CHƯƠNG 21
Huyết mạch truyền thừa
“Tam ca, ngươi đừng vội a, phụ hoàng không có ở trong cung, nếu đi ra ngoài chúng ta đi đâu một chút rồi quay về.” Vọng Nguyệt buồn cười nhìn ca ca mình.
“Mới là lạ, phụ hoàng phải đi xem lục đệ, ngươi vừa ra cung hắn có thể không biết thôi.” Tư Mã Hồng Viêm ngày càng hối hận, nếu phụ hoàng với lục đệ cùng biết. . . . .Rùng mình một cái, bước đi nhanh hơn.
“. . . . . . Lục đệ? Ta còn có đệ đệ sao?” Vọng Nguyệt không phát hiện ra thanh âm mình phát ra run rẩy, hắn sợ hãi, còn có đệ đệ, như vậy phụ hoàng sẽ không hoàn toàn chú ý tới hắn mà dồn hết lên người đệ đệ của hắn? Tựa như lúc trước y chú ý tới mình, nếu y không chú ý tới mình thì làm sao bây giờ? Hắn không phủ nhận chính mình bây giờ đang dần dần có tình cảm với y, tuy rằng không dám xác định đây là tình yêu, nhưng hắn cảm nhận được ở bên phụ hoàng hắn có cảm giác đặc biệt, hắn có thể khẳng định thứ tình cảm này trước đây không hể có nhưng sau này hắn lại có thứ tình cảm này, nếu phụ hoàng là nữ nhân, hoặc hắn là nữ nhân, thì hắn có thể xem thứ tình cảm đặc biệt này là tình yêu, nhưng sự thật là, hắn là một nam nhân bình thường, hắn không thể yêu một người nam nhân, càng không thể yêu phụ hoàng của mình, cho nên, thứ tình cảm đặc biệt kia cũng không thể nào là tình yêu, như vậy, phụ hoàng đối với hắn yêu say đắm bây giờ chuyển dời sang người khác, hắn có thể chấp nhận không?
Nhìn sắc mặt Vọng Nguyệt trắng bệt, Tư Mã Hồng Viêm mới phát hiện mình nhanh miệng, tuy rằng không biết Vọng Nguyệt nghĩ gì, nhưng khẳng định điều đó không có gì tốt, chết thì chết! Tư Mã Hồng Viêm quyết định nói hết sự thật, “Ngũ đệ, chúng ta tìm một chỗ uống trà đi!”
Đi cùng Tư Mã Hồng Viêm tới một chỗ trong trang viện, Vọng Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, không thể nhận, rồi lại không muốn mất đi, thiên hạ, làm sao có chuyện hảo như vậy! Vọng nguyệt quyết định, nếu không muốn mất đi, vậy thì toàn lực mà nắm giữ!
“Vọng Nguyệt, ngươi có biết thế giới này, làm sao để thừa hưởng huyết mạch?”
“Cái gì?” Vừa mới hạ quyết định trong lòng Vọng Nguyệt liền buông lỏng, nghe tới vấn đề này, liền có chút thắc mắc nói: “Không phải sinh đứa nhỏ sao?”
“Đúng, cũng không đúng.” Tu Mã Hồng Viêm do dự đi qua đi lại hai bước.
Vọng Nguyệt cũng mặc kệ, hiện tại hắn tối muốn biết chính là lục đệ là ai, mẫu phi rõ ràng là phi tử cuối cùng trong cung, chẳng lẽ hài từ do nữ nhân ngoài cung sinh sao?
Tư Mã Hồng Viêm vẫn chưa muốn trả lời, sắc mặt quái dị nhìn Vọng Nguyệt hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, cười đến lông tơ Vọng Nguyệt thẳng đứng, “Lục đệ. . . . . . Quả thật cùng với chúng ta không giống nhau, bất quá nếu ngươi muốn biết. Vọng Nguyệt, ngươi có biết làm sao để sinh được hài tử hay không?”
