Vi Nhĩ Lưu Tình

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 20

Phản phệ, giết cha, nữ nhân hương

Đẩy cửa ra, các thị vệ dẫn bọn họ vào, bọn họ đứng ở một gian phòng nhỏ nhìn vào cửa sổ thấy thấy một người cuộn mình, nhìn lại chính là một tiểu hài tử, tóc tai như cỏ dại rối tung trên vai, bàn tay nhỏ bé gầy guôc lộ ra bên ngoài.

“Hắn như thế nào lại biến thành như vậy?” Vọng Nguyệt cảm thấy được chính mình có chút trầm.

“Khải bẩm ngũ hoàng tử, hắn giết cha, đây là trời phạt.” Người thị vệ trông coi nói giọng mang vẻ khinh bỉ.

Giết cha? Vọng Nguyệt theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, không thấy được bóng dáng của Lí Trung, đứa nhỏ này hẳn là không thể chịu nổi nhiều chuyển biến như vậy, “…… Hắn giết như thế nào?”

“Này. . . . . .” Thị vệ nhìn thoáng qua tam hoàng tử, do do dự dự, bọn họ chính là đã được hạ lệnh xuống phải nói như vậy..

“Rất đơn giản a.” Tư Mã Hồng Viêm vui sướng khi thấy người gặp họa “Bởi vì tên ngu ngốc đó nghĩ muốn cùng ngươi xuống địa ngục, lấy sinh mệnh vi đại giới phát động nguyền rủa, kết quả không thành công phản phệ, hắn đem phương pháp huyết mạch đem phản phệ chuyển tới người mình, lập tức suy nhược tới cực điểm, sau đó . . . . . . “

Sau đó bị phát hiện,  mình không phải là hài tử của hoàng đế, cũng không phải hài tử của Vương gia, mà lại là hài tử của một thị vệ nhó bé, tâm lý bị đả kích, điên cuồng phản kháng không chấp nhận sự thật, trong tiềm thức đã hạ thủ giết cha!

Vọng Nguyệt nhìn lại hài tử kia, ánh mắt vừa khốn khổ vừa như dã thú bị tổn thương, thả hắn ra đi, bốn chữ này nói không nên lời, “Chiếu cố hảo hắn!” Bỏ lại một câu, Vọng Nguyệt chạy nhanh ra ngoài, tuy rằng biết đây là bi kịch của dã tâm Lí thị vệ, tuy rằng biết nếu không phải lợi dụng cường thế, tương kế tựu kế, lợi dụng Lí Trung, như vậy Lí trung có thể thành công trao đầu dê bán thịt chó, thay đổi triều đại, nhưng khi nhìn thấy một hài tử mười một tuổi lộ ra ánh mắt như vậy, hắn vẫn là cảm thấy được khắp cả người thăng hàn.

Tư Mã Hồng Viêm thấy Vọng Nguyệt chạy đi cũng không lập tức đuổi theo, mà cười hì hì nhìn về phía thị vệ: “Hoàng thúc, ngươi cũng thật là có cách hay a.”

Thị vệ trát trát nhãn tình, mặt mày mang ý cười, sống lưng một đĩnh, liền biến ra một cái quạt , “Không có biện pháp a, hoàng thúc ta đâu nói bậy, ta còn chỉ muốn kết thúc nhanh chuyện này, cũng là Tam hoàng thúc của ngươi chỉ dạy ta.”

“Bất quá hoàng thúc ngươi không sợ phụ hoàng lại phạt sao, cư nhiên dám đem chuyện nguyền rủa kia nói với tiểu quỷ ấy.”

Cây quạt vòng vo đập lên đầu Tư Mã Hồng Viêm “Tiểu tử ngươi cũng đừng nói bậy, là ta không cẩn thận nhanh miệng, ngươi không chịu giúp ta là ngươi sai chứkhông phải ta sai.” Người nào đó có ra vẻ vô tội mà khoát tay, lộ ra nét như là một thủ lĩnh.

