Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Mẹ nói cái gì




Ở một bên khác, Trần Ý phải nhờ tất cả mối quan hệ của mình để cứu hỏa. Bị boom một đơn hàng lớn như vậy, thật sự là muốn mạng nàng.

Thế nhưng sớm biết kẻ đặt hàng là Kiều Khả Hân nàng đã không khổ thế này.

Với những hộ gia đình khác ở Đế Đô một đơn hàng này còn chẳng bằng một cái áo lông nhà họ mua vào mùa đông. Thế nhưng với gia đình Trần Ý, thì là tiền mua nguyên liệu nấu ăn để bán cho cả ngày rồi, nếu không thu hồi lại vốn, thì ngày mai chỉ có thể nhịn đói.

Rất may những khách quen của Trần Ý đều thích hương vị đồ ăn nhà nàng bán, vậy nên nghe nói nàng bị boom còn tranh nhau giải cứu nữa. Trần Ý sau khi đưa xong món cuối cùng đi, nhìn tiền thu lại được ít nhiều lên tinh thần lại một chút.

Trần Ý lúc về nhà cả người đã mệt nhoài, đậu xe đạp điện vào hàng hiên tồi tàn, lấy ổ khóa ra cột cẩn thận vào cửa nhà.

Xe máy điện này là tất cả tiền làm thêm của nàng hai mùa hè mới tích góp mua được, dùng để đi lại, đi học, còn để buôn bán phụ mẹ. Vậy nên nàng luôn giữ gìn nó cẩn thận.

Nghe thấy động tĩnh nàng, trong nhà liền vang lên vài tiếng động nhỏ. Sau đó là một cậu nhóc vịn vách tường lẫm đẫm đi ra. Vóc người nhỏ yếu vịn vào lan can tự chế gắn trên tường, từng bước đi cực kỳ chật vật.

Cậu nhóc trông thấy Trần Ý thì ngơ ngác một hồi, chậm nửa nhịp mới kéo ra nụ cười ngây ngô, cố gắng bập bẹ: “Chị... chị... chị... h-hai...”

Trần Ý lột nón bảo hiểm trên người xuống, ôm lấy cậu nhóc vào lòng, cười nói: “Chị hai về rồi, nhóc Kiện ở nhà có ngoan không? Có nghe lời mẹ ăn cơm không?”

Cậu nhóc trong lòng Trần Ý phản ứng rất chậm. Trần Ý phải lặp lại câu hỏi hai ba lần, cậu nhóc mới tiếp thu hết ý tứ, trả lời lại: “Ăn... ăn.”

Trần Ý hài lòng xoa đầu cậu nhóc: “Nhóc Kiện ngoan lắm. Phải nghe lời mẹ biết không.”

“...”

“...Dạ...”

“Ngoan.” Trần Ý vò vò cái đầu tròn của em trai mình thêm một lát.

Mỗi khi nàng căng thẳng hoặc quá mệt mỏi, điều thích nhất chính là ôm lấy cậu nhóc vào lòng. Đây là em trai của nàng, tuy rằng phản ứng chậm, sức khỏe không bì kịp bạn bè đồng trang lứa đi chăng nữa, vẫn là cậu em trai đáng yêu của nàng.

Nghe tiếng Trần Ý về, một lát sau mẹ Trần cũng xuất hiện. Đang vén chiếc tạp dề màu nâu lau lau tay mình đi ra từ trong bếp, trên gương mặt ốm yếu hiện lên nụ cười: “Ý về rồi hả con, mau rửa tay rửa mặt ăn cơm đi.”

Trần Ý ôm em trai đứng lên, treo cái túi đeo trên vai lên kệ, đoạn đáp: “Vâng ạ.”

Trên bàn cơm, mẹ Trần nhìn Trần Ý đang ăn đến lang thôn hổ yết, lại quay sang bón cơm cho cậu con trai ốm yếu bên cạnh. Cả ba quây quanh cái bàn nhỏ có ba chân còn vẹn nguyên và một cái chân gãy đang được kê tạm bợ bằng cục bê tông to bự.

Mẹ Trần mấy lần không biết mở lời thế nào, đành hỏi thăm: “Hôm nay, có phải con bị người ta bỏ hàng không?”

Trần Ý ngừng lại động tác và cơm, nhai nhai đồ ăn trong miệng nuốt xuống, tỏ ra bình đạm nói: “Chuyện thường mà mẹ, trên đời này làm gì có ai cũng tử tế đâu. Mà may mắn, khách hàng quen của con nghe thấy con bị boom nên liền giúp đỡ. Thành ra con có thể bán hết hàng trong ngày luôn, tính ra cũng không lỗ gì mấy.”

Mẹ Trần biết dù con gái cố tỏ ra không sao, nhưng trong lòng kỳ thực không thoải mái. Chỉ có thể thở dài: “Đều do mẹ, nếu mẹ có thể sức khỏe tốt một chút, tăng ca nhiều một chút. Sẽ cho các con cuộc sống tốt hơn, không phải chật vật đến mức này.”

Trần Ý nhíu mày: “Sao mẹ lại nói vậy, con lớn rồi, phụ giúp gia đình là trách nhiệm của con. Huống hồ mẹ mà tăng ca sức khỏe sẽ càng yếu đi, đến lúc đó nhóc Kiện tính làm sao đây. Mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa!”