Vọng Nguyệt mặt đỏ lên, tuy rằng đối lục đệ còn có chút nghi vấn, lại không biết Tư Mã Hồng Viêm hỏi vậy có ý gì, hắn ấp úng đáp: “Không phải là một người nam nhân cùng một nữ nhân, ân, cái kia, và vân vân. . . . . .”
“Phốc! Ha ha, ngũ đệ ngươi thật đáng yêu mà.” Tư Mã Hồng Viêm nhịn không được nhu liễu, hắn tuy rằng tuổi của hắn cũng gần ba mươi, nhưng vẫn là còn rất thuần thiết, dù sao đời trước mới sống đến gần hai mươi tuổi, đời này cũng mới mười một tuổi, cơ hội ô nhiễm cũng không có.
Tư Mã Hồng Viêm không để ý nói: “Ngươi nói như vậy không được đầy đủ, đây là quy tắc ở khắp nơi, ngoại trừ như vậy, còn có một số dạng khác có thể thừa hưởng huyết thống, ngươi phải biết rằng, thế giới này tìm người bầu bạn còn được chú trọng hơn chuyện kế thừa, nhưng là bởi vì đủ loại nguyên nhân, tỷ như nói cả đời cũng tìm không thấy một người bầu bạn, hoặc người bầu bạn là cùng giới, tái tỷ như nói. . . . . . Chúng ta là gia tộc hoàng gia ” Vọng Nguyệt tim đập nhanh hơn, hắn biết chuyện này rất phức tạp nhưng hắn sắp có được đáp án, “Chúng ta mỗi người đều được sinh ra ở trên cây, cây đó là thánh thụ, đương cây sau này lớn lên, ngươi muốn có con thì chỉ cần hướng đó thành tâm cầu nguyện, thì sẽ kết thành tiểu quả thực, đem tiểu quả thực cho mẫu thân hài tử đó ăn vào, cho dù là nam nhân hay nữ tử đều có thể hạ sinh hài tử”
Vọng Nguyệt hoàn toàn ngây dại, người ăn quả thực có thể sinh đứa nhỏ? Sinh ra cái gì? Nhân? Thụ? Thụ nhân? Thụ yêu? Đứa nhỏ này rốt cuộc là cùng người sinh hay là do quả sinh? Vọng Nguyệt hoàn toàn ngây dại, cuối cùng chỉ có một cảm giác, hoàn toàn không đứng vững?
Tư Mã Hồng Viêm cũng không thúc giục, hắn biết đối với Vọng Nguyệt, lối suy nghĩ này là không thể tưởng tượng nổi, phụ hoàng chậm chạp không muốn nói có thể một trong các nguyên nhân là đây.
Sau một trận mơ hồ, trong đầu Vọng Nguyệt chợt lóe tinh quang, rốt cục nghĩ tới đã nghe ở đâu ——《 mười hai quốc gia 》! Bất quá người từ trong cây, an ủi một chút, hơn nữa từ cây sinh ra không phải yêu tinh cũng có thể là người, tái an ủi một chút, Vọng Nguyệt nhịn không được hỏi một câu: “Tam ca, thế giới này không phải là có mười hai quốc gia chứ?”
Tư Mã Hồng Viêm kinh ngạc nhìn Vọng Nguyệt, không nghĩ tới hắn lại có nghị lực như vậy, xem ra về sau muốn thuyết phục hắn cũng dễ dàng hơn, bất quá hắn kinh ngạc chính là Vọng Nguyệt lại hỏi một vấn đề không hề liên quan: “Vọng Nguyệt ngươi không biết sao? Thế giới chúng ta chỉ có 4 quốc gia .”
“Không biết.” Vọng nguyệt xấu hổ đáp, trước kia hắn cũng không để ý mấy thứ này.