Khóe miệng run rẩy, Tư Mã Hồng Viêm quyết định không nói lý lẽ với hồ ly này nữa, ho khan một tiếng: “Trần thị vệ, chiếu cố hảo hắn, bổn hoàng tử đi trước.” Sau đó nhanh chóng đi nhanh ra cửa, lưu lại một người ngoài cười nhưng tâm không cười đó là hồ ly thị vệ.

“Ngũ đệ, không sao chứ, cùng Tam ca đi ra ngoài ngoạn đi.” Nhanh tay chụp người nào đó đang đứng bâng quơ một mình.

“Tam ca, ta không sao.”

Nhìn kỹ ánh mắt người nào đó, hoàn hảo, gật gật đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nói: “Ngũ đệ, ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ngươi trước kia thân phận là gì, trụ ở thế giới nào đi nữa, nhưng ở đây, ngươi là ngũ hoàng tử của Thanh Long quốc, là chủ mẫu tương lai của bộ tộc thiên vũ!”

“Chủ mẫu? !” Hắc tuyến! ! !

“Này, ngươi đừng nói giỡn a “Tư Mã Hồng Viêm khôi phục nguyên trạng, lắc lắc ngón tay, “Ngươi là người bầu bạn với phụ hoàng, phụ hoàng chính là tộc trưởng của bộ tộc thiên vũ, ngươi không phải là chủ mẫu chứ là cái gì, huống hồ, ” Tư Mã Hồng Viêm hắc hắc cười gian, “Bộ tộc Thiên Vũ có thể dùy trì không đều phải nhờ ngươi , nếu đến lúc đó ngươi vẫn không chấp nhận phụ hoàng, cũng đừng trách các huynh đệ ta không có nghĩa khí, đem ngươi đóng gói đưa cho phụ hoàng . . . . . . Đương nhiên, trước đó ngươi cần phải biết thế nào là nữ nhân là nam nhân tất nhiên phải biết nhân tỉnh, hảo !” Tư Mã Hồng Viêm đánh nhẹ Vọng Nguyệt “nói nhiều không bằng chúng ta nên thực hiện đi, chúng ta đi thôi!”

Vội vàng giữ chặt người nào đó, Vọng Nguyệt cảm thấy đầu mình bắt đầu đau , “Tam ca, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

“Đương nhiên là kỹ viện. ” Tư Mã Hồng Viêm đi nhanh “Này ngươi còn muốn hỏi” , “Chẳng lẽ ngươi muốn trong hoàng cung tìm nữ nhân, nói cho ngươi, Ngũ đệ, ngươi đừng xem thường quyết tâm của phụ hoàng, trước khi ngươi nhận thức hắn, ngươi ngay cả một lão nương thì cũng đừng nghĩ tới, tam ca ta lần này chính là bất cứ giá nào, thừa dịp phụ hoàng không có ở đây thì đi mau.”

“Thât sao?. . . . . .”

“Đừng là thật .”

“Ta. . . . . .”

“Ta nói cho ngươi, bỏ qua hôm nay về sau sẽ không cơ hội .”

Bị người điểm á huyệt kéo ra ngoài cung mà thầm nghĩ, chính là ta mới mười một tuổi a, đi, có thể làm cái gì. . . . . .

Có thể làm cái gì? Kỳ thật là có nhiều, uống trà, nói chuyện phiếm, nghe khúc, kỳ thật chính là một loại hưởng thụ.

Vọng Nguyệt lẳng lặng nhắm mắt lại nghe khúc 《 thu từ 》,  không hổ danh là hoa khôi nơi này, thật sự là đáng tiếc, lời nói này chính là nội tâm của hắn, nếu là ở thế giới của hắn, nàng hoàn toàn có thể trở một bậc thầy âm nhạc được mọi người sùng bái, mà ở nơi này, lại chỉ có thể là một ca nữ.

Nhạc thanh phiêu nhiên mà chỉ, coi như một mảnh thu diệp rơi xuống đất, lưu lại một phần cô đơn.

Vọng Nguyệt mở ra hai mắt, nhấp một ngụm trà, “Vân cô nương khúc nhạc quả thật rất tuyệt.”

Vân cô nương che miệng cười, “Tiểu công tử, cũng chỉ có ngươi là khen ca khúc của ta, theo công tử ta là người như thế nào?”