Sau đó còn động viên bổ sung: “Con bây giờ nghỉ hè, chỉ cần cố sức làm một chút nhà chúng ta sẽ có thêm một khoản. Còn có con sẽ dành buổi tối ôn tập, như vậy vào năm học có khi con sẽ đạt được học bổng, nhà chúng ta sẽ càng tốt hơn cho xem.”

Mẹ Trần nhìn con gái hiểu chuyện như vậy, càng đau lòng tự trách. Cố quay đi để nén nước mắt vào trong, hốc mắt đã đỏ bừng lên. Trên gương mặt khắc khổ tràn đầy đau lòng.

Cuối cùng vẫn là mẹ Trần đành nói thẳng: “Ý à, thực ra... mẹ có chuyện này muốn nói với con.”

Trần Ý múc chén canh, gật đầu: “Gì vậy mẹ?”

“Con có còn nhớ lúc nhỏ cha con hay nhắc đến nhà họ Mẫn không, bạn bè thân thiết của cha con ấy.” Mẹ Trần cứ dần dừ mãi.

Trần Ý hơi nhíu mày, ánh mắt ngời ngợi. Sau đó đáp: “Con nhớ. Có gì vậy mẹ?”

“Thực ra... nhà họ Mẫn và cha con năm đó giao tình rất sâu, có một lần uống rượu tới tận hứng, hai nhà còn hứa với nhau sau này nếu một nhà có O, một nhà có A thì sẽ cho kết đôi với nhau. Cũng xem như là hôn ước. Mới mấy hôm trước, nhà họ Mẫn có liên lạc với mẹ nói... Nói là, chi bằng cho con và con gái lớn nhà họ tiếp xúc thử, nếu hợp nhau thì tính xa hơn, không hợp thì thôi. Cốt yếu là giữ lại chữ tín, không muốn thất tín với cha con.”

Chén canh trên tay Trần Ý suýt rơi xuống, nàng vội vàng đặt nó lại trên bàn. Sau đó trợn mắt nhìn mẹ mình, lắp bắp: “Mẹ nói cái gì?”

Mẹ Trần hoang mang lặp lại: “Nhà họ Mẫn và cha con năm đó giao tình rất sâu, có một lần uống rượu tới tận hứng, hai nhà hứa với nhau sau này...”

Trần Ý vội vàng cắt lời mẹ: “Mẹ, ý con không phải thế này... Con hiểu, nhưng mà... cái gì hôn ước, cái gì chỉ hôn từ nhỏ? Sao tận bây giờ mới nói với con. Bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi, còn có chuyện trong bụng chỉ hôn này sao?”

Trần Ý dáng vẻ không kịp tiêu hóa. Thử hỏi xem đột nhiên mẹ bạn nói với bạn rằng bạn có hôn ước từ nhỏ, trừ người có tư duy bất bình thường ra, ai có thể bình tĩnh nổi kia chứ?

Mẹ Trần cũng biết con gái mình chưa kịp tiếp thu, chỉ có thể chần chừ nói: “Là do cha và mẹ đều không tính tới chuyện này. Gia cảnh nhà mình hiện tại con cũng thấy rồi đi, còn nhà họ Mẫn bây giờ đang rất khá giả. Chuyện hôn ước năm đó cũng chỉ là nói miệng, nếu nhắc lại thì chẳng khác gì thấy sang bắt quàng làm họ. Vậy nên mẹ và cha coi như là không có, cũng nghĩ rằng nhà họ Mẫn đã quên rồi. Nhưng mà không ngờ dì Mẫn, bạn thân của cha con lại chủ động gọi điện thoại cho mẹ, nhắc lại chuyện này.”

Hàng chân mày của Trần Ý chau chặt lại với nhau: “Nhà chúng ta gặp nạn, ai gặp cũng xa lánh. Sao nhà họ Mẫn này lại tự dưng tìm tới cửa vậy, còn nhắc lại chuyện hôn ước. Không phải có ý đồ gì chứ?”

“Chớ có nói bậy.” Mẹ Trần lặp tức răn dạy: “Dì Mẫn con là người coi trọng chữ tín, cũng không phải giống những người kia thấy nhà mình lâm nạn liền xua đuổi. Dì Mẫn là bạn thân chí cốt của cha con. Mẹ không muốn dì ấy trông thấy hoàn cảnh khốn khó của cha con hiện tại, giữ lại chút tự trọng cho cha con để sau này gặp lại bạn bè, vậy nên mẹ mới tự mình chủ trương không có liên lạc với nhà họ Mẫn ngần ấy năm trời.

Chỉ là không ngờ, họ vậy mà vẫn nhớ tới chúng ta. Con không được nghĩ xấu cho dì Mẫn, năm đó lúc có thai con, mẹ có lần ngã xuống hồ nước, là nàng đã cứu mẹ và con lên đây.”

Trần Ý nhớ ra, cha mình cũng hay nhắc tới chuyện này.

Chỉ là hàng chân mày vẫn nhíu chặt vào nhau, thở dài nhìn mẹ: “Thế nhưng... nhà mình bây giờ thế này, còn nhà họ Mẫn mẹ nói là khá giả, chuyện hôn ước này vốn không còn tương xứng nữa...”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.