Tư Mã Hồng Viêm đột nhiên cảm thấy chính mình nên nói rõ tất cả cho huynh đệ mình biết? Hắn sẽ nói tất cả sự thật, lần sau đem Vọng Nguyệt đến cấm địa, lục đệ hẳn sẽ rất cao hứng, hắn coi như có thể lấy công chuộc tội, lần này lục đệ chắc sẽ không trách hắn đâu? Càng nghĩ càng hưng phấn, Tư Mã Hồng Viêm bắt đầu cao hứng nói về lịch sử.
Thế giới này có bốn quốc gia cùng tồn tại, phân biệt là thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, từ xưa đến nay đã vậy, bất luận trải qua nhiều ít thiên tai nhân họa, thiên hạ bao nhiêu đại nạn, nhưng không hề biến đổi gì, đó chính là quy cũ của những vị thần.
“Thế giới này thật sự có hữu thần?”
Tư Mã Hồng Viêm lại hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ như thế nào là một vị thần?”
“Trường sinh bất lão, pháp lực vô biên. . . . . .” Vọng Nguyệt đối với thần chỉ là có khái niệm mơ hồ, trường sinh bất lão, pháp lực vô biên, yêu ma chẳng phải cũng như thế? Hơn nữa, ở đây mọi người đều có thể tu luyện để trở thành như vậy, không nói người khác, chính là hắn, cũng có có thể trường sinh bất lão, pháp lực vô biên.
Tư Mã Hồng Viêm kiêu ngạo ngẩng đầu: “Bộ tộc Thiên Vũ chúng ta, chính là con của thần! Chúng ta chính là thần!”
Vọng Nguyệt hoàn toàn rung động , không biết mình lại bị cuốn hút, thật sự cảm giác tự hào vể huyết thống của mình, trong lòng Vọng Nguyệt không biết vì sao lại dâng lên một niềm tự hào, không phải bởi vì mình là thần mà kiêu ngạo, nhưng lại tự hào về gia tộc của mình, cùng tự tin! Chúng ta là tốt nhất, chúng ta chính là thần!
“Nhưng vì sao khi hắn ở ngoài cung lại chưa bao giờ nghe về phương diện này, ở trong cung mọi người cũng giữ kín như bưng, chuyện này có phải không hề bình thường sao?”
“Ân, ta còn chưa nói xong, Vọng Nguyệt ngươi phải biết rằng, trên thế giới này, nếu nghĩ muốn sinh hạ hài tử, cùng sở hữu bốn loại phương pháp.” Tư Mã Hồng Viêm đưa tay ra, “Đệ nhất loại, là loại chuyện ngươi tối quen thuộc, chính là nam nữ mập hợp, sinh ra hài tử là chuyện bình thường, tỷ như cái tên Lí Thắng giết cha kia; đệ nhị loại, chính là cái ta vừa nói với ngươi, thông qua cầu nguyện mà có cầu thực, nhưng trên thực tế, quả thực cũng không phải dễ dàng, cầu nguyện sẽ gặp nhiều khó khăn, khi cầu nguyện như vậy thì người cha, người mẹ đều phải thụ thương, và đứa nhỏ sinh ra ít hay nhiều cũng có bị tổn thương”
Như vậy chúng từ đâu sinh ra, chúng ta không phải là được sinh ra như vậy sao? Tư Mã Hồng Viêm Ngăn cắt ngang nghi vấn của Vọng Nguyệt, nói tiếp: “Đệ tam loại, chính là chính mình cúng với người bầu bạn của mình mà cầu nguyện, hai bên kết hợp lại, thì sẽ có một quả thực, từ mẫu phương ăn vào, hai người thông qua mập hợp mà sinh ra hài tử, và hài tử này khi sinh ra sẽ thửa hưởng hết những những năng lực nổi bậc của họ, mà đệ tứ loại. . . . . .”
————————————-
Dạ Nhi: Ta bắt đầu đuối với nó rồi đấy..*nức nở*