Tuesday. Sau này gặp tôi thì đi tốt nhất đường vòng, nếu còn cố tình đưa mặt đến, thì đừng trách tôi độc miệng.]
Nói xong câu này, Trần Ý trực tiếp chặn Đặng Lan Vân luôn.
Đúng là không yên được mà.
Trần Ý tranh thủ học bài nhanh chóng, rồi lên giường ngủ sớm. Ngày mai còn phải dậy sớm, đi chợ mua nguyên nấu ăn để bán. Nàng không thể phí tinh lực vào những thứ râu ria này.
...
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hai nhà Mẫn- Trần gặp mặt nhau. Nhà hàng là do nhà họ Mẫn đặt, cũng gửi địa chỉ và thời gian cho phía nhà họ Trần.
Ngày gặp mặt, Trần Ý phải dừng lại việc bán buôn một hôm, về nhà sớm.
Mẹ nàng nhờ dì nàng đến trông chừng em trai, cậu nhóc không chỉ yếu ớt mà tính tình cũng cực kỳ sợ lạ. Nếu đột nhiên bị đem đến hoàn cảnh lạ nhất định sẽ hoảng loạn, tâm lý bất ổn. Hai người chỉ đành để cậu nhóc ở nhà.
Mẹ nàng còn lấy ra bộ váy cất đáy hòm ra mặc. Ngồi trước gương sửa soạn, bới tóc lên cao.
Trần Ý biết bộ váy này, đây là bộ váy mà cha mua cho mẹ. Nhà nàng đã nhiều lần chuyển nhà, đồ đạc một số thì bán lấy tiền, một số thì bỏ bớt để giảm gánh nặng. Duy có bộ váy này là mẹ không nỡ bỏ, luôn cất giữ dưới đáy hòm cẩn thận. Suốt mấy năm qua chỉ cắm mặt kiếm tiền, hiếm hoi lắm nó mới có dịp được bước ra ánh sáng.
Mẹ nàng có bao nhiêu quý trọng cái váy này, không cần nói cũng biết. Hôm nay mẹ nàng lấy nó ra mặc, cũng đủ thuyết minh mẹ nàng thực sự nghiêm túc đối với nhà họ Mẫn. Dù cho song phương đều biết chuyện hôn ước chỉ là một lời nói chơi, nhưng sự nghiêm túc và tôn trọng nhất định thì phải có.
Trần Ý cũng không muốn mẹ nàng mất mặt. Vậy nên cũng tắm rửa, lựa chọn quần áo nghiêm túc.
Nàng quần áo không nhiều, tất nhiên không thể so sánh với các O trong trường quý tộc đồng trang lứa. May mắn là năm trước mẹ nàng dành dụm rất lâu, mua cho nàng một cái váy mới vào dịp tết. Nàng vẫn luôn giữ nó cẩn thận, chỉ mặc đúng một lần đi hẹn hò với Đặng Lan Vân. Hôm nay là lần thứ hai.
Nghĩ tới chuyện của Đặng Lan Vân, tầm mắt Trần Ý ảm đạm đi. Chỉ mong lần này sẽ không phải là một cái kết hâm dở nào nữa.
Nhà họ Mẫn cũng đủ chu đáo, thậm chí còn gọi cả taxi cho mẹ con nhà nàng.
Sau khi ổn thỏa trên taxi rồi, Trần Ý mới bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Lần đầu tiên đi gặp vị hôn thê từ nhỏ, nàng thế mà sẽ trải qua loại chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim này.
Mẹ Trần dường như cảm ứng được nàng bồn chồn, vậy nên cũng đưa tay qua cầm lấy tay nàng.
...