Vọng Nguyệt cười gật gật đầu: “Ngươi là một người có sắc, nhưng, so ra vẫn kém nhạc khúc của ngươi.”

Hai người đối diện cười, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại như tri kỷ, Vọng Nguyệt rất muốn biết tam ca hiện đang đứng ngoài cửa đang có tâm tình gì.

Cái gì tâm tình? ! Tư Mã Hồng Viêm tâm tình muốn chết cũng có, tuy nói là hắn đem chính là người đem ngũ đệ tới kỹ viện, nhưng hắn chỉ là một tiểu hài  tử thì có thể làm được gì? Nhưng hắn lại không nghĩ tới, chính là tới nơi này tiểu quỷ kia lại yêu cầu cùng với hoa khôi nơi này gặp mặt, cô nam quả nữ đích ở chung một nơi nhất định sẽ thất thân ( hãn, lúc trước ngươi cũng chỉ nói hắn là tiểu hài tử), nếu phụ hoàng mà biết. . . . . . Không được, tử đạo hữu bất tử bần đạo! Giết cha là tội lớn, thí tử cũng không phải là.

“Thùng thùng đông, ” Tư Mã Hồng Viên tùy tiện gõ ba tiếng, đẩy mạnh cửa phòng, “Ngũ đệ, chúng ta cần phải trở về.”

Vân cô nương bỡn cợt hỏi han: “Vị công tử này, thái dương còn chưa xuống núi, sao lại phải đi ?”

Tư Mã Hồng Viêm đỏ mặt, vừa vào nói với ngũ đệ, nhìn đến Vọng Nguyệt cũng thắc mắc nhìn mình, Tư Mã Hồng Viêm thẹn quá hóa giận đe dọa nói: “Không có biện pháp, gia giáo nghiêm, gia phụ mà biết sẽ không tốt lắm ” nhìn thấy sắc mặt Vọng Nguyệt trắng bệt, người tam ca tâm tình lại tốt hơn, “Như vậy hôm nay chúng ta về sớm, sau này lại đến tìm Vân cô nương.”

Vọng Nguyệt nhíu mi, hướng vân tay áo gật gật đầu, đưa một khối ngọc bội, “Như vậy lần sau ta lại đến nghe ca khúc của Vân cô nương, khối ngọc bội này cô cứ lưu làm kỷ niệm.” Ánh mắt lại nhìn về phía tam ca nhà mình.

Tư Mã Hồng Viêm sắc mặt xanh mét, hắn vốn định chờ Vọng Nguyệt  rời đi sẽ giải quyết nữ nhân này, bởi vì Vọng Nguyệt đối với nàng có hảo cảm, loại tình cảm này phải gạt bỏ, cho dù hắn không động thủ, cũng sẽ từ những người khác động thủ, nhưng Vọng Nguyệt lại đem ngọc bội thân tín của mình đưa cho nàng ta, đây là Vọng Nguyệt muốn cảnh cáo, sau này này nữ nhân này có việc gì, mặc kệ là việc gì cũng như Vọng Nguyệt hắn gặp chuyện, cho nên, hiện tại chẳng những không thể giết, ngược lại còn phải bảo vệ lại, thảm , Tư Mã Hồng Viêm sắc mặt trắng bệt, không đợi phụ hoàng động thủ, lục đệ cũng không để yên cho hắn, hắn không muốn huynh đệ tàn sát đâu a a a! ! !

“Không sai, Vân cô nương, đây chính là thứ tốt, ngươi nhất định phải hảo mang bên người!” Nghiến răng nghiến lợi nói xong những lời này, Tư Mã Hồng Viêm nhanh như gió rời đi.

Vân cô nương sửng sốt, cẩn thận đánh giá ngọc bội một chút, chỉ là một ngọc bội đơn giản, chính là, trên ngọc bội lại điệu khắc một vầng trăng sáng. . . . . .

Hắn là ngũ hoàng tử? ! Vân chậm rãi quỳ xuống, mồ hôi lạnh ướt đẫm vạt áo, nàng biết, nàng xém nữa đánh mất mạng của mình, ngũ hoàng tử, kia không phải người nàng có thể kết giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.